Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác
Q.1 - Chương 42
“Sao ngươi không đi vào bên trong?” Đường Đường giương ánh mắt hiếu kì về phía Mộ Dung Kiền Dụ, khuôn mặt mang vẻ thật khó lí giải mà hỏi hắn. (Louis: Vì chúa =v= bé ấy thật ngây thơ)Lời nàng vừa mới dứt, không chỉ có Hà Thủ Nghĩa sắc mặt cả kinh, Mộ Dung Kiền Dụ sắc mặt nhất thời khó coi tới cực điểm, toàn bộ người trong phòng đều hít thở không thông.“Phòng sinh đầy huyết ô uế, trẫm có thể đi vào sao?” Thanh âm của hắn cực lạnh lẽo, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào Đường Đường.Nếu không phải nàng là thái hậu, ánh mắt này của hắn khẳng định có khả năng giết nàng.“Sinh, sinh, Tuyết phi nương nương sinh một tiểu hoàng tử. Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng.” Ngay khi ánh mắt khó chịu của hai người đang ở lúc căng thẳng, hơn ba mươi nữ nhân bước ra, đứng đầu là một nữ nhân tay ôm tiểu búp bê khả ái đáng yêu đang oa oa khóc, vui mừng chạy lại báo tin.Đường Đường nhìn tiểu búp bê vừa sinh ra có thật nhiều nếp nhăn, nhất thời ánh mắt lộ vẻ chán ghét.“Đứa bé này lớn lên có lẽ sẽ xấu xí” Bà đỡ đem tiểu búp bê đến trước mặt cho nàng xem, thân thể nhất thời cũng vươn ra , ánh mắt tò mò liếc nhìn.“Đứa bé này lớn lên có lẽ sẽ xấu xí” Bà đỡ đem tiểu búp bê đến trước mặt cho nàng xem, thân thể nhất thời cũng vươn ra , ánh mắt tò mò liếc nhìn.Mộ Dung Kiền Dụ nghe được nàng nói oa nhi này lớn lên xấu xí nhưng hắn không thể nào nổi giận. Hắn cười lạnh: “ Thái hậu nhãn lực thật tốt!”“Hẳn lớn lên sẽ giống ngươi…” (Rin: câu trả lời hay nhất của năm =]] )Đường Đường rất không thích cái bộ dáng nổi giận của hắn lúc này, biết hắn đang hận mình đến nghiến răng nghiến lợi cho nên nàng liền cố ý cao giọng mà xướng.Mộ Dung Kiền Dụ nghe xong lời này, ánh mắt hắn lạnh lẽo từ từ chiếu tướng lên người Đường Đường, hận sao không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn ngay lúc này.Đường Đường buồn cười nhìn kia tiểu oa nhi nói: “Đột biến gien a.“Mộ Dung Kiền Dụ nghe không hiểu nàng nói gì, hắn cũng không muốn cùng nàng dây dưa nữa, giá mà lấy mạng được nàng?“Tuyết phi thế nào?” Hắn cũng không ôm lấy nhi tử của mình một cái, quay người hỏi thái y bên cạnh.“Bẩm hoàng thượng, Tuyết phi nương nương bình an. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chậm rãi điều dưỡng bên người là được phục hồi như cũ.” Thái y nói, lại hướng Đường Đường cúi đầu nói: “Vi thần tham kiến thái hậu.”“Bẩm hoàng thượng, Tuyết phi nương nương bình an. Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chậm rãi điều dưỡng bên người là được phục hồi như cũ.” Thái y nói, lại hướng Đường Đường cúi đầu nói: “Vi thần tham kiến thái hậu.”“Đứng lên. Tuyết phi không có việc gì là tốt rồi.” Nâng nâng tay, Đường Đường thuận miệng nói.“Tuyết phi nương nương xin cầu kiến thái hậu nương nương.” Thái y vừa mới đứng lên, một cung nữ cũng bước ra theo, hướng Đường Đường nói.Quả nhiên! Thật là một tình huống tốt.Đường Đường chân mày chợt nhíu lại, gật gật đầu, sau đó đứng dậy đi vào tẩm phòng.Mộ Dung Kiền Dụ ánh mắt chăm chú đuổi theo thân ảnh của Đường Đường, hận không thể vào cùng để nghe xem các nàng rốt cuộc là muốn nói cái truyện bí mật gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương