Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 37: Bánh Cốm Gạo, Trứng Cuốn



Hội chùa, thật đúng là quá có ý tứ.

Tới ngày hôm sau, lưu lượng khách và số lượng người bán hàng rong tiến thêm một bước tăng lớn, thật sự là tóc mai như vây, kề vai sát cánh. Tiếng chiêng trống gõ vang kia, ngoài mấy dặm đã nghe thấy rồi, các loại các kiểu hoa đăng phát ra ánh sáng đỏ nửa bầu trời.

Bán bò bán ngựa, bánh hấp bánh sủi cảo, còn có các loại đồ chơi nhỏ ngày thường ít thấy, rậm rạp bày đầy một mảnh đất trống lớn, tiếng trầm trồ khen ngợi rồi tiếng hoan hô thay nhau vang lên, trong không khí tràn đầy bầu không khí ngày hội.

Sau ngày đầu tiên đã chiếm tốt vị trí, trong 2 ngày sau, đám người bán hàng rong đều buôn bán ở vị trí cố định, Mạnh Dương với Bạch Tinh liền thành hàng xóm với mấy người bán đồ ăn vặt kia, mỗi ngày nói nói cười cười, nhìn những người múa sư tử chạy cà kheo kia thật náo nhiệt.

Đương nhiên, chủ yếu là Mạnh Dương nói, Bạch Tinh thì đại bộ phận thời gian chỉ phụ trách nghe, nhưng cái này cũng chẳng ngại nàng cảm thụ vui sướng chút nào.

Ngày đầu tiên ai ai cũng rất chuyên tâm buôn bán, nhưng tới ngày thứ hai rồi, khó tránh khỏi cũng bị không khí cảm nhiễm lây, liền có chút "không an phận" lên.

Đầu tiên là đồng hương bán hồ lô ngào đường, nói rất không dễ dàng mới ra một chuyến, cứ đứng ngốc ở đây mà bán đồ, khó tránh khỏi có chút quá đáng tiếc, không bằng chúng ta luân phiên thay lượt trông sạp, đều từng người đi dạo xem, cũng không uổng công cực cực khổ khổ tới đây một chuyến.

Sau khi mọi người nghe thấy đều nói có lý, sôi nổi động lòng.

Đằng nào sạp cũng ở một chỗ, hơn nữa cũng không phải gì mà hàng hóa không có chi nhánh, xa xa không đến nỗi bị điên cuồng đoạt lấy, hai ba người hỗ trợ trông sạp là dư dả.

Dân chúng thuần phác a, chính là dễ dàng tín nhiệm nhau như vậy, bọn họ thế mà không sợ đối phương nhân cơ hội hốt sạp của mình chạy mất.

Vì thế, Mạnh Dương với Bạch Tinh trước sau giúp đỡ những người bán hồ lô ngào đường, táo đỏ, gạo kê vân vân, thực sự làm tiểu lão bản một phen cho đã ghiền. Có điều bọn họ cũng không có bận việc không công, khi những người đó dạo xong về ấy, trong tay hoặc nhiều hoặc ít đều xách theo chút đồ, có khả năng cũng không đáng giá, nhưng nhiều ít là ý tứ, chia sẻ vui sướng của ngày hội mà.

Loại cảm xúc vui sướng này giống như bi thương vậy, là sẽ lây nha.

Lúc này trong tay Bạch Tinh đang cầm chính là bánh cốm gạo, chủ yếu là nấu từ gạo nếp và đường cát mà thành, cũng không tính khó, khẩu vị cũng rất đơn giản, ngọt ngào, thơm tho, một miếng to tướng cầm trong tay cũng vẫn là nhẹ bay bay, nhưng mà chính là rất thỏa mãn.

"Bạch cô nương, Bạch cô nương nên đến chúng ta rồi!" Lần này đến lượt bọn họ ra ngoài dạo, Mạnh Dương hưng phấn mười phần.

Chỉ là Bạch Tinh vừa muốn đi, đã bị A Hôi ngậm lấy góc áo.

Một người một ngựa đối diện, đôi mắt to của A Hôi chói lọi đặt câu hỏi:

Ngươi muốn đi đâu vậy?

Bạch Tinh ngượng ngùng nói muốn ném nó xuống đi chơi, chẳng thế nào được, đành phải dắt theo.

