Tiểu Thư Quậy Phá
Chương 8
-Không biết đứa nào đứng sau dụ này-Sun bặm môi bực bội nói -Ai biết được-Nó nói -Hừ,ta mà biết ai thì.."rắc..rắc.."-Sun bóp tay ngiến răng nói -Kệ đi,lâu lâu có dịp giải trí chút,he-Nó cười -Thôi zô lớp lẹ-Sun nắm cánh tay nó lôi đi -Aaa-nó la lên khi bị bóp vào tay -Sao zậy???-sun nghe nó la thì giật mình quay đầu lại hỏi -Không sao,cái tay lực sĩ mi bóp mạnh quá làm ta đau thui,hehe-nó gắng cười thật tươi "Chắc vết thương bị rách to hơn rồi,đau quá đi,con Sun biết chắc tụi kia đi chầu diêm vương quá.Thui ráng nhịn đau để tích đức cho con cháu,haiz công nhận mình nhân từ ghê!^,^"Nó nghĩ,cố nhăn răng ra cười với sun.May lúc nãy có đem cái áo khoát đen phòng khi thấy lạnh thì mặc vào nên sau khi đánh xong nó nhanh tay khoác áo vào che vết thương do dao cắt ở cánh tay đi. Suốt buổi học,nó úp mặt xuống bàn nhăn nhó,hắn ngồi kế bên nên thấy được cái bộ mặt khỉ của nó,sun ngồi sau lưng nên không thấy cái bộ mặt thảm thương vì cảm giác đau rát ở vết thương gây ra. Cuối cùng tiết học nặng nề cũng trôi qua,hai đứa nó vẫn tiếp tục đi bộ về như ngày hôm trước.Đưa mắt ngắm nhìn hàng cây xanh,phong cảnh một thành phố náo nhiệt,ồn ào mà bình thường ngồi trong xe nó chỉ lướt qua chứ không kĩ như bây giờ.Nó hòa vào làn người vui tươi,vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới dất với sun,hai con cười cười nói nói,nó thấy nói chuyện với nhỏ bạn chí cốt này quả thật rất là hợp gu luôn,nó nghe sun kể chuyện tếu lâm mà cười điên cuồng.Hình như sự đau rát của vết thương đã bị những câu chuyện của hai đứa làm phai mờ. -Tụi con về rồi đây-Tụi nó đồng thanh -Ôi trời ơi,nhan sắc con tui-Mẹ nó chạy lại tay sờ sờ vào mặt nó -Hóa trang thôi mà mẹ làm ghê thí-Nó nhíu mày -Không được hóa trang nữa,mặt đẹp mà lại che dấu đi làm gì?-Mẹ nó nói -Đúng rồi con ạ,mai đừng hóa trang nữa-Papa nó thêm vào -Khôngggggggggg-Nó la lên -Không được,phải để mặt thường để người ta biết con thừa hưởng nét đẹp rất rất rất tuyệt vời của pố mẹ chứ-Ba mẹ nó đồng thanh(tg:ông bà này tự tin gớm) -Con mới về-Ken bước vào nhà -Con zề hồi nào zậy?-Ba mẹ nó đồng thanh tập 2 -Ax,làm ba mẹ kiểu gì mà con về nước cũng không biết nữa trời???-Ken than vãn Ủa mà ai zậy?-Ken chỉ người đứng kế mẹ(nó và sun) "Rầm" nó và sun ngã ngữa sau khi nghe Ken hỏi -Cả em mình mà cũng nhận không ra ư?-Nó vừa nói vừa lấy tay ra chỉ vào mặt mình -Em??Chả lẽ là con heo Win nhà ta đây sao?-Ken đưa ánh mắt soi mói nhìn tụi nó -Chứ ai nữa-Sun và nó đồng thanh -Sax,sao tự nhiên hóa trang thành làn da bao công,khuôn mặt Thị Nở thế này? Ken béo má nó -Ba mẹ đang kêu nó mai không hóa trang nữa đấy nhưng nó cứng đầu quá-bà Vân(mẹ nó) cằn nhằn -Thôi kệ nó đi,đẹp quá cũng khổ,giống con ngày nào cũng bị gái bu hít,nhìu khi muốn ngộp thở chết luôn cơ-Anh nó vuốt vuốt mái tóc nâu bồng bềnh nói bằng giọng rất ư là tự tin -Ọe...ọe...gứm quá má ui-Nó và sun giả vờ mửa -2 đứa này-Ken giận hờn -Hehe,dù gì cũng thanks nha-Sun cười -Ráng năng nỉ dùm đi,em sẽ bao anh ăn 1 bữa-Nó thì thầm vào tay Ken -Ừ ừ,nhớ nhé-Ken nghe tới ăn là sáng mắt lên(tg:anh em nhà này quả là giống nhau) -Ừ ừ,nhớ nhé-Ken nghe tới ăn là sáng mắt lên(tg:anh em nhà này quả là giống nhau) -Ba mẹ,không được bắt nó để mặt thật đi học nữa,không thôi con sẽ....sẽ......... -Sẽ sao nào???-ba mẹ nó hỏi dồn Ken -Con sẽ......đi....... -Đi đâu???-đồng thanh tập1 -Đi......phẩu thuật thành......... -Thành gì hả con???-Đồng thanh tập 2 -Thành .......Chí Phèo-Anh nó nhấn mạnh 2 chữ cuối -Khônggggggggggggggggggggggggg-Ba mẹ nó lại la đồng thanh tập 3 -Con không thể phá hoại nhan sắc của bọn ta truyền lại được-Mẹ nó mếu -Muốn vậy thì đừng ép con heo nhà mình để mặt thật nữa nhá pa mẹ iu vấu,hehe-anh nó cười -Hix,đành vậy thôi,không thể để con huy hoại nhan sắc ta ban được-Ba mẹ nó ôm nhau mếu(tg:cả gia dình này như con nít lên 3 cả ý nhỉ,hihi) -Oh yeah-Ba anh em nó nhảy tưng tưng "Ta sẽ được bao ăn,hehe.Tất cả cũng nhờ ba mẹ dễ dụ thôi,đời nào ta nở phẩu thuật gương mặt tuyệt vời này chứ"Ken nghĩ rồi ôm mặt cười lớn. "Thế là bây giờ được phép hóa trang tiếp rồi,woa hahahaha"Nó và sun cùng ý nghĩ GIỚI THIỆU NHÂN VẬT Vương Huỳnh Thiên Bảo: Papa của nó,chủ tập đoàn Black Star ,vô cùng quyền quí và giàu có.Ông là một người đàn ông thanh lịch,quyết đoán và lạnh lùng khét tiếng trong công việc còn ở nhà thì mọi người thấy rồi đấy. Lonansee Misaly hoặc tên Việt Nam là Võ Phúc Hồng Vân:mẹ nó,là người Anh-Việt xưa sống ở Anh cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng như nó bây giờ nhưng khi cưới papa nó thì về Việt ở luôn và đã quen thuộc với tất cả phong tục tập quán ở VN.Là chủ của công ti đá quí lớn thứ 4 Đông Nam Á. Tiếp nè "Reng...reng..." -Alo,nhà họ Vương nghe đây-Dì 5 nghe máy -....... -Sun ơi,nghe điện thoại này-Dì 5 nói lớn -Alo-Sun cầm đt lên -....... -Dạ,con zề liền,hihihi-Sun cười hớn hở -Thui ta zề đây,chào pa má con zìa,pp anh Ken-sun nói -Làm gì gấp thế?-Nó hỏi -Pa má ta zìa gòi,ta phải zìa đòi quà,hehehe-Sun nói xong chạy tót ra ngoài -Cái con này y như con nít-Nó xoa xoa cằm -Tự nói mình sao?-Ken nói -Cái gì??????-Nó trừng mắt -À không có gì đâu chị heo ý nhầm chị Win ẹp gái-Ken giả bộ sợ sệt -H muốn sao????-Nó nghiến răng -H muốn sao????