Tiểu Thư Thất Lạc

Chương 32



Ly không chạy theo Yến mà cố tình nán lại.

Bởi cô có điều muốn nói, hơn nữa cô tin Yến chạy đi là có việc cần làm chứ không phải giận dỗi bỏ đi. "- Đầu tiên, rất cảm ơn các cậu...vì bọn mình...

mà chịu như thế" Ly nói, nhìn các vết thương trên mặt Thiên, Kiệt, Minh vẻ ngập ngừng.

"Thứ hai, là thay mặt các bạn của mình xin lỗi vì đã làm phiền lụy đến các cậu" Ly nói xong nhìn thẳng vào 3 người, không có sự giận dỗi, không có sự oán trách, chỉ có vô cùng chân thành.

3 chàng trai lặng thinh. "- Ly đừng nói vậy, bọn mình cũng không nghĩ vậy, chẳng qua bạn Linh nói Huy như vậy cũng là quá đáng!" Thiên lên tiếng. "- Mình biết, mình không bênh ai cả.

Nếu Huy như một hoàng tử, thì Linh cũng là một công chúa.

Từ nhỏ được bố mẹ và các anh cưng chiều, nâng như trứng hứng như hoa, dưỡng thành loại tính cách tiểu thư cao ngạo không coi ai ra gì, coi trời đất bao la ta lớn nhất, nào đã để người ta mắng mỏ mà vẫn nhịn nhục như thế bao giờ.

Hơn nữa, con gái mà, cần được bảo vệ che chở chứ mấy ai nghĩ tự xông lên trước như mình với Yến?" Nói đến đây, Ly cười tự giễu.

"Con trai không phải luôn thích con gái mềm yếu để con trai che chở sao? Nhất là Huy lại càng thích loại con gái như vậy! Vậy sao lại có vẻ bài xích Linh như thế? Băng Tâm nếu không có Minh chẳng phải cũng sẽ như Linh sao? Nếu Huy đứng ra sát cánh với Linh như Minh với Tâm liệu có chuyện này xảy ra không? Không ai muốn mình là gánh nặng cho người khác cả.

Nhất là khi các cậu bị đánh, Linh cũng bất chấp tất cả thoát khỏi sự kìm giữ của tên kia, không để ý đến rủi ro có thể bị thương trên mặt, nếu không bọn chúng đâu dừng tay sớm như vậy? Với Huy mà nói nhan sắc quan trọng, vậy với một cô tiểu thư như Linh lại kém quan trọng sao?" Ly nói dài một hơi, càng nghĩ càng bất bình và cũng thương cho Linh, nhớ lại hồi xưa, nó có khác gì Linh, nếu không phải vì sự việc đó, có phải nó cũng là kẻ chẳng được tích sự gì vướng tay vướng chân người khác không? Nghĩ đến đây nó lại cười khổ, cuộc đời vốn dĩ không có hai chữ nếu như, nếu có, nó sẽ nghĩ đầu tiên, nếu như bố mẹ đẻ của nó không bỏ nó, hay nếu như bố mẹ hiện giờ không nhận nuôi nó, nó sẽ ra sao??. Ly nói xong trầm mặc, ánh mắt mông lung khiến 3 chàng cũng không biết nói gì cho phải.

Ly nói rất đúng, nếu Huy bình tĩnh một chút, nếu Huy không quá thành kiến với Linh thì Huy đã không nói vậy.

Mà Huy tức giận bỏ đi cũng không phải do Linh mà do Yến.

Chung quy lại là tất cả bọn nó đều quá trẻ con, không kìm chế được cảm xúc nên mới lời qua tiếng lại, chứ nếu không việc vốn dĩ đã không có gì! Có khi bọn nó còn đang vui vẻ vì tất cả chỉ thương tích nhẹ.

Lại quá một hồi lâu, Minh lên tiếng: "- Bọn mình hiểu những gì Ly muốn nói, chúng ta dừng chuyện này ở đây nhé, dù sao tất cả cũng bình an mà! Phải không? Mà như Ly nói con gái là cần bảo vệ che chở, như Ly thì sao? Có cần được bảo vệ che chở không?" Minh đùa cợt, cố ý lảng vấn đề đi chỗ khác. "- Mình cũng là con gái mà" Ly cười yếu ớt "Nhưng người che chở cho mình phải mạnh hơn mình, về mọi mặt, vậy mới che chở cho mình được chứ" Nói đến đây Ly cười nháy mắt tinh nghịch. Một câu nói vô tình của Ly, dấy lên lòng quyết tâm của hai người con trai. "Đến lúc trổ tài rồi" Thiên nghĩ thầm. "Mình phải cố gắng hơn" Kiệt nghĩ. Khi Linh lao ra khỏi phòng, cô không biết nên đi đâu.

Cô chới với mất phương hướng, chỉ thầm nghĩ tìm một nơi nào đó để khóc mà không cho ai thấy, nghĩ vậy cuối cùng Linh chạy thẳng hướng....

wc!! Đang mếu máo phẫn uất, thế mà lao vào wc xong, không kịp chảy một giọt nước mắt, Linh lại lao ra với tốc độ nhanh gấp đôi ban đầu.