Hơn nữa chỗ này người nhiều mắt tạp, có không ít kẻ lòng hoài quỷ thai muốn đục nước béo cò, tới chưa được 2 ngày, bọn họ cũng đã nghe thấy không dưới 4 người hô to lên có kẻ móc túi. A Hôi tuy là cơ linh đó, nhưng rốt cuộc là không biết nói, lỡ mà bị có mấy kẻ theo dõi trộm đi mất rồi, ấy thì không ổn.

Hán tử bán hồ lô ngào đường thấy thì cười rộ lên, "Con ngựa này còn thân người ghê gớm đâu.

Bạch Tinh nghĩ thầm, nó thân người chỗ nào, chỉ là ở chỗ này phiền, muốn đi ra chơi thôi.

A Hôi vui vẻ mà chạy chậm vài bước, đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài chơi!

Hai người một ngựa vừa đi vừa ngắm, vừa ngắm vừa ăn, thích ý mười phần.

Trên hội chùa rất chen chúc, nhưng cũng may có A Hôi. Mọi người từ xa xa đã thấy một con ngựa cao lớn ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến cao hứng, sợ bị cọ đến: Gia súc chăn nuôi mấy trăm cân cọ một phát cũng không phải vui đùa, dù sao té ngã không phải nó. Lỡ mà vuốt ngược lông nó, cho một cước xuống, chẳng phải là phải ăn tết trên giường đất? Vì thế đều liền tránh đi trước.

Trên đường gặp được người bán giấy đỏ rắc vàng, Mạnh Dương dừng lại hỏi giá, thật cao hứng mà mua một xấp, quay đầu nói với Bạch Tinh: "Đồ bán trên hội chùa này nhưng thật ra là rẻ hơn so với bình thường rất nhiều, mua mấy cái đó hai bên chúng ta viết chữ phúc với dán câu đối đều liền đủ rồi."

Từ sau khi nghĩa phụ qua đời, Bạch Tinh liền rời xa quê hương, đi ra ngoài lang bạt một mình, không có chỗ ở cố định.

Nàng không có nhà, tất nhiên cũng không có thói quen dán câu đối xuân, giờ chợt bị người nhắc tới, có phần cảm thấy tiếng lòng vừa động, tựa hồ có gì đó lau qua thật mạnh trên ký ức đã phủ đầy bụi hồi lâu, vô số những mảnh nhỏ của ký ức như những con bướm ánh sáng lộng lẫy nhanh nhẹn bay múa trong cột sáng sáng lạn sau giờ ngọ.

Đúng rồi, đã từng nàng cũng có nhà.

Bạch Tinh răng rắc cắn một miếng bánh cốm gạo, phảng phất cắn nuốt những chuyện quá khứ kia về lại trong bụng vậy, "Ngươi ăn tết cũng sẽ viết câu đối giúp những người khác trên trấn sao, mấy cái đó đủ chứ?"

Nàng nhớ rõ trước đó, khi lần đầu tiên nhìn thấy Đông Đông có nghe bà bà bán đường tam giác nói qua, Mạnh Dương đến tết sẽ viết câu đôi cùng chữ phúc giúp người ta, nhưng giấy đỏ trong tay chàng hình như cũng chỉ mới mười mấy tờ đi?

"Cái đó không thuộc về ta quản." Mạnh Dương cười nói, lấy giấy đỏ mua về cuốn kỹ cho vào trong túi xách đeo nghiêng tùy thân, "Bọn họ đều là tự mình cầm giấy tới, nếu ngay cả giấy cũng cùng tặng, ấy chẳng phải thành bán câu đối?"

Bá tánh trấn trên phần lớn là tự mình cắt giấy đỏ, xem xem cần rộng lớn bao nhiêu hẹp dài cỡ nào, sau đó khi tới sẽ tiện thể mang theo một chút điểm tâm và trái cây mang tính tượng trưng, lấy đó làm tiền nhuận bút.

Bạch Tinh gật gật đầu, rõ rồi.

Hai người lại đi về phía trước, vừa lúc ăn xong bánh cốm gạo rồi, lại thấy có người bán trứng cuốn, là một đôi mẹ con.

Cái này nói đến thì cách làm cũng đơn giản mười phần, chính là cho vào trứng gà với đường vào bột loãng, sau đó tráng rộng trên chảo, sau khi đọng lại thì nhân lúc nóng cuốn thành cuốn. Nếu mà nhiều thêm 1 văn tiền, còn có thể quét một lớp đậu đỏ nghiền hoặc đậu xanh nghiền ở bên trong cho ngươi đó.

