Tìm Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 54



Đứa bé vẫn đứng giữa hai người, nó khóc mỗi lúc một to. Có lẽ dù thông minh, hiểu chuyện đến đâu, nó vẫn là một đứa trẻ, và nó hiểu ý nghĩa của chuyện rạn vỡ giữa cha mẹ.

– Khóc cái gì mà khóc? – Nàng lau nước mắt của mình, rồi lại bên nó, lau nước mắt của nó.

Rồi nàng tự nén lòng mình, dứt khoát kéo nó đi:

- Đi! Không có cha, ta vẫn sẽ nuôi dạy ngươi tốt! Dù nghèo đói, ta vẫn để ngươi làm người tốt!

- Không đi, không đi! – Nó nhất định vùng ra, om sòm kêu khóc – Ta muốn có cha, ta muốn có cha!

- Được, ta sẽ kiếm cha khác cho ngươi, thiên hạ đâu có thiếu người tốt làm cha của ngươi! – Nàng tự dưng phát bực mình, đứa trẻ cứng đầu không nghe lời này.

Nàng chỉ buột miệng nói thế, nhưng đứa bé tinh quái kia tự nhiên nghĩ gì mà lại thôi khóc, nó tự bám theo nàng:

- Được, mẫu thân, ta thích bá bá, người lấy bá bá về làm cha cho ta! – Không ngờ nó lại đổi ý hào hứng đến vậy.

Chợt nàng và cả nó thấy kẻ đang đứng im như tượng kia dường như đã phẫn nộ từ lúc nào. Xem ra giống như kẻ chạm đúng nỗi oán hận lâu ngày. Giọng y đột nhiên giận dữ:

- Các ngươi dám cùng phản bội ta?

Không khí lại căng thẳng đến ngạt thở lạ kì. Không phải yêu nghiệt lại sắp nổi giận chứ, nàng hoảng loạn ôm lấy đứa bé, nhưng nó không chút sợ sệt, còn tỏ vẻ thích thú mà châm chọc chính phụ thân của mình:

- Đến đây, phụ thân, người làm gì được ta? Lần này không phải mẫu thân bỏ người nhé, là người tự quyết định ra đi, cớ gì mẫu thân không được xuất giá, cớ gì ta không được chọn cha cho mình?

Nàng ngầm hiểu ý đứa nhỏ, xem ra nó cố tình chọc y, nó quả là thông minh. Bỗng trong lòng nàng nảy sinh chút hi vọng.

- Hài tử, ngươi cũng thích bá bá sao? – Nàng lại hùa theo nó, giọng điệu ra vẻ rất hồn nhiên – Quả nhiên ngươi có sở thích giống ta, nào, đợi ta tỉnh lại rồi đi tìm bá bá của ngươi! Bây giờ theo ta đi khỏi đây, tìm nội nội của ngươi thông báo một câu…

Nó cũng gật gù đồng ý, nàng bèn bế nó lên, định quay lưng bỏ đi. Đột nhiên cánh tay y từ đâu mạnh mẽ giữ nàng lại, giọng y vừa ghen tuông vừa phẫn nộ:

- Ta không cho phép các người…

Chỉ thấy nàng và đứa bé bật cười. Nó nhìn gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của phụ thân, lại càng thấy đáng thương lẫn đáng buồn cười.

- Hi Hi, phụ thân! – Nó choàng người sang ôm cổ y – Người vẫn ghen tuông như vậy, xem ra không ra đi được rồi, ta nói cho người biết, người ra đi coi như mất quyền làm phụ thân của ta!

Y ngạc nhiên, nhìn con lại nhìn sang nàng đang hồn nhiên. Nàng là Anh Nhi của y, đúng vậy… chỉ Anh Nhi mới tinh nghịch, hồn nhiên như vậy…

Hai mẫu tử tinh quái này muốn lừa y?

