Tiểu Thư Ngổ Ngáo!

Chương 8



Nói là làm Beatrice bỏ đi một nước vào phòng tổng giám đốc mắc cho Amy đang đứng đó nhìn cô mà tức tối.

_Cuộc họp đến đây kết thúc . Ngày mai mỗi phòng sẽ nộp cho tôi bản kế hoạch cho tháng sau - Ken nói xong rồi đứng dậy trở về phòng

_ Tổng giám đốc à ! Anh có khách trong phòng đó - Amy bực bội nhưng vẫn cố gắng nói với Ken giọng ngọt ngào nhất

_ Hôm nay tôi có hẹn với ai sao? - Ken ngạc nhiên hỏi

_ Dạ ko ạ! Nhưng cô ta ko nghe em nói mà bảo là vào phòng đợi anh - Amy cố giải thích

_ Thôi được rồi ! Cô đi làm việc của mình đi . À ! pha dùm tôi hai tách trà luôn - Ken đi về phòng mà ko khỏi thắc mắc về vị khách ko mời này

Mở cửa bước vào phòng mình anh thật sự ngạc nhiên vì thấy có người đang ngồi trên chiếc ghế của anh và quay mặt ra ngoài. Anh từ từ bước đến và cất tiếng hỏi với giọng lịch sự:

_ Xin lỗi nhưng chúng ta có biết nhau ko? Sao lại ngồi trên ghế của tôi vậy?

_ Dĩ nhiên là quen rồi - cô gái vẫn tiếp tục nói

_ Ủa! Sao nghe giọng quen quen - Ken ngờ ngợ

_ Sao hả? Nhớ được chưa? Trí nhớ của anh tồi quá đấy - Beatrice vẫn nói mà ko hề quay lại

_ Em..........Ko thể nào, em chẳng phải đang ở Milan sao?- Ken lần này còn kinh ngạc hơn vì biết được ngồi đó là ai rùi. Người con gái mà anh yêu nay đã trở về

Beatrice bây giờ mới xoay người lại đối diện với anh. Cả hai người gặp nhau , bao nhiêu nỗi nhớ nhung ấp ủ bây lâu nay dùng như đang vỡ òa ra. Ken chạy lại ôm chầm cô. Ôm thật chặc như sợ khi buông tay mình ra thì cô sẽ tan biến .Hai người cứ thế mà nhìn nhau , nhìn thật sâu vào mắt đối phương như tìm lại những kỉ niệm ngọt ngào của cả hai. Sau những năm xa cách , tình cảm của hai người ko những ko phai nhòa mà còn trở nên mạnh liệt hơn. Vì đều là những người trong nganh thờii trang , bận bịu là việc ko tránh khỏi nên cả hai rất ít có thời gian trò chuyện chứ đừng nói đến việc gặp nhau. Giờ gặp lại hỏi ko vui sao được?

_ Beatrice ! Anh nhớ em nhiều lắm - Ken thì thầm bên tai cô

_ Em cũng thế cũng nhớ anh lắm!- cô cười hạnh phúc rồi lại ôm anh thật chặt như đền bù khoảng thời gian xa cách

Ken từ từ cuối xuống trao cho cô một nụ hôn nồng cháy . Đối với cả hai khoảnh khắc này như ngưng đọng , trên đời này chỉ còn lại mình anh và cô mà thôi . Nụ hôn kéo dài như vô tận nếu ko có tiếng gõ cửa của Amy thì cả hai mới buông nhau ra.

_ Tổng giám đốc trà của anh đây

_ Uhm! Cô để đó đi - Ken nói và chỉ tay lên bàn

Đặt 2 tách trà lên bàn rồi ra ngoài nhưng cô cũng ko quên liếc nhìn Beatrice bằng một cái nhìn sắc lẻm.