Đơn giản và dễ hiểu thôi, tiểu thư lá ngọc cành vàng như Linh từ bé được chăm sóc kĩ lưỡng ít khi ốm đau, có ốm đau cũng mời bác sĩ về tận nhà, mà nếu có vào viện cũng nằm phòng VIP, đã bao giờ dùng wc chung trong bệnh viện đâu? Ngay cả wc ở trường bọn nó, cũng thuộc đẳng cấp của hotel 5 sao đó nha, lúc não cũng thơm phưng phức, đâu như....

Linh mếu máo với cái mùi khó chịu, tụt hết cảm xúc khóc. Đúng lúc Linh lao ra thì Tâm chạy đuổi tới, thấy Linh từ wc chạy ra, thở phào: "- Trời ạ, con nhỏ này! Muốn đi wc vội mấy cũng phải nói một tiếng chứ! Làm người ta tưởng bà chạy đi tìm chỗ nào khóc kìa!" "Thì người ta tìm đến wc để khóc mà, ai ngờ nó bốc mùi vậy đâu? Khóc trong đây chắc tắc thở mà chết á! Chết vậy oan uổng lắm!" Linh trong lòng phản bác, nhưng ngoài mặt im lặng không nói gì.

Lẳng lặng bước đi, đi một đoạn xa cái wc kia rồi mới ngồi xuống một dãy ghế.

Tâm cũng lẳng lặng đi theo, ngồi xuống bên cạnh, chờ Linh mở miệng. "- Bà thấy tôi có vô dụng không? Học không tốt, thể thao kém, bây giờ lại còn phiền lụy mọi người vì tôi mà bị đánh nữa" Linh buồn bã nói, mắt nhìn xa xăm. "- Không có! Bà xinh đẹp nè, vô tư nè, tính tình lại cởi mở, rất được lòng mọi người ý!" "Chỉ vô tư quá mà thành vô tâm thôi" Tâm trong lòng nói thêm một câu. "- Xinh đẹp?" Linh sờ lên mặt mình rồi cười khổ.

"Đâu chỉ mình tôi, rất nhiều người cũng xinh đẹp, các bà cũng không kém.

Tôi không xuất sắc như Ly, mạnh mẽ như Yến, lại không dịu dàng như bà, tôi thật tầm thường, tôi chẳng có gì hết" Càng nói Linh càng nghẹn ngào, nó chỉ có gia cảnh là hơn thôi, còn lại cái gì cũng không bằng bạn bè nó. Tâm thở dài, từ từ nói: "- Linh à! Mỗi người là một cá thể riêng biệt không ai giống ai! Bà hơn bọn tôi ở một gia đình, có những người anh yêu thương bà hết mực.

Một cuộc sống không cần lo nghĩ về tương lai.

Bà không kém cỏi, chỉ là bà không chịu cố gắng thôi.

Tất cả những thứ bọn tôi có, về học hành hay tài giỏi về cái gì, bọn tôi đều phải rất nỗ lực để đạt được.

Bà hiểu chứ?" Linh nghe Tâm nói, lặng im suy nghĩ.

"Đúng là từ trước đến nay mình luôn sống ỷ lại, mình chưa bao giờ có mục tiêu nên chưa bao giờ cần cố gắng? Như vậy kém cỏi là đương nhiên! Như vậy kém cỏi còn có thể trách ai ngoài bản thân?".

Tâm thấy Linh có vẻ bớt kích động lại nói tiếp: "- Tên Huy kia cũng thật là, yếu đuối thì sao chứ? Không đánh lại con trai thì sao chứ? Đó là đặc quyền của con gái mà? Như thế nào gọi là phái yếu chứ? Thật hổ thẹn cho cái danh hiệu play boy của hắn" Tâm oán giận trách móc Huy, cũng không quên liếc nhìn xem phản ứng của Linh. Linh vẻ mặt vẫn không mấy thay đổi, hờ hững: "- Tôi đâu thèm để ý lời của hắn!" Linh nói. "- Vậy sao bà lại bỏ ra ngoài?" Tâm khó hiểu.

Linh trầm mặc một lúc, mới nói. "- Không hiểu sao, từ ngày đó, tôi luôn để ý cậu ấy, dõi theo cậu ấy.

Dù cậu ấy chẳng hay biết, nhưng khi cậu ấy hắt hơi một cái tôi cũng biết" Linh nói vẻ mặt mê mang.

(Đúng lúc này thì anh Kiệt nhà ta hắt xì, không biết chị Linh có biết không? ). "- Thế nhưng cậu ấy luôn lạnh lùng vậy, lạnh đến nỗi tôi cảm tưởng đến gần hơn sẽ bị cậu ấy làm cho đông lạnh mà chết! Tôi không biết tôi làm gì mới khiến cậu ấy hiền hòa với tôi hơn? Lúc thấy cậu ấy bị đánh tôi không muốn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ biết phải làm gì đó để ngăn người ta không được đánh cậu ấy nữa! Tôi cũng rất ghét bản thân mình vô dụng nên cậu ấy mới bị đánh...

nhưng mà...tôi đâu muốn vậy?...

tại sao...

lại lạnh lùng với tôi thế...

tại sao...

lại nhìn tôi chán ghét thế?... huhuhu" Nói đến đây, Linh òa khóc.

Tâm kéo Linh dựa vào vai mình tùy ý khóc.

Đến khi tiếng nức nở chỉ còn thút thít, rồi nấc, Tâm lên tiếng: "- Khóc đã chưa? Đã rồi thì lau nước mắt đi, nhìn xấu gái chưa kìa" Tâm trêu chọc.

"Về thôi! Bọn họ thế nào cũng đang chờ chúng ta về đấy!".

Tâm vỗ vai Linh, Linh gật đầu, cả hai đứng dậy quay trở lại phòng. Về phần Yến, lao ra khỏi phòng là để đi tìm Huy.

Yến cũng không phải hay xúc động thế, nhưng động gì đến bạn bè mình là không bao giờ bình tĩnh được, nhất là Huy, người mà Yến vẫn còn rất ấn tượng xấu. Yến chạy khắp 4 hành lang 2 tầng lầu rồi mà vẫn không thấy Huy.

Nghĩ chạy đi tìm mãi thế này cũng không phải cách hay, đang định quay về thì Huy xuất hiện, trên tay là một túi nước đầy, thấy Yến, Huy giật mình hoi: "- Ủa? Bạn chạy đi đâu đây?" "- Tìm cậu!" Yến đáp thẳng thắn. "- Tìm tôi? Tôi có lạc đâu mà phải tìm? À! Lại nghĩ tôi giận dỗi bỏ đi nên họ bảo bạn đi tìm hả?" Huy chợt hiểu, cười khổ.

"Trông tôi giống kẻ trẻ con hay dỗi hờn thế sao? Tôi chỉ đi ra ngoài mua nước thôi mà! Vừa nãy vận động xong khát nước ghê!" Huy vừa nói vừa nhấp một ngụm nước như để thể hiện rằng mình đang rất khát.

Thực ra Huy đúng là giận dỗi nên bỏ ra ngoài.

Huy giận Yến nói nặng lời, càng giận chính mình tại sao lại đi để ý lo lắng cho Yến trong khi người ta đâu có thèm cảm kích mang ơn? Lại còn thấy phiền là đằng khác.

Nhưng ra ngoài đi một lát, Huy lại khôi phục tâm trạng bình thường, định quay về nhưng lại sợ bị hỏi là vừa đi đâu? Thế nên mới đi tìm mua nước để ngụy trang, hơn nữa Huy cũng thấy hơi khát thật. Yến nghe Huy nói, không nói gì, cũng hiểu là Huy đang giả vờ, cũng biết là những lời mình nói đả thương Huy, nhưng Yến thấy khó mở miệng.

Im lặng bước đi. Huy thấy Yến nói đi tìm mình thấy rất vui, cũng chờ mong Yến sẽ nói gì đó, nhưng kết quả Yến lại chỉ quay đi không nói câu gì, khiến cho Huy lại buồn nữa... Hai người im lặng bước đi.

Đến khi về gần phòng, còn cách vài bước, Yến đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn thẳng vào Huy nói: "- Vừa nãy mình nói hơi nặng lời, nếu có tổn thương cậu thì cho mình xin lỗi!" Nói xong Yến xoay người bỏ chạy vào phòng. Huy tuy bất ngờ, nhưng vẫn nhanh tay ngăn cản Yến lại: "- Mình rất là bị tốn thương á, nên một câu xin lỗi...

bù đắp không được đâu!" Huy nói vẻ mặt bi thương, rồi lại cười gian nhìn Yến, mặt tiến lại gần mặt Yến. "- Vậy...

vậy...

cậu muốn như thế nào?" Tim Yến đập mạnh, hô hấp cũng thấy khó khăn, nói lắp bắp. "- Muốn gì...? Đương nhiên cậu đã tổn thương con tim mình...

thì phải chịu trách nhiệm an ủi vỗ về nó" Huy cười tình tứ, cầm tay Yến đặt lên tim mình, nói: "Làm bạn gái mình?" Yến mặt đỏ bừng, bối rối, kích động, bất ngờ, rất nhiều cảm xúc đan xen, trong lòng thì hoảng loạn "Làm bạn gái cậu ta? Không thể nào! Làm bạn gái một play boy sao? Không bao giờ" Yến trong lòng tự trấn định lại. Rồi đẩy Huy ra, mặt lại lạnh như cũ: "- Đùa vậy không vui chút nào! Đừng đưa tôi vào danh sách bạn gái của cậu.

Tôi là một, chứ không phải một số, hiểu chứ?" Nói rồi Yến vùng ra đi vào phòng, Huy cười theo sau, nghĩ "Không vội, trước sau gì em cũng là của tôi thôi!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...