Cảm xúc trong lòng y chợt rất chân thật. Giống như cảm giác của con người trước đây đứng trước nàng…

- Tử Thu… – Đột nhiên nàng lên tiếng – Ta đã nói, ta chỉ muốn xem huynh là Tử Thu, cũng mong huynh yêu ta như trước, ta không phải đã nói là không muốn quan tâm bất cứ kiếp trước hay kiếp sau gì cả … – Giọng nàng lại nghẹn ngào tuôn trào bao nỗi niềm chất chứa bấy lâu…

- Anh Nhi…

- Huynh còn nói sẽ luôn tồn tại để bảo vệ ta, muốn yêu thương ta như con người, bây giờ lẽ nào khi tất cả kí ức của huynh thống nhất lại, huynh lại muốn chối bỏ tất cả sao? – Nàng không ngừng oán trách, đôi mắt rưng rưng nhìn y. – Huynh… nói dối!

Nói rồi nàng kiên quyết giành lại đứa nhỏ, định bế nó đi. Nhưng nó vẫn bám chặt cổ y.

- Được, đứa bé này, bây giờ ngươi lại muốn chống đối ta sao? – Nàng bực bội mắng nó.

- Mẫu thân, cho phụ thân ta một cơ hội đi!

- Im đi, ngươi có nghe lời ta không?

- Mẫu thân, người cũng hung dữ như phụ thân vậy! – Nó khóc thét lên.

- Tiểu tử này, chưa sinh ngươi ra đã định hỗn láo với ta, hôm nay ta phải đánh đòn ngươi! – Nàng cố gỡ nó ra, muốn tét cho nó một phát vào mông quá.

- Phụ thân, cứu ta, mẫu thân định đánh ta! – Nó nhảy xuống, coi bộ định chạy trốn.

Trước khi chạy chốn, nó còn kịp túm tay mẫu thân và phụ thân dúi vào với nhau, miệng nhanh nhảu:

- Chỉ cần hai người gạt bỏ mọi thứ mà sống, sau khi sinh ra ta sẽ loại bỏ hết ma lực của phụ thân và ta để cả nhà sống vui vẻ như con người!

Nói rồi nó lè lưỡi, dùng đôi chân non nớt đi còn chưa vững để chuồn đi, bộ dạng thật đáng buồn cười.

Còn lại hai người họ, chẳng hiểu sao quay sang nhìn nhau lại thấy rất ngượng.

- Ha… tại sao lại sinh ra tiểu yêu quái như vậy chứ? – Nàng cười trừ.

- Tính cách như vậy, đúng là con của nàng… – Y cũng tiếp lời.

Trái tim nàng bỗng thấy cảm giác rất đỗi quen thuộc lại quay về. Y chẳng phải là Tử Thu của nàng sao?

- Tính xấu như vậy, là con của huynh có khác!

Nàng vừa nói dứt câu, đã thấy y vòng tay ôm chặt lấy nàng:

- Anh Nhi, ta…

- Muốn cảm ơn hay xin lỗi? – Nàng nhỏ nhẹ – Huynh đã gọi ta là Anh Nhi, từ nay cũng nhớ rằng huynh là Tử Thu…

- Câu thứ hai thì ta công nhận… – Y cười tinh quái – Nhưng không phải ta cảm ơn hay xin lỗi nàng, là ta nói chúng ta nên dậy đi thôi!

- Khoan đã!- Nàng ấm ức – Ta sinh con cho huynh, theo lẽ thông thường huynh phải cảm ơn ta chứ?

- Nàng thức dậy đi ta sẽ cảm ơn nàng đàng hoàng!

…..

…..

…..

Thấm thoắt hơn bảy năm trôi qua.

Lúc này thiên hạ lại thái bình. Vị vương gia Hạ Tử Thiên, sau khi được một danh y, có lời đồn đó chính là người em trai thất lạc của hắn chữa khỏi mắt, không đầy một năm đã nhất thống thiên hạ, lập ra một vương triều mới ổn định và được lòng dân.

Thiên hạ bấy giờ, cũng chẳng có ai biết đến Hắc Long giáo nào cả, có lẽ nó chỉ là một truyền thuyết trong rừng Nam Cương.

Bù lại có thêm một truyền thuyết sống khác. Đó là trong một ngôi làng nhỏ ở phía nam, có một vị y sư tài ba lỗi lạc, được người đời truyền tụng, cho rằng không có bệnh nào mà thần y này không chữa được. Cách đây năm năm, thần y đã đến đây mở ra một y xá nhỏ, ngày nào cũng tấp nập bệnh nhân từ tứ phương đến chữa trị.

