Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 22: Trạc Trong Thanh Liêm Chứ Không Phải Trong Nghĩa Gian Ác Mê Hoặc Lòng Người



Edit: Simi

Cuối tuần, Du Trình dẫn Thích Ánh tới bệnh viện thành phố để điều trị như thường lệ. Du Trạc không muốn ở nhà nghe Ngô Anh Hoa lải nhải nên cũng tò tò đi theo.

Bệnh viện bất luận lúc nào cũng đều đông người, lúc cả ba đến nơi vẫn còn hai bệnh nhân đang chờ khám, bác sĩ dặn bọn họ ngồi chờ bên ngoài.

Sáng sớm Du Trình muốn để hai đứa nhỏ ngủ thêm một lúc cho thẳng giấc nên kêu dậy trễ, cũng không kịp ăn sáng đã chạy đến đây, lúc đầu định khi nào khám xong sẽ đi ăn nhưng bây giờ không biết phải đợi đến bao giờ nữa, ông đành bảo Du Trạc ngồi đây với Thích Ánh, còn mình thì xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Dãy ghế ngoài hành lang chỉ còn một chỗ trống, Du Trạc dẫn Thích Ánh tới rồi kêu cô ngồi xuống, còn mình thì đứng bên cạnh dựa lưng vào tường chơi game.

Đang chém giết nhau trong tình thế nguy cấp, bỗng có nhóm người ồn ào tiến vào khu hành lang, phía trước là bác sĩ y tá vây quanh cáng cứu thương, có một người đàn ông trung niên ôm đầu đầy máu nằm trên băng ca, đuổi theo phía sau là một bà mẹ già yếu, một người thanh niên và trẻ con, nguyên đoạn đường gào khóc cầu mong ông trời phù hộ.

Tiếng ồn quá lớn, ngay cả Du Trạc đang tập trung chơi game cũng bị phân tâm, tò mò nhìn qua.

Sau đó nhìn thấy một dáng người quen thuộc đi sau cùng đoàn người kia.

Người đó mặc bộ tây trang màu trắng sọc đen, tóc ngắn môi đỏ mọng, chân mang giày cao gót, vừa cao sang lại lạnh lùng, không hề hợp với khung cảnh bệnh viện chút nào.

Bên cạnh cô ấy có một nữ trợ lý vừa đi vừa báo cáo gì đó, vẻ mặt cô ấy vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc, chỉ thỉnh thoảng gật đầu ra chiều đang lắng nghe, giày cao gót giẫm xuống nền đất, cộp, cộp, cộp, lạnh nhạt mà uyển chuyển.

Đoàn người rất nhanh đi ngang qua chỗ cậu, biến mất sau góc cua.

Thích Ánh ngoan ngoãn ngồi trên ghế cũng nghiêng đầu nhìn theo, Du Trạc ngạc nhiên nói: “Ơ, đây không phải là cái cô… cô…” Chợt nhớ tới chuyện mình vì người này mới bị hiểu lầm là lén gửi thư tình cho Quý Nhượng nên đành nuốt lời định nói vào bụng lại.

Rất nhanh sau đó, Du Trình trở về, trên tay còn cầm theo bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành, vì ngại mùi đồ ăn ảnh hưởng đến mọi người xung quanh nên bảo Du Trạc và Thích Ánh lên sân thượng ăn.

Trời đã vào thu, cơn gió buổi sáng mang theo hương mát lạnh, ba người ngồi xuống ghế dài, Du Trình thúc giục cả hai ăn nhanh lên, không thì đồ ăn bị nguội mất.

Du Trạc cắn một miếng bánh bao rồi hút một hớp sữa đậu nành, nhàm chán nhìn đông ngó tây, vừa nghiêng đầu nhìn sang chỗ rẽ của bục đài gần đó, bỗng cậu để ý có một bóng lưng cao gầy đang gọi điện thoại.

Thật ra lúc đầu cậu cũng không biết cô ấy đang nói gì, sau đó có lẽ đang tranh cãi với người ở đầu dây bên kia nên thanh âm lớn dần, từng tiếng đứt quãng theo gió bay vào tai cậu.

“Chuyện của công ty… Không đến phiên mấy người khoa tay múa chân…”

“Tôi không có đụng vào ông ta! Mà nếu đánh ông ta thì sao, cái hạng mục ở Thành Bắc kia bị ông ta ăn hết bao nhiêu rồi…”

“Đừng có nhắc đến mẹ tôi, mẹ tôi chết lâu rồi!”

Câu cuối cùng đó tựa hồ như được hét lớn.

Cô ấy hét xong liền cúp điện thoại, hùng hổ xoay người quay vào trong.

Đi được nửa đường mới nhận ra ghế dài bên này có ba người đang ngồi ăn sáng. Du Trình tự giác được nghe trộm người khác gọi điện thoại không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng ông không hề cố ý! Ông xấu hổ cúi đầu nói với Du Trạc: “Ăn nhanh lên!”

Nét lạnh băng cùng phẫn nộ trên mặt Quý Thiên như đám sương đang dần tan trước ánh mặt trời, trong nháy mắt liền biến mất.

Cô ấy gượng cười, đuôi lông mày dài mảnh, xinh đẹp lại không hề đánh mất phong độ, chân mang giày cao gót đi tới: “Là cậu à, nhóc.”

Suýt chút nữa là Du Trạc bị miếng bánh bao làm nghẹn chết.

Vội vàng húp hai ngụm sữa đầu nành, cậu không được tự nhiên gật đầu.

Du Trình tò mò nhìn cậu: “Cả hai quen nhau à?”

Quý Thiên gật đầu: “Em trai của tôi học cùng trường với cả hai em ấy.”

Du Trình hiểu ra: “À à, chào cô, chào cô.”

Quý Thiên cười đáp lại, nhìn sang Du Trạc: “Lần trước cảm ơn cậu đã giúp.”

Du Trạc có hơi bối rối: “Không cần khách sáo, chỉ là… tiện tay thôi.”

Quý Thiên bật cười, cô ấy đã chinh chiến trên thương trường nhiều năm, lúc đối nhân xử thế đều có phương thức của riêng mình, dù lúc này đang mặc tây trang lạnh lẽo cô độc thì khi đối mặt với Du Trạc, cả hai vẫn có thể tỏ ra thân thiết ôn hòa với nhau.

Cô ấy nhìn sang Thích Ánh vẫn đang an tĩnh uống sữa đậu nành, cười hỏi Du Trạc: “Đây là em gái cậu à?”

Du Trạc nói: “Chị của tôi.” Cậu sợ Quý Thiên hiểu lầm Thích Ánh không lễ phép, lại giải thích thêm: “Chị của tôi không nói, không nghe được.”

Ánh mắt Quý Thiên sượt qua vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó khôi phục lại bình thường, nhìn về phía Du Trình: “Chú dẫn em ấy tới đây khám bệnh à?”

Du Trình gật đầu.

Nụ cười của Quý Thiên ân cần hơn: “Chúc em gái nhỏ nhanh chóng bình phục nhé. Chị còn việc phải làm nên đi trước đây.”

Cô ấy vẫy vẫy tay, Thích Ánh hơi ngại ngùng cười với cô ấy một cái.

Trong lòng Quý Thiên thầm nghĩ, cô gái nhỏ này lúc cười lên thật dễ thương, mềm nhũn, muốn ôm quá đi.

Chờ Quý Thiên xuống lầu rồi, Du Trình mới nói với Du Trạc: “Phụ huynh học sinh trường con cũng tốt quá ha, tuy nhà giàu nhưng mà cũng lịch sự lễ phép ghê, không giống mấy kẻ mới có chút tiền đã ra vẻ ta đây. Em trai của cô gái đó chắc cũng không tồi đâu nhỉ.”