-Nó nghiến răng -Muốn gì đâu-Ken giả lơ -Hừ... -Thôi đi 2 cái đứa này-Mẹ nó gắt Hai đứa nó im phăng phắt luôn không dám hó hé nữa -Con lên rửa mặt dùm pa cái đi win-Pa nó nói -Dạ,ok-Nó phóng lên phòng Vừa bước lên phòng,nó bay thẳng vào phòng tắm tẩy trang sạch sẽ,thay cái áo thun Đôrêmon,quần jean trắng bó sát cặp chân thon của nó rồi quay lại phòng ngay lập tức lấy oxi già ra rửa vết thương "Sao hồi nãy nhẹ lám mà sao h chảy máu ghê vậy trời"Nó nhìn cánh tay đang rỉ máu -Ê heo win.....Cái gì đây,sao lại bị chảy máu thế này-Anh nó hoảng hốt chạy lại kéo cái tay nó lên xem -Nhẹ thôi-Nó nhăn mặt -Khai nhanh,bị cái gì thế?-Ken lo lắng -Bị miễn sượt qua thôi-Nó tỉnh bơ -Thật không đấy?-Ken nghi ngờ -Thật-Nó nhấn mạnh -Ừm,để rửa vết thương dùm cho-Ken kéo tay nó lại bôi bôi dán dán "I used to bite my tongue and hold my breath Scared to rock the boat and make a mess So I sat quietly, agreed politely I guess that I forgot I had a choice I let you push me past the breaking point I stood for nothing, so I fell for everything You held me down, but I got up Already brushing off the dust You hear my voice, your hear that sound Like thunder, gonna shake your ground You held me down, but I got up Get ready cause I’ve had enough I see it all, I see it now....." Nhạc chuông điện thoại nó reo lên,dòng chữ "sun is calling" hiện lên trên màn hình đt,nó chạm nhẹ màn hình -Alo,ta nghe nè sun-Nó cười nói "Bịch"điện thoại nó rơi xuống,nó phóng nhanh ra cửa -Đi đâu vậy?-Ken níu tay nó lại -SUN NÓ BỊ XE ĐÂM RỒI,NGƯỜI TA MỚI GỌI BÁO NÈ,BỎ TAY RA-Nó quay lại hét lớn -SUN NÓ BỊ XE ĐÂM RỒI,NGƯỜI TA MỚI GỌI BÁO NÈ,BỎ TAY RA-Nó quay lại hét lớn Mắt nó rưng rưng.Cảm giác nhói ở tim càng thôi thúc giọt nước mắt thiên thần rơi xuống.Lòng nó giờ đây như bị cứa ra,nó lo không biết con bạn sẽ như thế nào,nó lo cho Sun nhìu lắm.Giờ nó chỉ biết vùng tay ra khỏi Ken để đi đến bệnh viện nơi sun được người ta đưa tới. -Để anh chở em đi,sun đang ở bệnh viện nào?-Ken cố nắm tay nó lôi đi,vừa đi vừa hỏi -Người ta đưa nó tới bệnh viện TP rồi-Nó trả lời vô cảm,nước mắt cứ rơi mãi. Ken cho nó ngồi lên con xe của mình rồi phóng vút đi Tại bệnh viện Nó như cái xác không hồn biết cử động vậy,khuôn mặt vô hồn nhưng nước mắt cứ rơi mãi. -Biết gì không?-y tá 1 nói -Chuyện gì?-y tá 2 -Có cô bé bị xe đâm đang cấp cứu trong phòng 1 đấy-y tá 1 -Thế thì sao?-y tá 2 hỏi -Mà kì lắm nha,khi đem vào thì đen đúa xấu xí mà khi mình lau rửa và sát trùng vét thương trên mặt thì cô bé thay đổi hoàn toàn luôn,nhìn như thiên thần ấy-y tá 1 -Sao kì vậy-y tá 2 -Ừm,mình nhìn lại trên khăn thì toàn phấn màu sậm.Có ai đẹp mà trang điểm cho xấu đi giống cô bé này đâu nhỉ-Y tá 1 kể -Đúng đấy,gặp mình thì cứ để đó cho người ta ngưỡng mộ chơi,hi-y tá 2 Nó vô tình nghe được cuộc đối thoại của 2 bà y tá nhìu chuyện thì lập tức chạy đến -Sun đang ở đâu????