Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá

Chương 34: Chương 34



Lúc chuông vào lớp vang lên, Quý Nhượng mới đứng dậy, đi đến bảng thông báo.Đám Khuất Đại Tráng đã kéo nhau đi trước anh, cả đường hưng phấn hi hi ha ha, lúc chạy đến đằng trước của bảng điểm, theo thói quen đi từ cuối bảng nhìn lên.

Trong mấy chục tên bét bảng không có tên của họ.

Khuất Đại Tráng kích động hỏng mất: "Trời ạ, tao không nằm trong top 10 bét khối ư?!"

Lưu Hải Dương chỉ cậu: "Mơ giấc mộng xuân thu của mày đi, đây này!"

Khối 11 tổng cộng có 600 người, bọn họ nằm trong khoảng 550.

Tuy vẫn là áp chót nhưng đối với những người thường xuyên đứng cuối bảng mà nói, đã là một tiến bộ rất lớn rồi.

Họ hưng phấn không thôi, Khuất Đại Tráng liên tục nói: "Anh Nhượng đâu nhỉ? Sao không thấy anh Nhượng nhỉ?"

Cứ tìm mãi lên trước.

Lúc Quý Nhượng đi đến bảng thông báo, họ vẫn chưa tìm được.

Vì lúc nhìn đến hạng 350, Khuất Đại Tráng chắc nịch nói: "Không thể nào, chắc chắn là xem sót rồi, tìm lại lần nữa !"

Quý Nhượng vỗ sau ót cậu một cái: "Biến ra."

Anh đi đến, đầu tiên là đi lên đầu xem, nhìn thấy tên Thích Ánh ở hạng mười bốn.

Cô lại tiến bộ rồi.

Từ hạng 350, anh tiếp tục nhìn lên, không lâu sau liền nhìn thấy tên mình.

Ba trăm hai mươi ba, Quý Nhượng.

Quý Nhượng nhìn tên mình một lúc, giơ hai ngón tay ra đo thử khoảng cách giữa hai cái tên, đã gần rất nhiều rồi.

Anh lẳng lặng cười.

Đám người sau lưng nhìn bảng điểm kia im lặng hồi lâu.

Nửa ngày, Khuất Đại Tráng kích động, giọng run run từ cổ họng phát ra: "Anh Nhượng, em quỳ xuống lạy anh.

Em phục rồi, phục lắm luôn."

Thế nào mới gọi là đại ca chứ? Đây mới gọi là đại ca.

Chỉ cần anh muốn, đến cả học hành cũng có thể giải quyết được!

Quý Nhượng cảm thấy mình vừa đạt được một chút thành tích, không thể kiêu ngạo trước mặt đàn em được, cố ý nghiêm mặt, như không có chuyện gì nói: "Trong top ngoài 300, vẫn ổn."

Lưu Hải Dương cảm thán: "Em biết anh Nhượng chắc chắn được mà! Người bình thường có thể một tay chơi rubik sao? Không thể! Nhưng anh Nhượng làm được! Anh Nhượng quá cừ!"

Quý Nhượng cuối cùng cũng không nhịn được phì cười, đá bọn họ một cái: "Khốn, đi về lên lớp."

Cả đám người cười cười nói nói đi về lớp học, vừa từ cửa sau bước vào, giáo viên chủ nhiệm Lưu Nghiêu đang đứng trên bục mắng bọn họ: "Chuông vào lớp đã vang lên bao lâu rồi mà còn ở ngoài lêu lổng, dứt khoát đừng vào nữa."

Thành tích của Khuất Đại Tráng được nâng cao, trong lòng cũng có chút tự tin, cười hì hì nói: "Thầy Lưu, bọn em đi xem điểm."

Lưu Nghiêu trừng mắt nhìn họ vài cái, không nói gì nữa: "Mau ngồi xuống! Vào học rồi."

Cả tiết học, bọn họ đều chìm đắm trong sự hưng phấn được tăng hạng.

Bỗng cảm thấy, học tập tiến bộ thật sự là có cảm giác thành tựu.

Nhìn điểm số mình ngày càng cao, hạng càng lúc càng tăng lên một ít, cảm thấy kiêu ngạo lại vừa thỏa mãn.

Cảm giác ấy dù cho có chơi trò chơi thắng cũng không thể thỏa mãn được.

Sau này không cần bị anh Nhượng ép mới học, cần phải tự giác chút mới được!

Hết tiết, Lưu Nghiêu dọn dẹp giáo án, nhưng không lập tức rời đi.

Anh đi đến hàng cuối, nhìn Quý Nhượng đang lật sách tham khảo, gõ lên bàn anh, trầm giọng nói: "Em đến phòng làm việc của tôi một chuyến."

Quý Nhượng đóng sách, lười nhác đứng dậy đi theo ông.

Khuất Đại Tráng hưng phấn hỏi Lưu Hải Dương: “Lão Lưu gọi anh Nhượng đến có phải là tặng quà riêng cho anh ấy không?”

Lưu Hải Dương nghĩ lại vẻ mặt ban nãy của Lưu Nghiêu, nhíu mày lắc đầu.

Trong phòng giáo viên, vài thầy cô đều ở đó.

Nhìn thấy Quý Nhượng bước vào, họ đều không hẹn mà cùng đưa mắt đánh giá.

Lưu Nghiêu ngồi xuống chiếc bàn đằng trước, lấy danh sách xếp hạng toàn khối ra.

Quý Nhượng nhìn thấy sáu bài thi của mình đều ở đây.

Vẻ mặt không đứng đắn bỗng lạnh xuống.

Lưu Nghiêu giở đề thi của anh ra, dừng chút mới nói: “Lần này em tiến bộ rất lớn, thầy đã xem bài thi các môn của em, mức độ hoàn thành rất cao.

Bất kì là thành tích hay là thái độ, đều khiến tôi rất vui mừng.”

Quý Nhượng nhìn ông, lạnh lùng hỏi: “Thầy nghi ngờ tôi gian lận?”

Lưu Nghiêu cười: “Thầy dạy em sắp hai năm rồi, em là loại học sinh nào thầy rất rõ.” Ông dừng chút, ngẩng đầu nhìn Quý Nhượng: “Chỉ là, giáo viên những lớp khác đều nghi ngờ, hôm qua các thầy cô đã bàn bạc về vấn đề này.”

Điều ông không nói với Quý Nhượng là hôm qua ông đã cùng các giáo viên khác cãi nhau một trận.

Thi ở phòng thi cuối, dù là chép phao cũng không thể chép ra điểm của Quý Nhượng được.

Từ gian lận đến lộ đề, những giáo viên kia cũng đưa ra vô số nguyên nhân, Lưu Nghiêu chờ họ nói xong mới lạnh giọng hỏi: “Không thể vì sự tiến bộ của em ấy mới có kết quả này sao?”

Ông lấy sổ chuyên cần khoảng thời gian này ghi chép về Quý Nhượng ra.

Sau khi anh đăng ký ba môn phụ, số lần trống tiết đến trễ chưa vượt quá ba lần, căn cứ vào sổ lên lớp của ba giáo viên các môn, biểu hiện trong lớp của Quý Nhượng cũng rất tốt.

Không chỉ mỗi anh, đến cả đám thiếu niên hư hỏng đi theo anh cũng đã thu liễm lại, số lần trốn học giảm đi, điểm số lần này cũng đã được cải thiện.

Sự thay đổi của nhóm học sinh kém này khiến ông rất vui mừng và tự hào, đối mặt với sự chất vấn không tin tưởng của các giáo viên khác, Lưu Nghiêu đã lấy ra toàn bộ tín nhiệm của mình để bảo vệ.

Nhưng cuối cùng, người khiến cho các giáo viên này ngừng cãi nhau, lại là học sinh nhất khối.

Trong kì sửa lỗi bài thi, các lớp đều cử các bạn đứng trong top đầu đến giúp, Ngô Duệ cũng ở trong số đó.

Sau khi ra điểm, những học sinh này cũng là người biết được tình hình xếp hạng của khối mình trước.

Ngô Duệ tìm hạng của Quý Nhượng trước, để bảo đảm sự an toàn của mình.

Nhìn thấy anh nằm ngoài top 300, xem như bản thân không cần lo lắng bản thân bị đánh.

Lúc các giáo viên đang tranh cãi Quý Nhượng có gian lận hay không, Ngô Duệ vừa đến phòng giáo viên cất đồ, nghe thấy nội dung bọn họ tranh cãi, lập tức vội nói: “Em có thể chứng minh bạn học Quý không gian lận!”

Cậu đem chuyện Quý Nhượng tìm cậu học thêm nói ra, nghiêm túc nói: “Bạn học Quý đang rất cố gắng thay đổi, lúc học thêm rất nghiêm túc! Thân là giáo viên nhân dân, không nên vì quá khứ của một người mà tùy tiện nghi ngờ hiện tại của cậu ấy, cậu ấy là một bạn học rất ưu tú!”

Cả phòng làm việc im lặng.

Vành mắt Lưu Nghiêu nóng lên.

Dạy một học sinh ngoan rất dễ nhưng khiến cho một học sinh hư hỏng cải tà quy chính lại khó vô cùng.

Ông nhìn thiếu niên trước mắt, nội tâm vạn phần cảm khái, trầm giọng hỏi: “Gọi em sang đây, là muốn hỏi em, rốt cuộc em có dự định gì?”

Là nhất thời tâm huyết dâng trào muốn chơi thử hay là kiên trì thẳng tiến không lùi bước?

Nửa ngày, mới nghe Quý Nhượng nói: “Tôi muốn thi đại học.”

Lưu Nghiêu nắm lấy tay anh, liên tục nói: “Được! Được! Được! Chỉ cần em có quyết tâm này, thầy nhất định sẽ đưa em vào đại học!”

Ông lấy một quyển sổ tay từ trong hộc bàn ra đưa cho Quý Nhượng: “Tuy có bạn Ngô Duệ dạy thêm cho em, nhưng dù sao em ấy cũng cần học tập, hơn nữa sau khi bước vào lớp 12, áp lực sẽ gia tăng, em không thể lại đi làm phiền người ta được.

Ở đây là danh sách giáo viên dạy thêm các môn, họ đều đào tạo các học sinh thi đậu vào đại học Thanh Hoa.”

Quý Nhượng nhận lấy quyển sổ, mím môi thấp giọng nói: “Cảm ơn thầy Lưu.”

Ánh mắt Lưu Nghiêu ngập tràn ý cười.

Dạy học hơn hai mươi năm, không có gì vui hơi khi học sinh hư hỏng thay đổi bản thân.

Ông đứng dậy, vỗ vai anh: “Học hành thật chăm chỉ đi, thầy tin em.”

Lúc quay về lớp, Lưu Hải Dương vội đến vây quanh, thấp giọng hỏi: “Anh Nhượng, lão Lưu có phải nghi ngờ anh gian lận không?”

Quý Nhượng huơ huơ quyển sổ trong tay: “Không, ông ấy đưa tao quyển sổ.”

Khuất Đại Tráng ngồi bên cạnh nói: “Tao nói rồi mà! Chắc chắn là tặng riêng! Chỉ là quà tặng này bèo quá, lão Lưu thật keo kiệt!”

Cả đám người cười cười nói nói, Lạc Băng từ cửa sau lớp chạy vào, từ xa đã bắt đầu gọi: “Anh Nhượng! Tin mới quan trọng! Tin mới quan trọng!”

Khuất Đại Tráng mắng cậu ta: “Sau này mày không vào đội chó săn thật sự là xin lỗi sự cố gắng ba năm cấp ba của mày.”

Lạc Băng trừng mắt nhìn cậu ta một cái, xông đến trước mặt Quý Nhượng, hệt như súng liên thanh: “Anh Nhượng! Tiểu tiên nữ của anh đánh nhau với người ta rồi!”

Quý Nhượng thoáng cái cho rằng mình nghe lầm, mờ mịt hỏi lại: “Cái gì?”

“Thích Ánh đánh nhau với người ta! Vừa hết tiết một, lúc đi xem điểm, một mình cô ấy đánh nhau với một đám người, ôi đệch, cô ấy dữ lắm, sau đó còn bị giáo viên kéo vào phòng làm việc dạy dỗ một trận!”

Ý cười trên mặt Quý Nhượng đều rút sạch, chỉ để lại sự bực mình lạnh lẽo: “Tìm đám đó ra.”

Anh xoay người đi ra ngoài, đi thẳng đến lớp 11/2.

Thời gian nghỉ giải lao có hai mươi phút, Thích Ánh không ở trong lớp, cùng Nhạc Lê đi mua nước uống.

Quý Nhượng đứng ngoài cửa quét mắt một vòng, không nhìn thấy cô liền xoay người xuống lầu.

Lúc đi ra ngoài tòa nhà, nhìn thấy bên bồn hoa không xa, Thích Ánh cùng Nhạc Lê đang ngồi gặm kem cây.

Thời tiết đã vào thu, trong thời tiết này ăn kem thật là có hơi lạnh.

Hai người lạnh đến run rẩy nhưng vẫn ăn đến rất vui.

Nhìn dáng vẻ này, chứng tỏ cô không bị thương.

Anh rốt cuộc cũng thở phào một hơi, cất bước đi sang chỗ họ.

Nhạc Lê vừa nhìn thấy anh, trong mắt lập tức lộ ra sự nhiệt tình hóng hớt, đứng bật dậy, “Anh đến tìm Ánh Ánh hả?”

Quý Nhượng gật đầu.

Nhạc Lê phủi phủi mông: “Thế tôi đi trước đây!”

Cô vẫy tay với Thích Ánh, xoay người chạy đi.

Thích Ánh ngồi trên gạch men trắng của bồn hoa, tay cầm cây kem ăn còn một nửa, cô thở ra hơi lạnh, nghiêng đầu nhìn anh cười.

Sự ngang ngược trong đáy mắt Quý Nhượng giờ đây mới biến mất không còn dấu vết.

Một nơi nào đó trong lòng bỗng mềm mại muốn lấy mạng.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Trên đầu là bầu trời ít mây cùng gió nhẹ, ngày thu mông lung lộ ra một tầng ánh sáng.

Môi cô bị lạnh đến hơi đỏ lên, giống như quả anh đào chín mọng.

Anh nhìn cô nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được phì cười, đưa tay xoa đầu cô, thấp giọng hỏi: “Đồ ngốc, còn đánh nhau nữa, cậu học ai đấy hả?”

Cô cuối cùng cũng nghe được giọng anh rồi.

Trong trí nhớ, vì thường xuyên luyện binh nên giọng anh khản đặc và trầm thấp.

Giờ đây giọng anh thêm phần trong trẻo của thiếu niên cùng ôn hòa.

Nhưng vẫn giống nhau.

Cùng một giọng điệu, đến cả ngữ khí khi nói cũng tương đồng.

Thích Ánh nhoẻn môi cười.

Quý Nhượng dùng ngón tay chỉ lên gương mặt mềm mại của cô: “Còn cười.

Sao cậu có thể học những thói hư tật xấu của ông đây hả? Sao không bắt chước điểm tốt của ông đây?”

Dứt lời, bản thân anh cũng phì cười.

Anh nào có điểm tốt nào để cô gái nhỏ học theo chứ, cả người toàn thói hư tật xấu, không dạy hư cô là may rồi.

Anh thấp giọng cười, giống như may mắn thở dài: “May mà cậu vẫn chưa thể nói chuyện, nếu không học theo ông đây chửi bậy, thì ra thể thống gì chứ.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...