Tiểu Thiếp Vị Thành Niên
Chương 77: Chủ động buông tha
Cung Tuyết Thiến lập tức đứng dậy, mở miệng: “Ngươi thật sự tới đây?”“Bổn Vương có khi nào nói mà không giữ lời? Nói đến thì đương nhiên sẽ đến, ngươi rõ ràng không đợi Bổn Vương.” Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, nàng dám không để ý đến lời nói của hắn.“Ha ha…” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười lạnh.“Ngươi cười cái gì?” Mộ Dung Trần có chút tức giận.“Vương gia, là cười ngươi, ngươi cũng dám nói mình là người nói lời giữ lời sao? Vậy ta xin hỏi Vương gia, ngươi đã nói đợi ta trưởng thành sẽ thả ta đi, vì sao sau đó lại lật lọng?” Trong lòng Cung Tuyết Thiến đều là oán giận.“Bổn Vương có nói sẽ thả ngươi đi nhưng cũng không nói là sẽ không đón ngươi trở về.” Trong mắt Mộ Dung Trần chứa nụ cười đắc ý.Cung Tuyết Thiến một lần nữa bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, hung hăng nói: “Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.”“Bổn Vương rất muốn biết ngươi sẽ làm thế nào để khiến Bổn Vương phải hối hận, còn bây giờ lại đây giúp Bổn Vương cởi áo ra.” Mộ Dung Trần giơ hai tay lên ra lệnh.“Không.” Cung Tuyết Thiến nói thật rõ ràng rồi xoay người đưa lưng về phía hắn.“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương đã cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn một chút, bằng không Bổn Vương sẽ không ngại thay ngươi cởi áo.” Mộ Dung Trần nhìn nàng, đối phó với nàng biện pháp của hắn chỉ có thể là vậy.“Ngươi….” Cung Tuyết Thiến lập tức xuống giường, vẻ mặt không phục, dùng tay hung hăng cởi quần áo trên người hắn rồi ném xuống đất, chỉ thiếu nước dùng chân đạp lên.Mộ Dung Trần nhìn thấy dáng vẻ tức giận của nàng, khóe môi không tự giác nhếch lên một nụ cười, bỗng dưng cảm thấy nàng thật đáng yêu.Đáng yêu? Hắn bị chính ý nghĩ trong đầu làm cho hoảng sợ, tại sao hắn lại có thể có ý nghĩ như vậy.“Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.” Cung Tuyết Thiến vơ lấy một cái chăn quấn chặt thân thể rồi ngồi vào góc tường, nàng không muốn ngủ chung với hắn.“Mạnh Tâm Nghi, Bổn Vương đếm đến ba, nếu ngươi không quay lại thì sẽ phải nhận lấy hậu quả.” Mộ Dung Trần uy hiếp nói.“Ngươi đê tiện, đường đường là một Vương gia mà luôn uy hiếp người.” Cung Tuyết Thiến trừng mắt nhìn hắn nhưng không thể không ôm chăn leo lên gường, rúc vào một góc.Nhìn thấy nàng cẩn thận trốn tránh mình như vậy, Mộ Dung Trần liền kéo nàng qua, ôm vào trong lồng ngực.“Ta đã nói ta không tiện.” Cung Tuyết Thiến lập tức căng thẳng, giãy dụa thân mình.“Đừng nhúc nhích, Bổn Vương chỉ muốn ngủ, nếu ngươi cứ động đậy thì đừng trách Bổn Vương.” Mộ Dung Trần ra lệnh, không biết vì sao nàng không cần làm gì cả nhưng lại có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của hắn.Cung Tuyết Thiến nghe hắn nói như vậy, quả nhiên nằm im không dám nhúc nhích, để hắn tùy ý ôm mình.Mộ Dung Trần nhắm mắt lại, rất nhanh truyền ra hơi thở đều đặn.Nhưng cả thể xác và tinh thần Cung Tuyết Thiến đều rất căng thẳng, không hề buồn ngủ, lén hé mắt nhìn xem hắn đã ngủ say chưa, muốn thoát khỏi cánh tay hắn nhưng làm thế nào cũng không di chuyển được, lại không dám dùng sức, cuối cùng đành phải thôi, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thân thể dần dần thả lỏng, mơ mơ màng màng không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.Lúc này Mộ Dung Trần mới mở mắt ra nhìn chằm chằm vào người đang nằm trong lòng, ngủ say, so với lúc thanh tỉnh thật là nhã nhặn, ôn nhu, nhưng hắn lại thích bộ dáng quật cường không chịu thua của nàng hơn.Trước mặt lại hiện lên khuôn mặt của một nữ tử khác, nàng cũng giống Mạnh Tâm Nghi, không chịu thua như vậy.