Du Trạc: “…”

Tốt nhất cậu không nên cho ba của mình biết rõ em trai của cô ấy là ai thì hơn.

Ba người ăn xong bữa sáng liền quay vào hành lang, đúng lúc có bệnh nhân vừa ra khỏi phòng khám, bác sĩ chủ trị họ Phùng mỉm cười vẫy tay với Thích Ánh: “Ánh Ánh, đến lượt con rồi, mau vào đi.”

Từ lần trước đến khám với bác sĩ chuyên gia, bác sĩ Phùng cũng đã nói chuyện với bác sĩ chuyên gia hai lần, cùng bàn với nhau để thay đổi phương pháp điều trị cho Thích Ánh sao cho phù hợp hơn. Từ những lần tái khám thường lệ, ông phát hiện ra cô đã có chút cảm giác với những âm thanh có mức decibel cao.

Bác sĩ Phùng viết toa thuốc mới rồi đưa cho Du Trình, cười nói: “Tình trạng của cô bé đã cải thiện tốt hơn nhiều so với dự tính của chúng tôi, hồi trước còn tưởng ít nhất phải bốn năm tháng nữa, nhưng dựa theo tình huống hiện tại thì chắc khoảng một hai tháng nữa thôi là cô bé có thể nghe được những âm thanh ở mức decibel bình thường rồi.”

Du Trình vui mừng không kiềm chế nổi, nắm lấy tay bác sĩ liên tục nói cảm ơn, Du Trạc đứng bên cạnh nhắn lại mấy lời bác sĩ vừa nói cho Thích Ánh, hỏi cô: “Chị, chị sắp có thể nghe lại được rồi, bây giờ đang vui lắm đúng không?”

Thích Ánh gật đầu, trả lời: “Nghe giảng cũng thuận tiện hơn rất nhiều.”

Bây giờ mỗi khi tan tiết, cô đều phải dựa vào bạn học để hỏi về những chỗ khó trong sách, nhờ họ giải đáp các vấn đề mà mình chưa hiểu, Thích Ánh cảm thấy mình đã làm phiền bọn họ nhiều quá rồi.

Nếu như có thể nghe thì sẽ tiện hơn.

Có thể nói chuyện với bạn bè mà không cần họ phải mất thời gian để viết thành lời, còn có thể…

Còn có thể nghe thấy giọng của tướng quân.

Không biết có giống như trước kia hay không, giọng nói mang theo sự trầm thấp khàn khàn vì luyện binh quanh năm?

Đến lúc gọi tên cô, hai chữ “Ánh Ánh” cũng như bao lấy đất cát, không hề có nửa phần mềm mại.

Nhưng vẫn êm tai vô cùng.

Khắc sâu mãi mãi trong trái tim cô.

Du Trình cầm toa khám đi lấy thuốc, dặn Du Trạc dẫn Thích Ánh đi chậm thôi. Hai người họ không muốn phải chen lấn trong thang máy nên đi cầu thang bộ xuống. Thích Ánh lấy điện thoại ra nhắn với Nhạc Lê, chia sẻ tin tốt mình sẽ rất nhanh có thể nghe lại cho cô ấy, đột nhiên ở hành lang phía sau nhốn nháo xuất hiện một nhóm người.

Du Trạc vội vàng kéo Thích Ánh tránh sang một bên, đám người kia vừa chạy vừa hô: “Nhanh lên! Cô ta đi thang máy sắp đến giữa tầng rồi, mau chạy tới bãi đậu xe chặn cô ta lại!”

Du Trạc nhíu mày.

Cậu nhận ra những người này, là người nhà bệnh nhân đã đập đầu xuống đất gào khóc phía trước Quý Thiên trong hành lang.

Vậy người mà bọn họ muốn chặn đường không biết có phải là Quý Thiên hay không?

Mãi đi xuống tầng một, tìm được Du Trình đang lấy thuốc ở chỗ phát rồi, Du Trạc vẫn còn nhíu mày.

Lấy thuốc xong, Du Trình liền dẫn bọn họ xuống bãi đậu xe, chuẩn bị lái xe về nhà. Xe của bọn họ đậu gần chỗ lối ra, lúc lên xe, Du Trạc còn liếc nhìn ra phía sau vài lần.

Thấy mấy bóng người thấp thoáng gần đó, đang như có như không tranh cãi với nhau.

Du Trình ngồi vào ghế lái, gọi cậu: “Lên xe đi.”

Du Trạc bỏ điện thoại vào túi quần, “Ba, con chợt nhớ mình có hẹn bạn học ở gần đây, đúng lúc phải chạy qua gặp cậu ta, không về với ba được rồi.”

Nói xong không đợi Du Trình lên tiếng đã quay đầu bỏ đi.

Du Trình gọi hai tiếng, nhưng mà vì đã quen cuối tuần cậu lang thang ở bên ngoài nên chỉ mắng cậu vài câu thằng nhóc con rồi cho xe chạy về nhà.

Ở đầu bên kia, Du Trạc chạy đến chỗ đám người đang tranh cãi với nhau.

Cậu cũng không hiểu tại sao mình lại phải để tâm đến mấy chuyện không liên quan gì tới mình này, tính ra cậu với Quý Thiên cũng chỉ gặp nhau có ba lần, không hề có giao tình gì, đã vậy có khi người ta cũng không cần cậu giúp nữa.

Nhưng mà cậu vẫn luôn có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó, nếu lơ đi thì không tốt lắm.

Dù sao Quý Nhượng cũng từng giúp chị của cậu mà.

Vậy thì cậu giúp chị của Quý Nhượng một lần, coi như đáp lại ân tình.

Lúc cậu chạy tới gần mới thấy đúng là đám người kia đang bao vây Quý Thiên.

Hôm nay cô chạy chiếc Ferrari màu đỏ, chìa khóa xe đang cầm trên tay nhưng không mở cửa xe được. Bởi vì có gã đàn ông trung niên đang chắn trước cửa, không cho phép cô lên xe.

Mấy người khác cả nam lẫn nữ vây quanh cô ấy, lớn tiếng nói gì đó.

Gặp tình huống như vậy, Quý Thiên vẫn rất tỉnh táo, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, cười lạnh hỏi: “Muốn tôi báo cảnh sát phải không?”

Gã thanh niên cầm đầu chỉ tay vào mũi cô mắng: “Cô đánh người còn báo cảnh sát à? Báo đi, xem cảnh sát đến bắt ai!”

Quý Thiên bộp một phát vung mạnh tay đánh vào tay gã ta khiến gã phải rụt tay lại: “Anh nên tôn trọng tôi chút đi! Không biết con rệp ở cống ngầm nào dám chui lên đứng trước mặt tôi còn chỉ trỏ này nọ.”

Gã thanh niên giận dữ, con nhỏ này còn nhỏ tuổi hơn cả mình mà dám kiêu căng làm càng trước mặt các dì các bác của mình như thế, nhưng gã đã cam đoan sẽ lật mặt nó trước mặt các trưởng bối rồi, nhất định phải giúp họ đòi được tiền bồi thường.

Huống chi dựa theo bối phận mà nói, con nhỏ này còn phải tôn kính gọi mình một tiếng cậu họ nữa.

Gã đưa tay đẩy Quý Thiên, bắt đầu mở miệng mắng chửi.

Hôm nay Quý Thiên mang đôi giày cao gót cao bảy tấc, bị gã đẩy đột ngột nên nhất thời không đứng vững, chân loạng choạng hơi lùi lại mấy bước.

Cô nghiêng người, cố gắng với lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể nhưng dù có làm gì cũng phí công, đành chuẩn bị tinh thần ngã xuống đất.

Kết quả lại ngã vào một lồng ngực không tính là rộng lớn lắm.

Du Trạc hầu như phải chạy thật nhanh mới có thể tiếp được cô.

Cũng may mặc dù cơ thể cậu không rắn chắc nhưng được cái cao ráo, lúc ôm lấy Quý Thiên cũng không theo quán tính khiến cả hai bị ngã.

Quý Thiên thấy rõ là cậu, chợt ngây người ra.

Du Trạc đỡ cô đứng vững mới xoay người đá gã thanh niên đã động tay kia một cước: “Mẹ nó cho mày đẩy người ta nè!”

Một cước kia xém nữa đá gã ta quỳ xuống đất. Mấy người xung quanh nhìn hai bên xung đột với nhau nhưng không ngờ lại động tay động chân thật sự, mắt thấy thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện này đến đây gây rối, lập tức cả đám không cam lòng yếu thế mà vây xung quanh.

Một người trong số đó giận dữ nói: “Mày là ai?”

Du Trạc: “Ông đây là cha mấy người đó!”

Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn. Nhưng sức chiến đấu của mấy ông chú bà dì sức yếu cộng thêm gã thanh niên trực tiếp ăn trọn cú đá của Du Trạc sao có thể chống lại đối thủ là một thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn như cậu?

Chưa tới hai lượt cậu đã hạ gục được đám người này.

Thật ra cậu còn chưa kịp động tay động chân, đám người này không rành đánh nhau nhưng lại rất am hiểu giả vờ khóc lóc om sòm, còn chưa đụng tới cậu đã nằm thẳng xuống đất, bắt đầu đấm ngực giẫm chân kêu la.

Rất nhanh chỉ còn Du Trạc và Quý Thiên là đứng thẳng.

Xung quanh nằm gục cả một nhóm người.

Bảo vệ bệnh viện vội vàng chạy tới, xem xét tình huống xong, không chút nghĩ ngợi gọi cảnh sát.

Chỉ vài phút sau cảnh sát đã tới, bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt, phát hiện đám người này nằm dưới đất gào thét thì to nhưng lại không hề bị thương, toàn bộ bị áp giải lên xe cảnh sát về đồn.

Trong xe, Du trạc và Quý Thiên ngồi đối mặt nhau.

Quý Thiên có chút không nói nên lời, vừa buồn cười lại vừa cảm động, còn có chút kinh ngạc với cái nhìn không giống lúc trước nữa.

Ánh mắt dường như đang nói: Không ngờ nhóc cũng đánh nhau lợi hại ghê.

Du Trạc: “…”

Đến đồn cảnh sát, cả đám người bị áp giải vào phòng phỏng vấn. Từng người đứng ngay ngắn, khai báo đầu đuôi câu chuyện.

Mấy ông bác bà dì kia bắt đầu gào hét.

Cảnh sát bị tiếng rên la làm cho đau đầu, vỗ bàn nói: “Im hết cho tôi! Một người gào, hai người gào, đang thi xem ai gào to hơn phải không!” Anh ta quay đầu nhìn một vòng, cảm thấy thiếu niên đẹp trai ở trong góc vẫn dễ nói chuyện hơn, chỉ tay nói: “Cậu qua đây.”

Du Trạc ngẩng đầu, mím mím môi, ánh mắt vô cùng thành khẩn lẫn nghiêm túc: “Chú cảnh sát, con tên là Du Trạc. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, là Trạc trong thanh liêm chứ không phải trong nghĩa gian ác mê hoặc lòng người. Các bạn của con thường hay gọi con là Bạch Liên, bởi vì nhân phẩm của con giống với đóa hoa sen, vô cùng cao thượng. Con là đứa trẻ ngoan, chưa từng đánh nhau với ai bao giờ.”

Mấy người khác: “?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...