_ Cô gái đó là thư kí của anh uh? - Beatrice nhìn theo bóng của Amy khuất sau cánh cửa rùi quay sang hỏi Ken

_ Uhm! Cô ấy là Amy , thư kí anh mới mướn đó - Ken nói và nhìn ra cửa

_ Em biết tên cô ta rồi - Beatrice nói

_ Bộ.... em ghen hả ?- Ken vừa vòng tay ra trước ôm cô vừa ma mãnh hỏi cô

_ Xí ! Ai dư hơi đâu mà ghen - nói vậy thui chứ thật ra cô đang rất hạnh phúc trong vòng tay mạnh mẽ của anh

_ À mà sao tự nhiên em lại trở về đột ngột vậy?- Ken sực nhớ

_ Nếu em nói em nhớ anh muốn về thăm anh được hông ?- cô cũng tinh nghịch chọc anh

_ Dĩ nhiên được anh còn mừng nữa là khác, chỉ sợ ko phải vậy thui- Ken xoay người cô lại đối diện với mình nhưng vòng tay anh vẫn siết chặt lấy cô

_ Nè ! Đàng hoàng lại đi, nói chuyện nghiêm túc nè - cô lườm anh

_ Thì anh đang đàng hoàng lắm đây - anh vẫn ko thôi chọc cô ( ông nì xem vậy cũng ghia thiệt)

_ Anh mà còn vậy em đi về a' - nói rồi cô vờ quay lưng đi nhưng đã bị anh nắm lại

_ Ok !OK! Xem như anh sợ em quá rùi - Ken vừa nói vừa chấp tay lại vẻ mặt hết sức ngây thơ ( vô số tội) làm cô ko khỏi phì cười - rùi em nói đi , anh nghe

_ Lần này em về một là vì nhớ anh muốn thăm anh . Còn chuyện thứ hai là.....- nói đến đây cô bỗng thở dài

_ Là chuyện của Rannie phải ko?? - Ken hiểu ý người yêu

_ Uhm ! Em đang đau đầu vì chuyện này nè . Ba em bảo là phải bắt nó về cho bằng được nhưng ............. em ko nở làm như thế với con bé . Nó đang ở chỗ anh phải ko? - Beatrice giọng buồn buồn hỏi anh

_ Sao em biết ? Anh đâu có.....- Ken bất ngờ vì ko hiểu sao cô lại biết chuyện này

_ Ở đây nó còn có chỗ nào để đi ngoài nhà anh? Về nhà ba cho bị bắt sao? - Beatrice lườm yêu anh nói

_ Em có muốn gặp nó ko? - Ken hỏi

_ Dĩ nhiên , mục đích chính em về đây là muốn gặp nó mà - Beatrice nói

_ Uhm ! Vậy để anh thu xếp công việc rồi chở em về - Ken nhìn cô nói

Sau giờ tan học , bốn cô tung tăng đi ra cổng trường. Các cô ko hề biết , từ nãy đến giờ vẫn có mấy cặp mắt đố kị đang theo dõi:

_ Bọn nó phải ko? - một cô gái hỏi

_ Uhm ! Ba con ranh đó đó - cô thứ hai trả lời

_ Để đó đi, tao ko bỏ qua dễ dàng vậy đâu - cô gái ban đầu nói rồi bỏ đi với nét mặt sát thủ

_ Nè! Joe ngày mai qua nhà tui chơi đi, hay tối nay mình đi shopping nha - Ariel hí hửng nói

_ Được đó , được đó ! Hôm nay hay là đi shopping đi. Đi đâu chứ đi shop là tui ok liền .Lần trước tại ba " ông tám " đó mà chưa mua được gì nhiều- Rannie tranh thủ nói .

_ Tui cũng đồng ý lời Rannie đó . Bà thì sao hả Joe? - Nana bất ngờ quay qua hỏi Joe.

Nhưng hình như , từ nãy đến giờ ko cô ko có theo dõi câu chuyện của mấy cô bạn. Cô cứ vừa đi vừa suy nghĩ điều gì đó hết sức đăm chiêu.

_ Joe ! Joe ! Joeeeeeeee ! - Nana bực mình hét toáng lên

_ Hả ? Hả? Chuyện gì ? Chuyện gì sảy ra ? - cô giật mình hỏi

_ Bà nha! Từ hồi chiều đến giờ bà làm gì như người mất hồn vậy? Sảy ra chuyện gì , khai mau ? - Rannie nheo mắt hỏi

_ Có phải bị chàng nào bắt mất hồn rồi ko? - Ariel lém lĩnh

_ Làm gì có chứ ! Mấy bà ban nãy nói gì ? Nói lại tui nghe xem ! - Joe chối bay chối biến

_ Tui hỏi bà tối nay đi shop ko? - Nana nhắc lại cho bạn mình nghe

_ Uhm! Dĩ nhiên đi òi - Joe phấn khởi nói . Vì khi nghĩ đến việc mua sắm là cô hết bùn ngay ( mấy cô nì đúng là bạn bè muh)

_ Tin tin....... - tiếng kèn xe vang lên phái sau làm các cô giật mình quay lại xem xét sự tình .

_ Lên xe ! Nhanh lên ! - Dason , Mike và Joseph đang ngồi trên ba chiêc xe đua thứ thiệt ra lệnh

_ Tại sao chúng tôi phải lên xe các anh? - Nana đanh đá hỏi

_ Bây giờ các cô có lên ko? Hay là............- Joseph hỏi lửng lờ , nhưng các cô cũng lờ mờ đoán ra các anh muốn gì

_ Thui nha ! Có gì tối nay tui gọi cho bà - Rannie nói với Joe rồi ba cô leo lên xe.

_ Đúng là ngang ngược hết sức - ba cô rủa thầm - tự nhiên bị họ nắm tẩy à ! Tức chít

Ba chiếc xe phóng như tên bay trên đường , làm mấy cô nàng hồn vía lên mây.

+ Trên xe Mike :

Rannie lên xe , ko nói năng cũng gì mà nhìn chăm chăm anh như muốn ăn tươi nuốt sống .

_ Way! Đừng nhìn tôi bằng cặp mắt đó được ko? - Mike nhìn Rannie nói

_ .......................- cô ko thèm nói gì

_ Sao ko trả lời ? Bình thường cô dữ lắm mà ? - thấy Rannie ko lên tiếng trả lời anh ngạc nhiên vô cùng

Quả thật sau câu nói của Mike , cô ko còn nhìn anh nữa mà chuyển sang nhìn thẳng phía trước . Ko hiểu sao khi có hai người như thế này cô ko muốn cãi chút nào. Mike thì ngược lại , thấy cô ko lên tiếng , nghĩ là cô khi dễ mình nên anh tăng tốc xe làm cho cô hoảng hồn la lên:

_ Anh điên hả? Chạy chậm lại thôi - Rannie vừa nói vừa nhắm tịt mắt lại vì mọi vật xung quanh cô bây giờ trôi qua vùn vụt

_ Chịu mở miệng rồi hả? - Mike nhếch miệng cười hỏi

_ Anh có chạy chậm lại ko? - Rannie hét lên

Nhưng hình như tiếng hét của cô ko có tác dụng gì mà càng làm cho anh thêm phần phấn khích.

_ Anh dừng lại thì đừng trách tui - nói rồi cô cầm tay anh đưa lên miệng mình , cắn thật mạnh

_ AAAAAAA ........ két.....! - vì quá đau nên anh thắng gấp lại làm cho đầu cô đập mạnh về phía trước

_ Cô điên hả? - anh quát

_ ANh điên thì có . Làm gì mà chạy nhanh vậy? Một cái cắn như vậy là ít đó - vừa xoa xoa cái trán mình cô vừa giận dữ quát

_ Đầu cô bị gì vậy ? Đưa tui xem coi - bây giờ anh mới phát hiện ra cái trán của cô đang sưng đỏ lên .

_ Ko cần anh lo ! Anh lo mà chạy cho đàng hoàng lại đi - cô gạt tay anh ra và nói

Tức mình nhưng ko thể làm gì khác được nên anh chỉ biết lẳng lặng chở cô đi tới diểm hẹn mà thôi.

Rannie thì ngồi đó mà cảm thấy khó chịu trong lòng. Rõ ràng là cô ko muốn nói vậy thế mà vẫn nói. Khi thấy anh có vẻ hụt hẫn vì bị cô từ chối , ko hiểu sao cô thấy tội nghiệp anh.