“Nhu nhi.” Một tiếng gọi thâm trầm mang theo thâm tình cất lên, nhưng trên mặt hắn đều là thống khổ.Một đêm tĩnh lặng trôi qua.********************************Cung Tuyết Thiến giật mình một cái, mở mắt liền thấy người bên cạnh đã không còn, liền thở phào nhẹ nhõm, may mắn, ngày hôm qua hắn thực sự không làm gì nàng.“Tiểu thư, người tỉnh rồi, nhanh rửa mặt, nô tỳ đi lấy điểm tâm cho người.” Tiểu Vân đi vào, vẻ mặt tươi cười.“Không cần, ta muốn ngủ thêm chút nữa. Đúng rồi, hắn vào cung lúc nào?” Cung Tuyết Thiến hỏi.“Vương gia đã vào triều từ rất sớm.” Tiểu Vân quay lại, vui vẻ nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật vui mừng thay người.”“Vui mừng? Ta thì có chuyện gì đáng để vui đây?” Cung Tuyết Thiến nghi hoặc hỏi.“Tiểu thư, người mới trở lại Vương phủ ngày hôm qua, Vương gia liền ngủ lại nơi này, đây là ân sủng rất lớn, các chủ tử khác đều ghen tỵ đến chết, điều này còn không đáng để vui mừng sao?” Tiểu Vân vừa giải thích xong liền lui ra ngoài.Cung Tuyết Thiến cười lạnh nói: “Vui mừng? Đó cũng được coi là ân sủng sao?” Nhưng mà nàng có nên lập một kế hoạch thật tốt không? Như là làm thế nào để khiến hắn yêu thương mình.*********************************Rất nhanh đã đến giờ cơm tối, Tiểu Vân đi vào nói: “Tiểu thư, nô tỳ giúp người trang điểm đẹp một chút.”“Để làm gì? Ăn cơm xong rồi liền đi ngủ, trang điểm đẹp để làm gì?” Cung Tuyết Thiến không rõ hỏi.“Tiểu thư, hôm nay là mười lăm, Vương phủ có quy định cứ đến mùng một, mười lăm hàng tháng Vương gia sẽ dùng bữa tối cùng tất cả các thê thiếp.” Tiểu Vân đáp lại.“Phải không? Sao trước đây ta lại không biết.” Cung Tuyết Thiến kỳ quái hỏi.“Trước kia đại khái là tiểu thư còn quá nhỏ, hiện tại tiểu thư đã trưởng thành. Vương gia vừa rồi còn cố ý dặn dò để tiểu thư tham gia.” Tiểu Vân nói.“Cố ý dặn dò?” Cung Tuyết Thiến cười lạnh nói, nếu hắn đã cố ý thì nàng làm sao có thể từ chối được, liền ngồi xuống nói: “Tiểu Vân, trang điểm thề nào để xinh đẹp, ngươi liền làm đi.” Dù sao hiện tại nàng cũng không cần che dấu vẻ đẹp của mình, ngược lại nàng càng phải phô bày vẻ đẹp của mình ra.“Vâng, tiểu thư.” Tiểu Vân vui vẻ nói, tiểu thư rốt cục đã thông suốt.Trải qua một hồi được Tiểu Vân tỉ mỉ trang điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn xinh đẹp tinh tế của Cung Tuyết Thiến nay càng thêm hoàn hảo, nàng vừa lòng gật gật đầu nói: “Tiểu Vân, chúng ta đi thôi.”“Dạ.” Tiểu Vân đi theo phía sau, tiểu thư hôm nay sẽ làm mọi người ngạc nhiên.Bước chân nhẹ nhàng tao nhã của Cung Tuyết Thiến từng bước đi về phía cửa đại sảnh, khiến đại sảnh vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người nàng.Nàng bình tĩnh, không thèm chớp mắt, nhẹ nhàng đi đến, sau đó hơi hành lễ nói: “Thiếp thân tham kiến Vương gia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương