Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 30: Vương Gia không ham nữ sắc



Nghe thấy lời nói của Liên Vân, Lạc Tử Mộng khẽ cắn môi có chút khó tin. Rõ ràng là lỗi của nàng, nhưng tiểu nha đầu này tại sao lại ôm hết lỗi lầm lên người mình chứ? Nếu như nàng bị Hàng Hạo Thần hạ lệnh cưỡng chế làm nha hoàn của Thần vương phủ, vậy chẳng phải là chết chắc rồi sao?

Nàng cúi đầu thiết nghĩ, nếu như đến lúc đó Hàng Hạo Thần để cho nàng hầu hạ tân vương phi, như vậy lỗi của chủ tử đều là lỗi của nô tài, lỗi của nô tài vẫn là lỗi của nô tài. Hơn nữa còn không thể oán trách, không thể cảm thấy uất ức, bị phạt còn phải cười làm lành.

Nếu như Hàng Hạo Thần để cho nàng hầu hạ hắn ta… Đây chẳng phải là càng đau khổ hơn sao?

Cái tên biến thái kia, mới ngày thứ nhất đã muốn sàm sỡ nàng, cũng không biết hắn ta có thích ngược đãi nô tài hay không? Nếu như không phải là bản thân nàng thật sự đã cùng đường, thì nàng mới không cần ở lại nơi có một nhân vật nguy hiểm trong nhà như thế này.

Mặc dù mới vừa rồi Hoàng đế cố ý muốn cho nàng nhập cung, nhưng mà đó cũng không phải là chỗ tốt. Nếu làm phi tử… đến lúc đó còn không biết là mình chết như thế nào.

“Aizz…” Nàng ngồi ở trên bậc thang chống cằm cảm thán.

Đến tột cùng thì tới khi nào nàng mới có thể quay về đây? Rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể quay về?

Mặc dù trong lòng nàng rất muốn ở lại thế giới cổ đại trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ tới này để vui chơi mấy ngày, nhưng bây giờ xem ra đây cũng là một nơi bất cứ lúc nào cũng có thể bị phạt rơi đầu. Hơn nữa còn bị tên Vương gia biến thái kia nhốt ở đây, nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn ngắm vương phủ này một chút, ngắm hoa hoa cỏ cỏ một chút. Nếu như không thể quay về, những hoa cỏ này cũng vẫn chỉ là hoa cỏ, không có gì khác biệt so với thế kỷ 21.

“Lạc cô nương, sao người lại thở dài vậy?” Liên Vân lau miệng mỉm cười thỏa mãn rồi cất tiếng nói.

Lạc Tử Mộng nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của nàng, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn chung quanh khi thấy thị vệ đều đứng cách đó không xa mới quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Liên Vân, ta hỏi muội nhé, Vương gia của các muội có phải là thích lấy trừng phạt người khác làm thú vui hay không?”

Liên Vân vội vàng xua tay có vẻ hơi khẩn trương: “Lạc cô nương hiểu lầm rồi, thật ra Vương gia là người vô cùng tốt, người chưa từng đánh chửi những người hạ nhân như chúng tôi. Chỉ là từ trước tới nay người chưa bây giờ mỉm cười, hơn nữa, lần này Vương gia đã cực kì khai ân rồi, nếu như đổi lại là chủ tử khác, chỉ sợ rằng bây giờ nô tỳ đã nằm ngất không đứng dậy nổi.”

“Hả? Chẳng lẽ chủ tử còn có thể xâm phạm tình dục với nô tỳ sao? A, ý của ta là làm cái đó với các nha đầu bọn muội… Vậy Vương gia của các muội có làm… chuyện đó với bọn nha đầu các muội không?”

Nhìn vẻ mặt của Lạc Tử Mộng, sắc mặt Liên Vân cũng đỏ ửng lên giống hệt trái cà chua chín. Nàng thật không ngờ Lạc Tử Mộng sẽ nói những lời như thế nào. Lúng túng nhìn chung quanh một chút, cũng may là thị vệ đều đứng cách đó khá xa, nếu không thật không biết phải trả lời như thế nào.

“Lạc cô nương…” Nàng đỏ mặt trả lời, “Thật ra thì Vương gia thật sự là rất tốt, người cũng sẽ không bây giờ có hành vi xấu nào với những nha đầu như chúng tôi, ngược lại, Vương gia còn…”

Thấy dáng vẻ của Liên Vân thần thần bí bí, Lạc Tử Mộng cảm thấy trong chuyện này nhất định là có quỷ, vì vậy thần kinh bát quái của nàng lại bắt đầu nhảy lên.

“Hắn ta còn như thế nào? Nói nghe một chút đi.” Thấy nàng do dự, Lạc Tử Mộng vội vàng nắm bả vai nàng rồi kéo nàng lại gần, sau đó giảo hoạt đảo mắt hỏi: “Nói đi mà, ta sẽ không nói ra ngoài đâu, chẳng lẽ muội không tin ta sao?”

Liên Vân cúi đầu suy nghĩ một chút, vừa vặn tầm mắt lại rơi xuống cái mâm thức ăn mới bị nàng ăn sạch, nên nàng khẽ mấp máy môi.

Quả thật là nàng chưa từng gặp được chủ tử đối xử tốt với nàng như vậy. Mặc kệ sau này Lạc Tử Mộng dùng thân phận gì xuất hiện ở Thần vương phủ, nàng đều tin tưởng Lạc Tử Mộng sẽ không bao giờ bán nàng. Hơn nữa, với tượng mạo của Lạc Tử Mộng, nàng tin tưởng trong tương lai, Lạc Tử Mộng nhất định sẽ bay lên đầu cành.

Nghĩ đến đây, Liên Vân lập tức bước tới trước mặt Lạc Tử Mộng nhỏ giọng nói: “Thật ra thì, Vương gia nhà chúng ta không ham nữ sắc.”

“Hả? Không phải chứ?” Lạc Tử Mộng kinh sợ kêu to.

“Lạc cô nương, người nói nhỏ một chút chứ.” Liên Vân bị dọa sợ đến mức lập tức bụm mặt nàng lại.

Nàng từ từ đẩy cái tay đang che miệng của nàng ra, há hốc miệng, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Chuyện này… làm sao có thể chứ?
Chương trước Chương tiếp
Loading...