_ Xin lỗi nha! Tôi.. tôi thật ko cố ý nói vậy đâu - Rannie lí nhí nói . Ko thấy anh phản ứng gì cả nên cô đành im lìm , ko dám hó hé gì cả

Mike đâu phải hem nghe, anh chàng đang sướng mê li đó chứ! Trên môi anh lúc đó đã nở một nụ cười ác ma mà cô nèo coa' hay đâu

+ Xe của Joseph:

_ Tên kia ! Anh địng chở tui đi đâu hả? - Ariel bực mình hỏi

_ Đi kí "hợp đồng" - anh đáp gọn

_ Lần trước làm đổ kem của tui, tui còn quên chưa bắt đền anh - Ariel nhắc lại chuyện cũ ( hixhixhix ss nhớ dai ghê)

_ Cô còn nhắc nữa hả? Hôm đó cô làm cái mặt tui toàn là kem ko tui còn chưa tính sổ cô nữa kìa - joseph cũng ko vừa

_ Hahahahaha nhớ lại khuôn mặt của anh lúc đó thiệt là.....hahahaha , giống mặt mèo dễ sợ... hahaha - cô ngồi nhớ lại " kiệt tác " của mình mà cười khúc khích

_ Cô cười đủ chưa? Đừng cười như thế nữa giống con ngốc lắm - anh quê độ nói . Mặc dù chính nụ cười đó làm anh cảm thấy rất ấm lòng.

_ Nè! Bộ anh thân với hai người kia lắm hả? - cô hỏi

_ Uhm! Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ - anh nói

_ Hihihi vậy giống tụi tui òi - Ariel vui mừng vì có người giống mình

_ Ủa , vậy ba cô cũng chơi thân từ nhỏ với nhau à ? - anh ngạc nhiên nhìn cô

_ Ba chúng tôi như chị em ruột thịt vậy đó , đi đâu cũng có nhau. Do ba mẹ quá bận ko có thời gian chơi với chúng tôi nên chúng tôi phải tự chơi với nhau thôi à - Ariel buồn buồn nói - ai nói là nhà giàu thì sướng chứ?

_ Ko ngờ tuổi thơ của các cô là như thế! Cô ko có anh chị em hay sao? - Joseph thông cảm

_ Không ! Ba mẹ chỉ có một mình tui thôi , nên nhiều lúc thấy người ta có anh chị em cũng ham lắm chứ! - cô thật thà nói - nhưng cũng may là còn có Nana và Rannie làm bạn nên tui hem cảm thấy cô đơn, bây giờ còn có cả Joe nữa

Joseph nghe Ariel bộc bạch tâm sự của mình , anh cả thấy cuôc sống của cô và anh cũng giống nhau. Ko có ai chịu làm bạn cả , chỉ có duy nhất hai người bạn thân . Nhưng họ ko thể khỏa lấp được nỗi trống vắng trong tâm hồn anh được. Anh đột nhiên quay sang nhìn Ariel. Cô nàng đang mơ màng nhìn phong cảnh hai bên đường trên môi vẫn nở nụ cười thiên thần.

_ Cô ngốc này thiệt là...... - anh vừa nghĩ vừa mỉm cười . Chiếc xe đua vẫn lướt nhẹ trên mặt đường

_ Tên ôn thần này hum ni sao mà lạ thế? Thường ngày mặt mày lúc nào cũng khó đăm đăm , gặp là mắc cãi hem à ! Nhưng thui kệ , hôm nay hắn hem cãi là Mô Phật òi. Nhìn kỹ cũng đẹp trai lém chứ bộ,hihihihi - Ariel thầm nghĩ rồi cười một mình

+ Trên xe Dason:

_ Tại sao các anh lại làm vậy?? - Nana tức giận hỏi

_ Ko tại sao cả, vì chúng tôi thích thôi - câu hỏi tối nghĩa của Nana mà anh cũng hiểu mà trả lời

_" Vì chúng tôi thích " nói thế mà nghe được à? - cô lặp lại câu trả lời của anh mà sôi máu

_ Tui muốn thấy vẻ mặt đau đớn của cô. Hahahaha- nói rồi anh cười lớn như phát cuồng

_ Anh đúng là ác quỷ hút máu người - Nana khiếp sợ trước giọng cười quái gở của anh

_ Đúng! tui là ác quỷ và tôi sắp ăn thịt cô đây - anh vừa nói vừa thắng gấp rồi đưa mặt mình sát mặt cô mà nói

_ Anh... anh... dám... tui sẽ.. cắn cho anh chết lun - cô nuốt nước miếng , lắp bắp nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...