Thần y Đậu Bình chỉ có một nương tử và một con trai bảy tuổi, tên là Đậu Minh. Cả hai cha con cùng rất xấu xí, tuy nhiên mọi người vì tài năng của thần y nên vẫn rất kính trọng, không dám coi thường. Họ chỉ thấy tiếc cho thần y là con trai của người tuy cũng xấu xí nhưng lại không được thông minh như cha để bù lại.

Hôm nay là trước ngày Tết đầu năm, hôm nay y xá đóng cửa. Từ buổi chiều, mọi người làm trong y xá đều tham gia dọn dẹp lại.

Thần y và phu nhân đang thu dọn trong phòng riêng.

- Anh Nhi à.. – Y lột ra lớp mặt nạ quái gở – Tại sao nàng lại bắt ta sống trong bộ dạng này, thực sự ta không thể chịu nổi ánh mắt ái ngại của nhiều người!

- Còn hơn là năm năm trước, trên đường du ngoạn, để các cô nương thấy gương mặt của huynh, lại còn biết chữa bệnh nữa, khiến họ không ngừng dán mắt theo huynh, còn bình phẩm ta không xứng với huynh! – Nàng cười đắc ý – Bây giờ hàng xóm đều bảo tại sao một cô nương trẻ đẹp như ta lại lấy người quá xấu như huynh!

- Ra là nàng ích kỷ chỉ muốn giữ cho mình! Nàng yêu ta như vậy ta phải… – Y mon men lại gần thì nàng đã né ra.

- Sang nhà thầy nho đón con đi! Muộn rồi! – Nàng nhắc nhở.

Thế là y lại mang mặt nạ vào, ấm ức sang nhà thầy dạy chữ đón Tử Minh, tiểu tử của y. Hôm nay chắc là buổi học cuối cùng trước khi lũ trò nhỏ được nghỉ lễ.

Thật ra Tử Minh của y đã biết đọc, biết viết thông thạo từ khi sinh ra, nhưng nó chả hiểu sao lại vẫn đòi đi học với lũ nhỏ trong làng.

Lớp học chiều muộn, lũ trẻ đã về hết, chỉ còn hai đứa nhỏ là Tử Minh đang miệt mài viết và một tiểu cô nương năm tuổi, tên Tiểu Nguyệt ngồi cạnh kèm cặp. Tử Thu nấp ngoài cửa nhìn vào.

- Đậu Minh! – Tiểu Nguyệt than thở, còn lấy tay cốc đầu Tử Minh – Ngươi thật là tối dạ, còn ngốc nghếch nhất lớp, báo hại sư phụ bắt ta ở lại muộn thế này kèm ngươi viết chữ…

- A,… Tiểu Nguyệt! – Tử Minh phụng phịu – Nàng kém tuổi ta, phải… gọi ta là Minh ca chứ?

- Nhưng ngươi quá ngốc, lại xấu xí, ta không muốn gọi! – Tiểu Nguyệt nhìn nó mà sốt ruột – Ngươi lại viêt sai rồi, có một chữ mà viết không xong, thôi, để ta bắt tay ngươi tập viết.

Tiểu Nguyệt nói rồi cầm lấy tay nó. Ánh mắt nó ánh lên tia nhìn đắc ý bí hiểm. Tử Thu đứng ngoài chỉ lắc đầu, thầm thán trong lòng.

Một lát sau y mới bước vào đón Tử Minh. Tiểu Nguyệt cũng lễ phép chào y rồi ra về.

Hai phụ tử đi trên đường thì thầm trò chuyện.

- Phụ thân, kế “đậu nành hóa” của phụ thân năm xưa thật lơi hại! – Tử Minh nhìn cha mình mãn nguyện mà cười.

- Cái đồ tiểu tử này! Năm xưa ta là vì tình thế, đâu có như ngươi thích tự dị dung đi lừa con nhà người ta! – Y lườm nó – Ngươi thấy phụ thân ngươi bị mẫu thân bắt sống trong hình dáng này không khổ hay sao?

- Hì hì, nhưng phụ thân xấu thì con cũng phải tự giả dạng cho xấu đi mới là con của người chứ?

- Nhưng ngươi giả xấu còn được, giả ngốc làm mất thể diện của ta quá!

- Nếu sợ mất thể diện, người cứ sinh thêm một vài đứa đi! – Nó nhìn y châm chọc – Đằng nào con cũng sắp lên kinh thành sống với bá bá rồi!

- Ta cũng muốn lắm, nhưng mà…- Ánh mắt y tỏ ra vô cùng buồn bực – Mẫu thân của ngươi…

- Hi hi, con hiểu rồi, để con giúp! – Nó cười tinh quái vô cùng.

……

……

Buổi tối muộn. Ở y xá, mọi người làm cũng đã xong việc đi nghỉ ngơi.

Vân Anh vừa trải chăn nệm ra, vừa quay ra nhìn Tử Minh nhắc nhở:

- Muộn rồi, Tử Minh! Đừng chơi nữa, lên đây ngủ đi!

Chỉ thấy nó mỉm cười rồi chạy ra cửa:

- Mẫu thân, hôm nay ta không ngủ ở đây, ta xuống ngủ với A Lục ca! – Nói rồi tự nhiên nó khép cửa, cài then ngoài, chạy vụt đi.

- Này! Tiểu tử, ngươi định làm gì hả? – Vân Anh nghi hoặc tức giận, gọi với ra ngoài, nhưng cánh cửa phòng đã bị khóa ngoài.

Nàng quay vào trong nhìn thấy Tử Thu ngồi lù lù trên giường, gương mặt bí hiểm thì vô cùng căm phẫn:

- Hai cha con các người! – Nàng quát mắng y thậm tệ – Sắc lang, tiểu sắc lang, các người không ra đâu vào đâu cả, còn định bày mưu…

Y nhoẻn miệng cười gian, lột bỏ lớp mặt nạ, lộ ra dung nhan tuấn mỹ, tuy đã qua mấy năm nhưng càng thêm chín chắn, cương nghị.

- Phu nhân à, Tử Minh cũng lớn rồi mà, nàng không thấy là nếu để Tử Minh lên kinh thành thì chúng ta sẽ rất buồn sao? – Giọng y tỏ ra đầy lý lẽ thuyết phục.

Nàng ngồi xuống bên bàn, tự dưng thở dài, ánh mắt có chút đượm buồn:

- Tử Thiên vẫn quyết định không lập hậu hay phi tần, mà vẫn muốn để Tử Minh làm thái tử sao?

- Ừ… – Giọng y trầm xuống, cũng như rất nuối tiếc – Ca ca của ta thực quá sinh tình với nàng…

Thấy không khí chùng xuống, đột nhiên y lại lên tiếng, giọng điệu có vẻ hồn nhiên:

- Ai bảo nương tử của ta đáng yêu quá… Này, hay nàng cũng lên kinh thành sinh cho ca ca một đứa đi!

Nàng lườm y, nàng thật ghét thái độ đùa cợt thiếu nghiêm túc của y, y lẽ ra không nên nhắc đến như thế.

Cũng không lâu trước đây, cuối cùng nàng cũng có dịp nhận ra và hiểu được cõi lòng của Tử Thiên, trong lòng cũng đã ái ngại, nhưng nàng đã chọn Tử Thu rồi. Nàng không ngờ Tử Thiên lại cố chấp đến thế… Hắn định sống cô độc trên ngai vàng như vậy sao?

- Được rồi, ta sẽ gửi Tử Minh cho hắn, hi vọng tiểu tử lợi hại này biết đâu khuyên hắn đổi ý được mà lập phi tần, xem ra Tử Minh quý trọng hắn thật đấy! – Nàng cũng cố mỉm cười.

- Vậy, còn chuyện đứa thứ hai của chúng ta thì sao? – Y nhìn nàng đầy hàm ý.

- Không đứa nào nữa, một tiểu yêu nghiệt như nó đã rất mệt rồi! – Nàng cương quyết.

- Anh Nhi à…. – Y lại gần nũng nịu – Hay là sinh con gái đi, con gái ngoan hiền cũng được mà…

Nàng lại định mở miệng phản bác thì đã thấy y nhanh chóng cơ hội bế nàng lên.

- Đáng ghét! Sắc lang! Bỏ ta xuống! – Nàng vùng vẫy.

Y đặt nàng lên giường, thong thả đùa cợt thêm:

- Anh Nhi à, tại sao ta là phu quân mà nàng lạnh nhạt với ta vậy, số lần được yêu thương nàng vẫn đếm trên đầu ngón tay… – Giọng y đầy ấm ức.

- Ta không muốn sinh con cho huynh nữa, vừa chịu đau lại vừa già đi!

- Đâu có, nàng quên rồi à, dung nhan nàng đâu có già đi được! – Y mỉm cười, tay y bắt đầu cơ hội trên mình nàng – Mà ta đang ước nàng già và xấu đi một chút, như vậy ca ca của ta càng đỡ yêu thích nàng! Từ mai chắc mỗi ngày bắt nàng dị dung già đi một chút thôi, kẻo đến lúc ta hóa thành ông già mà nàng còn trẻ như này là không được!

Sáu tháng sau.

Trước cổng làng, Vân Anh lúc này đã mang bầu sáu tháng, đứng tiễn chồng con lên kinh thành.

Tử Minh xem ra rất hào hứng, nó ghé tai vào bụng nàng, dịu dàng:

- Muội muội! Nhất định muội phải xinh đẹp và hiếu thảo đấy, ta sẽ về thăm muội sau!

- Còn chưa biết là trai hay gái mà! – Nàng mắng yêu nó.

- Phụ thân đã bảo là con gái mà, phụ thân lợi hại lắm! – Tử Minh mỉm cười.

Nàng quay sang nhìn y, ra vẻ trách móc. Y chỉ cười trừ an ủi:

- Đừng lo, ta sẽ quay lại trước khi nàng sinh con!

Tử Minh rời khỏi mẫu thân, lại phía cô bé Tử Nguyệt đang đứng đằng sau. Thì ra Tiểu Nguyệt vẫn giữ lời đến tiễn nó, còn mang cho nó rất nhiều bánh.

- Đậu Minh, ngươi nhất định phải học hành chăm chỉ cho bớt ngây ngô đi!

Tử Minh ánh mắt hạnh phúc, bất ngờ thơm lên má cô bé khiến cô bé ngỡ ngàng đỏ mặt.

- Tiểu Nguyệt, yên tâm, ta nhất định về đón nàng làm hoàng hậu của ta!

- Hứ, ngươi làm vua xứ ngốc à? – Tiểu Nguyệt vừa ngượng, vừa trách móc.

- Đừng coi thường, ta là chân mệnh thiên tử đấy! – Nó nháy mắt rồi chào từ biệt cô bé, chạy lại chỗ phụ thân.

Vân Anh và Tiểu Nguyệt đứng lặng nhìn bóng xe ngựa khuất dần khỏi con đường mòn nhỏ. Hồi sau nàng quay xuống nhìn Tiểu Nguyệt, cô bé này thật đáng yêu.

Vân Anh rất thích Tiểu Nguyệt, xem ra nếu cô bé lớn lên làm con dâu nàng chắc cũng sẽ rất tuyệt.

Tiểu Nguyệt là cháu gái người họa sĩ già sống trong làng, cũng chính là người giữ bức họa đồ gây cho thiên hạ một hồi sóng gió sau này. Nhưng đó còn là chuyện lâu dài về sau…

- Tiểu Nguyệt, chúng ta quay về thôi! – Nàng nhẹ nhàng.

- Đại tẩu, người lại sắp sinh em bé à? Cháu chơi với em bé được không?

- Tất nhiên là được rồi… – Nàng vuốt ve gương mặt trong sáng của cô bé, thầm khen trong lòng cô bé này lớn lên ắt sẽ xinh đẹp kiều diễm như một vầng trăng, vậy là Tử Minh của nàng xem ra cũng háo sắc rồi.

HẾT
Chương trước
Loading...