Bánh cuốn trứng không phải không có, nhưng nhà này tâm tư tinh xảo mười phần:

Các nàng ấy trước tiên là góp nhặt rất nhiều hoa khô và rau dại, sau khi ngâm thì được nước đỏ và nước xanh biếc, rồi liền dùng nước đó hòa vào bột loãng, đỏ lục vừa lúc làm nổi bật khung cảnh tết nhất.

Mạnh Dương mua một cân, đều dùng sọt nhỏ đan từ cán lúa mạch mà đựng.

Ai da, sao tâm tư người chủ quán này tinh xảo như thế chứ! Các nàng ấy đã dùng cán lúa mạch đan rất nhiều sọt nhỏ trước rồi, đoan đoan chính chính chồng ngay đó, vốn dĩ còn cho rằng là bán đâu, không nghĩ tới thế mà tặng không?!

Chỉ riêng cái sọt nhỏ này đã đủ đáng yêu rồi, sau khi ăn xong cuốn trứng còn có thể lấy về nhà đựng đồ đâu, ăn tết chẳng phải là rất hợp với tình hình sao?

Mạnh Dương với Bạch Tinh xáp đầu vô, cảm thấy mỹ mãn mà thưởng thức xong cái sọt nhỏ từ cán lúa mạch, lúc này mới thật cẩn thận mà ôm vào lòng, rút cuốn trứng ra, đưa cho Bạch Tinh một cái, tự mình cũng ăn một cái.

Nghĩ nghĩ, lại thử thăm dò đưa cho A Hôi một cái.

A Hôi rụt rè một phen, thấy tiểu chủ nhân không có phản đối, mới rất nể tình mà ăn, Mạnh Dương vui vẻ mà quơ chân múa tay.

Nha, nó không có cắn ta kìa!

Cuốn trứng, Bạch Tinh tò mò mà nhìn cái ống tròn nhỏ mang theo dư ôn trong tay mình, cảm thấy nó từ một chậu bột gạo loãng vừa nãy kia biến thành bộ dáng hiện tại, quả thực không thể tưởng tượng.

Một miếng đi xuống, răng rắc vỡ thành vụn, hương vị của trứng gà với bột mì giống như bao giờ nồng đậm như thế!

Thần kỳ cỡ nào a!

Nàng thậm chí cũng không nỡ đi rồi, vừa ăn vừa đứng tại chỗ nhìn vị chủ quán kia tiếp tục làm.

Cùng cách làm giống với nàng còn có rất nhiều người đó à, trong đó phần lớn là hài đồng, trong miệng đều không khác mấy là ngậm một cái trứng cuốn, đôi mắt lại thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp trên bếp lò.

Giống như lạc thú của mọi người cũng không chỉ là ăn vào trong miệng, càng nhiều vẫn là nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy......

Cái này cũng thật có ý tứ.

Hai mẹ con làm trứng cuốn một người rót bột loãng trên chảo nóng, tráng bánh, cuốn bánh, một người khác thì bay nhanh mà lấy tiền thối tiền lẻ đóng gói, phối hợp đến thiên y vô phùng, phảng phất đã diễn luyện vô số lần.

Bên chân các nàng ấy chất đầy vỏ trứng vỡ, khách khứa bên người tới lại đi, mùi hương trong không khí nhạt đi đậm lên...... Nhưng động tác của các nàng lại vẫn trầm ổn hữu lực như cũ, nhanh mà có thứ tự, không loạn chút nào.

Ước chừng là người quen tới đây cổ động, cười nói với hai mẹ con kia: "A, hôm nay các ngươi cũng đủ mệt."

Làm mẹ bớt thời giờ ngẩng đầu một cái, lại nhếch môi cười, "Kiếm tiền mà, nào có không mệt?"

Các nàng là dựa vào chính mình lao động kiếm tiền, dùng tay nghề của mình ăn cơm, tiêu xài yên tâm đâu!

Chờ hôm nay bán xong, là các nàng có thể kéo vài thước vải bông, mua mấy sợi dây buộc tóc, khao cả một năm vất vả của mình một chút, đây chẳng lẽ không phải một chuyện rất làm người chờ mong, rất đáng để cao hứng sao?

"Xèo ~"

Lại một muôi bột loãng rót xuống, phát ra tiếng vang rất nhỏ trên chảo, sau đó nhanh chóng bị tản ra, đọng lại, lại cuốn lên......

Quá trình lặp lại vô số lần như vậy, cuối cùng khởi động cuộc sống của một đôi mẹ con.

Bạch Tinh chỉ đứng tại chỗ như vậy một hồi, liền cảm thấy cả người đều bị mùi hương của trứng cuốn ngâm thấu, từng sợi tóc đều tản ra hương vị thơm ngào ngạt.

Nàng lại sâu thẳm mà nhìn thoáng qua một lần cuối cùng, lúc này mới đau kịch liệt như đã hạ quyết tâm vậy: "Đi thôi!"

A Hôi không thể, vung cái đuôi làm nũng: Lại xem trong chốc lát, lại xem trong chốc lát mà!

Nó chính là cảm thấy hương vị chỗ này thơm quá, không nỡ đi thôi.

Vì thế Mạnh Dương lại đưa một cái trứng cuốn qua, hờ hờ đặt trước mặt nó, muốn cho mà không cho, sau đó...... A Hôi liền ngoan ngoãn đi theo rồi.

Hai người một ngựa lưu luyến mà đi phía trước, đi ngang qua chỗ bán màn thầu lớn, mì nước thịt dê, bánh bao cuộn...... Một phương thiên địa này phảng phất đều sắp bị mùi hương dày nặng phức tạp kia làm cho nứt vỡ rồi!

Bọn họ lại đi một đoạn, bỗng nhiên nghe thấy một đoạn tiếng rao hàng quen thuộc:

"Đậu hủ, đậu hủ nhồi, đậu hủ nhồi nóng hôi hổi, đậu hủ nhồi vừa giòn vừa mềm đây!"

Hai người liếc nhau, đều thấy được đáp án trên mặt của nha: Là tiếng của Ngô quả phụ.

Tẩu ấy cũng đến bán đậu hủ nha.

Chỗ phát ra thanh âm kia đúng là con đường bọn họ nhất định phải đi qua khi đi về phía trước, hai người liền đi theo qua đó, quả nhiên nhìn thấy Ngô quả phụ mặc một cái áo khoác đỏ thẫm, đang xinh xắn đứng ở đó chống nạnh rao hàng, có một người khác đang vùi đầu chiên đậu hủ nhồi.

Ửm? Một người khác?

Hai người bất giác đã dừng lại bước chân, hai mắt không chịu khống chế mà khóa chặt trên người người nọ: Người này......

Ờm......

"Nha, là hai đứa các ngươi à, lại đây." Ngô quả phụ rất mau đã phát hiện thân ảnh hai người họ, lập tức y như thấy con cháu nhà mình vậy, cười tủm tỉm mà vẫy tay.

Nàng ấy cong lưng, thuần thục mà cầm lấy một lá cây khô nhặt 2 miếng đậu hủ nhồi nhìn qua to bự nhất, "Tới nếm thử tay nghề của chúng ta.

Chúng ta?

Hai người ngoan ngoãn nói lời cảm tạ, lại chỉnh tề mà cúi đầu đi nhìn một "Chúng ta" khác.

Nam nhân đang vùi đầu làm đậu hủ nhồi hình như nhận thấy gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với Bạch Tinh và Mạnh Dương.

Trầm mặc làm người hít thở không thông nhanh chóng lan tràn.

Mạnh Dương bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, không hiểu sao thấy không được tự nhiên, có chút muốn cười, lại có chút muốn chạy, "Tam gia."

Khang Tam gia không có lên tiếng, chỉ là yên lặng ném tầm mắt về phía tiểu cô nương đang chóp chép ăn đậu hủ kế bên kia.

Bạch Tinh: "...... Y"

Nàng nhanh chóng thay vào khuôn mặt nhăn nhó mà Khang tam gia vô cùng quen thuộc: Cảm thấy mình là một phế nhân, cho nên liền ba ba chạy tới bán đậu hủ cho người ta sao?

Mi tâm Khang tam gia hơi hơi nhảy nhảy, gân xanh nơi thái dương phồng phồng.

Sao mà đi đến đâu cũng có thể gặp phải hai cái đứa không bớt lo này?

Mạnh Dương gãi gãi đầu, nỗ lực muốn đánh vỡ trầm mặc, vì thế nên đi đến đằng trước đưa cái sọt nhỏ đan bằng cán lúa mạch trong một cái tay khác tới:

Ăn không?

Khang tam gia: "......"

"Nha, đây là trứng cuốn bán ở đầu kia đi? Vừa nãy ta cũng nhìn thấy." Ngô quả phụ khẽ cười một tiếng, cũng chẳng làm mấy đợt chối từ vô dụng kia, thoải mái hào phóng lấy 2 cái, một cái cho mình, một cái lại đưa cho Khang tam gia.

Hắn chính là Khang tam gia con người sắt đá ê, sao có thể ăn chứ?!

Sao có thể ăn trứng cuốn ngay mặt mấy đứa này chứ?

Hắn chỉ là ngả mặt sang một bên, lưu loát lật đậu hủ, lãnh khốc nói: "Bận đâu."

Lập tức liền có đại nương chờ mua đậu hủ nhồi ở kế bên vỗ tay cười rộ lên, "Ai ui, nam nhân của ngươi* bận rộn, ngươi liền trực tiếp đút hắn ăn chứ?"

*: ý chỉ ông chồng, mà theo kiểu cổ đại, thuộc về bình dân hay xài.

Phàm là nữ nhân đã từng thành thân, can đảm luôn lớn hơn người bình thường một ít.

Thanh âm này giống như kíp nổ, nhanh chóng bén lửa bầu không khí sung sướng xung quanh, ầm ầm bộc phát ra tiếng cười cuồn cuộn liên tiếp không dứt.

Nam nhân của ta nha!

Ngô quả phụ cười theo vài tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng sướng rơn, lập tức liền da mặt dày mà nói: "Ngày thường hắn đều không yêu ăn ngọt, tặng cho ta ăn đó!"

Nói xong lại đụng Khang tam gia một chút, "Cái này không quá ngọt, ăn ngon lắm đó, ta để đó giúp ngươi, đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút lại ăn."

Khang tam gia lù lù bất động, vẫn là có người nhạy bén phát hiện vành tai lộ ra bên ngoài của hắn kia, có hơi hơi đỏ lên.

Quan hệ giữa người với người đến cùng có tốt không? Ấy là có thể nhìn ra được. Thấy bọn họ ân ái như vậy, rất nhiều tiểu phu thê nhìn mà đỏ mắt nóng lòng, hoặc là nhìn nhau cười, hoặc là dùng sức véo cánh tay nam nhân của mình một phen, ngươi xem người ta cái coi, nhìn nhìn lại ngươi!

Đừng có thấy người ta thô ráp như thế, còn gãy một chân, khó được còn là người biết lạnh biết nóng như vậy, ai giống ngươi hả? Ngốc nga ngốc nghếch y như thằng ngốc ấy, ngày thường ngay cả một thước dây buộc tóc đỏ cũng không nhớ đi kéo cho ta, lên bàn ăn cơm, ăn lại nhiều hơn cả 3 người, cần ngươi có tác dụng gì?

Tuổi Ngô quả phụ tuy hơi lớn chút, nhưng đều có một phen ý nhị thành thục, tựa như đào mật mọng nước chín cây, chẳng sợ gì cũng không làm, lẳng lặng đứng ở đó, cũng đang không tiếng động tản ra dụ hoặc.

Vừa mới đầu khi tới đây bày quán ấy, còn có mấy gã không có mắt xôn xao. Thấy nàng ấy một nữ nhân ăn mặc lòe loẹt rêu rao như thế, nam nhân theo tới lại là kẻ tàn phế, cũng không quá lớn tiếng, còn muốn đến đùa giỡn nàng, không nghĩ tới một chân đá vào trên ván sắt!

Bọn hắn còn chưa dứt lời một câu, đã bị nam nhân què chân trông như vô dụng ba hai cái đã đánh ngã xuống đất, dùng đầu nhọn của quải trượng chọc cái ót không dám động.

Từ đầu đến cuối, hắn đều chưa từng nói một câu, thậm chí cái chân còn tốt kia cũng còn chưa có rời khỏi chỗ cũ đâu!

Vì thế mọi người đều liền rõ ràng, ú oa, thì ra đây vẫn là một vị chủ nhân thâm tàng bất lộ đâu.

Trong ánh mắt Ngô quả phụ nhìn hắn gợn nước nhộn nhạo, cơ hồ đều phải nảy ra hoa luôn.

Khang tam gia lại không vội mà khoe thành tích, cũng không cố ý đi nhìn nàng.

Bởi vì dù cho không nhìn, hắn cũng có thể cảm giác được tầm mắt nóng rát của đối phương, vẫn luôn nhìn chăm chú vào trên người mình đâu! Đều nóng cả lên......

Đậu hủ nhồi ăn rất ngon.

Mặt ngoài chiên ra một lớp màng giòn giòn, quét lên đủ lượng nước sốt, chính giữa lại vẫn là non như nước vậy đó, một miếng đi xuống, nhiều loại thể nghiệm, thật tốt đẹp, thật tốt đẹp.

Ăn xong của cho không rồi, Mạnh Dương lại mua 1 phần 4 miếng, cùng nhau vừa ăn vừa dạo tới dạo lui đi mất với Bạch Tinh.

Úi, thật nóng thật nóng, thơm quá thơm quá!

Nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng, chỗ này, cần phải cắn mở để thổi một lúc sau lại ăn nha.

Theo Mạnh Dương với Bạch Tinh rời đi, tâm tư Ngô quả phụ cũng hoạt động.

Nàng ngồi phịch xuống, dùng mũi chân nhẹ nhàng chạm chạm Khang tam gia, chống cằm mềm giọng nói: "Ai, chúng ta cũng đi đi dạo chút đi, khó được tới một lần."

Biểu hiện của Khang tam gia quả thực giống như yêu chiên đậu hủ nhồi ấy, ngồi tại chỗ lù lù bất động, xụ mặt xuống như thường mà nói: "Đều là người không, có gì hay mà dạo?"

Ngô quả phụ bĩu môi, dứt khoát trực tiếp hung hăng nghiền một chút trên mu bàn chân hắn.

Hừ, chỉ cái mặt đen to này, nếu không phải vẫn luôn cúi đầu, chỉ sợ sớm đã dọa chạy hết khách khứa, chính mình còn kiếm tiền gì chứ?

Phi, nam nhân thúi không hiểu phong tình này.

Ngô quả phụ hừ một cái thật mạnh, nói y như giận dỗi: "Thế thì được, hôm nay chúng ta liền ngồi xổm ngay đây đi, ngươi không đi, ta cũng không đi!"

Nào nghĩ tới Khang tam gia lại nghiêng mắt nhìn nàng, "Ngươi thật sự không đi?"

Ngô quả phụ càng thêm có động lực, quay đầu một phen, "Chẳng lẽ ngươi còn có thể trói ta lại kéo đi?"

Mau cầu ta a!

Nhưng mà liền thấy Khang tam gia chậm rì rì đứng lên, gật gật đầu, "Thế tốt thôi, ngươi ở đây coi sạp, ta đi."

Ngô quả phụ: "......"

Nàng quả thực muốn tức nổ phổi rồi!

"Ta kêu ngươi đi, ngươi không đi, giờ lại muốn tự mình vụng trộm đi, đi làm gì? Hẹn hò tiểu tình nhân à!"

Nàng bô bô nói liên tù tì một hồi, Khang tam gia lại một câu cũng không biện giải, nghiêm túc an an tĩnh tĩnh nghe nàng gào xong mới hơi hiện bất đắc dĩ mà nói: "Ta đi ngoài một chút, ngươi cũng muốn đi theo xem à?"

Ngô quả phụ sửng sốt, mặt xoẹt cái đỏ lên, xoắn tay phi một tiếng.

Ai muốn đi xem.

Khang tam gia tựa hồ bay nhanh mà cười một cái, nhưng lại tựa hồ là không cười, bởi vì hơi yếu ớt lướt qua, huống chi hắn vốn dĩ chính là một người không yêu cười.

Hắn lắc lắc đầu, xoay người tập tễnh mà đi rồi.

Nhìn bóng dáng rời đi của hắn, Ngô quả phụ chống cằm suy nghĩ xuất thần, cũng không biết năm đó khi người này lang bạt trên giang hồ là chân nam nhi hảo hán tử thế nào nhỉ?

Hiện giờ què một chân còn như thế, thế lúc hai chân kiện toàn chẳng phải là......

Cũng không biết là nghĩ đến đâu, mặt nàng đột nhiên như bốc lửa lên vậy.

Ai da ai da, mắc cỡ chết người mất, mau đừng nghĩ!

Lại nói Khang tam gia đã rời khỏi sạp đậu hủ nhồi, lại không có đi ngoài, mà là một đường đi về phía tây.

Nơi đó tràn đầy các sạp bán son phấn cùng dầu bôi tóc với sạp vải vóc, còn có rất nhiều người bán dây buộc tóc trang sức.

Trên hội chùa, phần lớn là bán những món đồ chơi chẳng phải tinh xảo là mấy, cho dù có bạc, cũng chẳng qua là mạ bạc. Nhưng đối với bá tánh tầng dưới chót tầm thường mà nói, đã là linh hoạt khó được.

Khang tam gia một đường không ngừng, lập tức đi vào trước một cái sạp, lấy cằm chỉ chỉ cây trâm con bướm trên đó, hỏi: "Cái này bán thế nào?"

Chủ quán kia thấy tuổi tác của hắn, theo bản năng hỏi: "Ngài là tặng con gái hay là tặng vợ?"

Cây trâm hình con bướm này thật ra có chút già dặn, hắn phỏng đoán áng chừng là mua tặng vợ.

Quả nhiên, liền thấy hán tử thô kệch mặt đầy râu ria kia ho khan một tiếng, mơ mơ hồ hồ mà lẩm bẩm một câu: "Không có con gái......"

Thế chính là tặng vợ! Tươi cười của chủ quán càng thêm sáng lạn, lập tức nhiệt tình nói: "Ánh mắt ngươi thật đúng là tốt, thành huệ 3 tiền 6 phần bạc."

Nói cũng lạ, người khi tuổi trẻ thường thường còn có chút nùng tình mật ý nói mãi không hết nói hoài không xong, nhưng theo thời gian trôi đi lại đều cùng tiêu ma hết trong cuộc sống ngày qua ngày buồn tẻ, bị củi gạo mắm muối tương dấm trà hủy diệt tất cả nhiệt tình.

Rõ ràng vẫn là người kia, nhưng lại không hề nói giỡn như khi tuổi trẻ nữa, càng miễn bàn tặng quà cho nhau.

Cái sạp này hắn bày 2 ngày, tới đây mua đồ, hoặc là nam nữ tuổi trẻ, hoặc chính là mua cho nữ nhi, thế mà không có một nam nhân nào tặng cho vợ nhà mình.

Khang tam gia sảng khoái thanh toán tiền, trầm mặc trở về như khi tới vậy.

Nhưng mà đi rồi đi, hắn lại bỗng có chút khiếp đảm lên.

Tim hắn hiếm thấy mà nhảy bùm bùm, nắm lấy cây trâm, phảng phất đang nắm một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Sạp này là trước đó khi bọn họ tới bày quán vô ý đi ngang qua lúc ấy Ngô quả phụ ngừng trước chỗ này rất lâu, rõ ràng chính là đang ngắm cây trâm này, nhưng khi vị chủ quán kia tiếp đón, nàng lại nói là không thích, xoay người đi mất......

Thật ra hẳn là thích đi?

Khang tam gia liếm liếm cánh môi khô khốc, cảm thấy có chút vớ vẩn:

Như nào lại ma xui quỷ khiến mà tới mua chớ?

Nếu để cho người ta nhìn thấy, quay đầu lại nên nói thế nào đây?

Lại hoặc là, nên khi nào, lấy cớ gì tặng ra đây?

Một trận gió lạnh thổi tới, hơi hơi thổi tan đi khô nóng trên mặt hắn một chút, nhưng trong lòng vẫn là bùm bùm.

Người trên hội chùa nhiều như vậy, rõ ràng không ai để ý, nhưng Khang tam gia lại cảm thấy như là người toàn thế giới đều đang nhìn chăm chú vào mình vậy.

Hắn bỗng ho khan vài tiếng, thanh thanh cổ họng, y như có tật giật mình mà nhét cây trâm vào trong lòng, lại khập khiễng, dọc theo con đường cũ mà trở về.

Có chút rầu, này đây nên ra tay thế nào đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Khang tam gia: Chính là rất hối hận......

Hình:

Trứng cuốn

Bánh bao cuộn
Chương trước Chương tiếp
Loading...