Tiểu Thư Nhà Nghèo Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 15



Chap 15

Tối hôm đó tại nhà nó:

- sao hôm nay con đi đâu mà về trễ vậy, mẹ gọi sao con không nge máy. – mẹ nó

- dạ con xin lỗi, hôm nay bạn con bị tai nạn giao thông đang nằm bệnh viện, con quên mất gọi về nhà.- nó

- thế ak, giờ bạn con sao rồi? – ba nó hỏi

- …cậu ấy vẫn chưa tỉnh dậy ạ., dạ con xin phép lên phòng trước ạ. – nó ứa nước mắt

- Uk vậy con cũng mệt rồi nghĩ đi cho khỏe. – mẹ nó

Bây giờ nó rất buồn cần một ai đó để nói chuyện thế là nó lên mạng mong gặp được cậu ta.

Tiểu thư nhà nghèo: buzz! Cậu có ở đó hok zạ? bây giờ mình rất rất là buồn, huhuu

Tiểu thư nhà nghèo: cậu hôm nay ko lên hả, thật sự giờ mình hok biết pải như thế nào nữa, cậu ấy vì mình mà giờ đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện, nếu cậu ấy hok tỉnh dậy chắc mình sống cũng hok nổi quá, huhuh

Tiểu thư nhà nghèo: sao cậu ko trả lời, giờ mình rất sợ, sợ lắm.

Sáng hôm sau, tại lớp nó cứ như người mất hồn cứ ngẩn người ra, làm con bạn ngồi bên cạnh cũng thấy lo lắng.

- nek, hôm nay mày sao vậy? cứ như người mất hồn rồi ấy.- Diễm Hồng

- Thiên Hoàng….vì ta mà giờ đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh dậy được, huhu – nó khóc

- Cái gì? Khi nào? Sao mày hok nói gì với ta? – D.Hồng hỏi hàng loạt câu rồi nó kể mọi chuyện đầu đuôi cho D.Hồng nge

- Thật hả? đúng là chuyện động trời, nhưng sao cậu ta lại liều mình thế nhỉ? Chẳng lẽ….- nó cũng biết con bạn đang có ‎ gì nhưng chính nó cũng hok hỉu vì sao cậu ta lại như thế, càng hok thể tin là cậu ta thik nó.

Tan học nó và D.Hồng chạy ngay đến bệnh viện:

- Thưa bác con mới tới, cậu ấy sao rồi ạ? – nó

- Hic hic… nó vẫn không có cử động nào cả, bác sợ lắm cháu ak. - bác gái vừa khóc vừa nói

- Cháu chào bác, cháu là bạn hok cùng lớp với cậu ấy, được tin nên cháu đến thăm ạ.- D.Hồng

- Vậy ak, bác cảm ơn cháu, 2 cháu ngồi đi.- bác gái

- Vậy ak, bác cảm ơn cháu, 2 cháu ngồi đi.- bác gái

Lại một ngày chờ đợi của mọi người cũng không có kết quả, tối đó nó về nhà lên mạng nhưng vẫn không thấy cậu đó lên mạng, nó mong được nói hết tâm sự ra biết bao nhiêu nhưng…

Tiểu thư nhà nghèo: Buzz! Cậu có đó hok?

Tiểu thư nhà nghèo: cậu lại không lên nữa hả? sao lúc mình cần nói chuyện với cậu thì cậu lại không lên chứ, tại sao lại đối xử với mình như vậy chứ, tại sao? tại sao? tại sao? mọi chuyện tồi tệ cứ đến với tôi chứ.

Nó khóc nức nở không thành tiếng rồi ngủ lịm đi.

Ngày thứ ba, thứ 4, …rồi đến ngày thứ 7 cậu ta vẫn chưa tỉnh dậy

- Nếu hôm nay cậu ấy không tỉnh dậy thì có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa. – Lời của bác sĩ như tiếng sét đánh ngang tai mọi người đặc biệt là mẹ cậu ta và nó, bà như ngất llimj đi, còn nó thì thẩn người, đầu nó quay cuồng, bầu trời như đang tối sập lại như đang gián xuống đầu nó, nó ngồi bệt xuống sàn, một lúc sau nó cũng đứng dậy được và vào phòng cậu ta

- Sao cậu không chịu tỉnh dậy chứ, làm sao cậu mới tỉnh đây hả chứ, có biết là mọi người rất lo lắng cho cậu không hả? đồ ngốc mau tỉnh dậy đi, cậu cứ như thế này thì mình biết làm sao? mình đã lỡ thik cậu mất rồi, chẳng lẽ cậu muốn mình hối hận suốt đời sao? - nó nắm tay Thiên Hoàng mà khóc nức nở ngoài cửa Gia Kiệt đã chứng kiến. Cậu định quay lưng đi thì bắt gặp Thảo cũng đang đứng phía sau.

Nó nói rồi nằm lịm trên tay cậu ta, một lúc sau tay cậu ta cũng đã cử động, tỉnh dậy thấy nó nằm đó cậu mỉm cười và ngồi dậy bế nó lên giường cậu ngồi thế vị trí nó nhìn nó ngủ.

- anh thik chị My hả? – Thảo hỏi bất ngờ

- sao em lại nói thế? – kiệt

- nhìn ánh mắt và cử chỉ của anh là em biết ak. – Thảo

- nhưng chỉ là đơn phương mà thôi, cậu ấy giờ chắc đã xác định được người cậu ấy thik là ai rồi. – Kiệt nói có vẻ hơi buồn

- anh có buồn không? – Thảo

- buồn thì cũng vậy thôi, ngay từ đầu cậu ấy đã không thik anh rồi, mong là cô ấy sẽ hạnh phúc và vui vẻ, anh chỉ cần có vậy, thế là đủ. –Kiệt

- oh, đúng là tình yêu cao thượng, thán phục thán phục!- Thảo tỏ ra nhí nhảnh

Tại phòng Hoàng, nó tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trên giường hơi hoảng và nhìn xuống thì thấy Hoàng ngồi bên:

- tỉnh rồi hả cô bé?- Hoàng

- sao? Sao? Mình lại nằm đây? Đáng lẽ là cậu chứ....- nó ngạc nhiên hết cỡ

- thì mình ngủ đã rồi tới lượt cậu thôi chứ sao ? – Hoàng

- cậu hok sao nauwx rồi chứ ? tỉnh dậy khi nào ? sao hok gọi mình ? có thấy đau ở chỗ nào nữa hok ? thấy trong người như thế nào ?- nó hỏi 1 lùa làm cho anh chnagf cũng hơi choáng

- cậu hok sao nauwx rồi chứ ? tỉnh dậy khi nào ? sao hok gọi mình ? có thấy đau ở chỗ nào nữa hok ? thấy trong người như thế nào ?- nó hỏi 1 lùa làm cho anh chnagf cũng hơi choáng

- mình sắp sỉu lại nữa rồi nek ? – hoàng giả vờ

- sao ? sao vậy ? lại thấy khó chịu nữa ak

- hok pải mà mình sắp ngợp bởi cậu hỏi 1 loạt như vậy đó ? hỏi nhiều thế sao mình tả lời cho hết chứ ? – Hoàng

- thế àm làm mình hết hồn, cứ tưởng cậu hok tỉnh nữa chứ, huhuhu. – nó òa lên khóc

- thôi được rồi mà , chẳng phải mình đã tỉnh dậy rồi sao ? hok có chuyện gì đâu, cậu đừng lo nữa ngen, chắc mấy hôm nay cậu vất vả lắm hả ? – Hoàng

- Thôi, để mình gọi bác sĩ vào kiểm tra lại lần nữa cho chắc. – nó

Một lúc sau khi bác sĩ kiểm tra :

- chúc mừng cháu, cháu đã bình phục một cách nhanh chóng, đúng là kỳ tích, hahaha. – Bs

Nó gọi thông báo cho ba mẹ Hoàng rồi xin phép về.

Cuối cùng nó cũng nhận ra nó dành cho Hoàng một thứ tình cảm rất đặc biệt, mà trước giờ nó chưa từng có cảm giác như vậy, Tại nhà nó :

Hoàng tử kiêu ngạo : mình xin lỗi vì lâu nay hok lên mạng, lúc cậu cần mình thì mình lại hok thể giúp gì được cho cậu, mình xin lỗi nha, thành thật xin lỗi, nhưng cậu hãy tin rằng mình lun bên cậu.

Đó là tin nhắn mới đây của người mà nó lun gặp trên mạng. Đọc được tin nhắn nó vui lắm nhưng nó lạii càng khó hỉu câu cuối cùng cậu ta nói là có ‎ gì hok đây ?

Tiểu thư nhà nghèo : uk, hok sao nữa rồi, cậu ấy mới vừa tỉnh dậy rồi, mình vui lắm, nhưng mình cũng vừa nhận ra là mình đã lỡ thik cậu ta mất rồi.(nó cũng nt lại)

1 tuần trôi qua rất dài cuối cũng Hoàng cũng xuất viện và trở lại lớp học,

- My ! chiều nay đi chơi hok ? – hoàng

- ok.- nó

Sau vụ này tụi nó ngày càng gần nhau hơn, nhưng vẫn có người lun âm thầm mmong thấy nó vui vẻ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...