Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Chương 17: Hủy dung



“Tình Cơ, ngươi xem, nàng không phục kìa, ngươi cần phải cẩn thận dạy dỗ nàng.” Mai Cơ và Lan Cơ ở bên cạnh cố ý chọc giận nàng.

Tình Cơ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của nàng, nghĩ đến mình cư nhiên bị nàng trêu đùa hai lần, mặt mũi của mình để ở đâu chứ? Không khỏi nổi giận đùng đùng, tay lại giơ lên muốn tát: “Đi chết đi.”

Cung Tuyết Thiến nhìn tay nàng ta giáng xuống, lần này không trốn tránh mà dùng tay gắt gao túm lấy tay nàng ta, hung hăng cắn xuống, nàng đương nhiên không phải người dễ bị người ta khi dễ.

“Đau quá, chết tiệt, ngươi mau buông ra.” Tình Cơ đau quá hét lên, tay còn lại dùng sức đánh về sau lưng nàng.

Tiểu Vân, Mai Cơ và Lan Cơ đứng xem một màn như vậy mà ngây ngẩn cả người.

“A.” Cung Tuyết Thiến bị đau liền buông nàng ta ra, thừa dịp nàng cúi đầu nhìn vết cắn ở cánh tay, lập tức vươn tay cào lên khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng ta, liền xuất hiện bốn vệt máu.

Tình Cơ sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại, không nghĩ tới cái tay đau, kêu to một tiếng, chạy tới trước mặt Lan Cơ lo lắng hỏi: “Mặt của ta thế nào rồi?”

Mai Cơ cùng Lan Cơ nhìn mặt nàng không ngừng rỉ máu, không trả lời lại, cũng không dám tin đứa trẻ mười tuổi có thể tàn nhẫn như vậy.

“Máu.” Tình Cơ nhìn thấy máu dính trên tay mình, bị dọa hét chói tai, trong đầu chỉ có một ý nghĩ mặt mình đã bị hủy.

Cung Tuyết Thiến nhìn nàng kia bị mình cào đến máu chảy đầm đìa, trong lòng có chút hối hận, vừa rồi ra tay chỉ là do tức giận, cũng không thật sự muốn hủy dung nhan nàng.

“Tiểu thư.” Tiểu Vân lo lắng chạy về bên cạnh nàng, không biết Tình Cơ sẽ trừng phạt tiểu thư thế nào.

Quả nhiên Tình Cơ đã hồi phục lại tinh thần, một bước lại gần nàng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Tiểu Vân theo bản năng đứng chắn trước mặt nàng ngăn cản.

Cung Tuyết Thiến gạt Tiểu Vân ra, dù sao đi nữa, mọi việc là do nàng gây ra, bất kể thế nào nàng cũng tự mình gánh vác, cùng lắm lại chết lần nữa, nhưng nàng sẽ không ngoan ngoãn, mà sẽ chờ cơ hội phản kích.

“Mạnh Tâm Nghi, hôm nay ta không cho khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi biến dạng, ta không gọi là Tình Cơ.” Tình Cơ vươn móng tay đỏ tươi cào lên mặt nàng.

“Các ngươi đang làm gì đó?” Ở cửa đột nhiên xuất hiện một thân áo xanh. Tay ôm kiếm, ngũ quan góc cạnh. Lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh một vòng những người trong phòng.

Tình Cơ dừng tay một chút.

“Wow…” Cung Tuyết Thiến nhìn người mới tới, một hiệp sĩ lạnh lùng, võ công nhất định rất lợi hại.

“Lôi hộ vệ, có chuyện gì sao?” Mai Cơ, Lan Cơ cùng Tình Cơ tỏ thái độ thực cung kính, hắn là hộ vệ bên người Vương gia, đại diện cho Vương gia, ai dám đắc tội.

“Vương gia có lệnh dẫn Tuyết chủ tử đến gặp người.” Ngữ khí của Lôi hộ vệ vẫn lạnh lùng.

Cung Tuyết Thiến ái mộ nhìn hắn, cũng không phải biểu hiện lãnh khốc bình thường nha, rốt cuộc nàng đã có thể gặp hiệp sĩ trong truyền thuyết rồi.

“Cái gì?” Tình Cơ sửng sốt, vậy chẳng phải nàng không còn cách nào báo thù nữa sao, sẽ uổng phí mà buông tha nàng ư?

“Tuyết chủ tử, đi thôi.” Lôi hộ vệ nhìn Cung Tuyết Thiến.

“Ta?” Cung Tuyết Thiến lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bước đi, qua mặt Tình Cơ nói: “Tạm biệt.” Nàng vô cùng mong được rời khỏi, nếu không mạng nhỏ này thật sự khó bảo toàn, tránh được lúc nào hay lúc đó.

Tình Cơ ở phía sau chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.

“Tình Cơ, chúng ta cũng đến tiền sảnh, ta không tin Vương gia nhìn thấy gương mặt bị hủy hoại của ngươi sẽ không động tâm, huống chi ngươi đừng quên Vương gia là bị bắt kết hôn với nàng ta, nói không chừng luôn tìm cơ hội trừng phạt nàng đó.” Mai Cơ nói.

“Nói thì nói vậy, có điều gương mặt này của ta để Vương gia thấy được, về sau có khi nào Vương không còn thích ta nữa không?” Tình Cơ lo lắng nói.

“Ngươi không đi chẳng lẽ Vương gia cũng không biết sao? Lẽ nào ngươi không muốn báo thù? Hiện tại ngươi thành ra cái dạng này chính là cơ hội của ngươi, ngươi có muốn đi hay không?” Lan Cơ cũng nói, đương nhiên bọn họ đều là có suy nghĩ riêng, hi vọng Vương gia không còn thích nàng, sẽ bớt đi một người cạnh tranh tình cảm với mình.

Tình Cơ suy nghĩ một chút, đương nhiên cũng hiểu được tâm tư của bọn họ, nhưng cơn tức này thật sự nuốt không trôi, gật đầu nói: “Được, chúng ta đi.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...