-Nó lay vai y tá 1 -Sun là ai???-Y tá 1 thoáng ngỡ ngàng trước cô gái dễ thương đứng trước mặt mình,sau dịnh thần lại rồi hỏi lại -Cái người mà 2 người đang bàn luận ấy-Ken lên tiếng -À,thì ra là cô bé đang cấp cứu.....u......ở.......ở........phòng 1-bà y tá đang trả lời nhìn lên thì suýt ngất vì nhan sắc của Ken -Cảm ơn-Ken mỉm cười rồi chạy đi,2 bà y tá thì ngất xỉu sau khi thấy nụ cười ấy luôn Nó mới nghe câu trả lời của y tá thì chạy vèo đi một mạch không thèm cảm ơn hay có thể nói là không có tâm trạng dể cảm ơn lúc này.Đầu nó chỉ có 4 chữ "sun ở phòng 1".Cánh cửa phòng cấp cứu 1 hiện ra trước mặt nó.Nó chạy đến nhìn vào khe cửa rồi ngồi thụp xuống đất.Ken chạy đến dìu nó ngồi xuống hàng ghế đợi. -Sun sẽ không sao đâu mà em đừng lo lắng quá-Ken ôm nó vào lòng,xoa xoa đầu nó thủ thỉ vào tai. -Hức..hức...-Nó òa khóc lên như một đứa trẻ Ken thấy nó khóc thì đau lòng lắm,nửa vì cô bé cứng rắn của anh đang khóc còn nửa là do cô bé mà anh yêu thương như em ruột của mình đang cấp cứu trong căn phòng đặc mùi thuốc kia,thứ mùi mà sun ghét cay ghét đắng.Ken thầm cầu nguyện cho sun,cho cô bé vui tươi lúc nào cũng có nụ cười trên môi sẽ bình an bước qua khỏi ranh giới giữa sự sống và cái chết,cô bé sẽ ra khỏi căn phòng ấy mà vẫn giữ hơi thở của mình và khi tỉnh dậy,nụ cười thiên thần ấm áp kia sẽ lại trên khuôn miệng xinh xắn của chủ nhân nó. -Để anh gọi ba mẹ sun đến,nãy giờ dỗ heo con của anh mà quên mất-Ken cười hiền rút đt ra bấm rồi đưa lên áp vào tai mình 5 phút sau -Sun ơi,con của mẹ-Bà Anna(mẹ sun)chạy vội đến phòng cấp cứu 1 Bà Anna vừa chạy vừa khóc nức,bà gọi tên đứa con iu của mình.Khi Ken gọi đến bà đã suýt ngất,nhưng lí trí bà vẫn còn chút tỉnh táo,bà lập tức gọi ông Lâm (chồng bà,ba Sun)chở đi đến bệnh viện,bà muốn đến nơi thiên thần của bà đang cấp cứu,nơi cô con gái bé nhỏ của bà đang tranh giành sự sống.Ông Lâm cũng không khác gì vợ mình nhưng ông cố gắng giữ bình tĩnh để đưa bà Anna đến bệnh viện. Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở,các y tá đẩy băng ca ra.Sun đang nằm trên đó,mắt nhắm nghiền,mặt tái nhợt,trên đầu được băng lớp vải trắng dày,tay chân nhìu vết trầy và bầm tím,bên cạnh băng ca là giá treo nước biển truyền cho sun. Nó thấy sun thì thì mừng vì sun còn sống nhưng vừa sót xa khi thấy hiện trạng của sun lúc này. -Mời người nhà của bệnh nhân đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân-Cô y tá nói Ông Lâm bước đi theo cô y tá,băng ca dược đưa đến phòng vip của bệnh viện.Trong căn phòng này toàn màu trắng nhưng không có mùi thuốc mà là một mùi hương rất dịu và dễ chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương