Tìm Em Giữa Đồng Hoa Hướng Dương

Chương 9: Tôi Là Sói Hay Em Là Sói?



Dương tỉnh dậy, nhìn đồng hồ. 5h50 phút. Vẫn còn sớm, đồng hồ báo thức còn chưa reo. Cô rời khỏi giường, kéo mạnh chiếc rèm cửa. Mặt trời đã ló dạng phía trời đông. Bầu trời trong xanh, mây lơ đãng trôi.

Mới sớm, cô đã nhận được email của Quyên. Một email rất dài trong đó là những lời kể khổ kể nạn, tha thiết xin Dương tha thứ. Chung quy là Quyên đang ở Brazin, gặp bão không thể đáp chuyến bay về Việt Nam hôm nay được. Cô xin lỗi Dương và hứa sẽ đền bù gấp hai, gấp ba cho Dương khi về nước.

“Không sao đâu. Khi nào thời tiết tốt rồi từ từ về cũng được. Tao thấy việc này cũng đâu quan trọng. Có quà là vui ruj. >_

Màn hình máy tính thông báo đã gửi.

Dương vệ sinh cá nhân, thay đồ đi làm xong xuôi. Cô vớ lấy điện thoại. Gần mười tin nhắn từ bạn bè. Chúc mừng sinh nhật!

Phải. Hôm nay là sinh nhật thứ 22 của Dương.

-Mắc bão nên Quyên không về hôm nay được!

Dương báo cho Sương khi thấy cô đang nấu bữa sáng.

-Ừ! Chị nghe nó nói rồi! Hôm nay, chị sẽ về sớm chuẩn bị. Em tranh thủ nhé!

Dương gật rồi đi khỏi. Sương ngồi một mình ăn bữa sáng, lòng dấy lên nỗi buồn vời vợi. Tất cả là do tên Sếp của Dương cuỗng cô đi mất.

Dương vốn chẳng thiết tha gì ngày sinh nhật. Không phải Sương và Quyên mọi năm đều tổ chức cho cô thì sinh nhật cũng như bao ngày.

Kim Trọng đến công ty rất sớm. Anh đi qua lại trong sảnh khiến cô tiếp tân chóng cả mặt. Vừa thấy Dương tới công ty, mắt anh sáng rực.

-Chúc mừng sinh nhật em!

Kim Trọng mặt tươi như hoa, anh đưa cho Dương hộp vuông nhỏ được bọc giấy hoa đỏ.

-Tặng em!

Dương ngạc nhiên, bối rối đón nhận món quà.

-Tối nay em có rảnh không? Mình đi ăn gì nhé!

-Em cùng bạn ăn sinh nhật rồi!

Dương thành thật, đến mức không nhận ra tình ý Kim Trọng dành cho cô. Anh gãi đầu, tặc lưỡi tiếc nuối, lầm lũi vào phòng làm việc.

-Quà sinh nhật nè!

Linh đặt lên bàn của Dương. Cô mỉm cười cảm ơn.

-Nghe nói Dương từ chối ông Trọng hả?

-Từ chối? À vụ ăn tối hả? Dương có việc bận nên không nhận lời anh ấy được.

-Không, ý Linh là….

-Là sao? - Dương ngơ ngác nhìn Linh.

“Việc người ta thì khỏi đốt đèn cũng tỏ còn chuyện của mình ban ngày rõ vẫn tối đen”.

Tuy chẳng ưa gì Kim Trọng nhưng Linh thật sự thấy tội cho anh.

***

Đang làm việc, Dương nhận được điện thoại từ số lạ.

- Cô Ánh Dương phải không ạ? – Đầu bên kia hỏi.

-Dạ đúng!

-Tôi có bưu phẩm cần gửi cho cô. Hiện cô đang ở đâu?

Dương nói địa chỉ công ty, chỉ 30 phút sau cô nhận được không phải một mà là ba bưu phẩm. Dương gỡ giấy gói ra là chai rượu thuốc , hộp kẹo và chiếc váy màu xanh lam tuyệt đẹp. Và một tấm thiệp.

Chúc mừng sinh nhật chị Hai, ăn kẹo nhớ đánh răng không thì sâu răng đó!

Dương phì cười. Là chữ của em trai cô. Dương đọc tiếp.

Chúc con sinh nhật vui vẻ! Nhớ giữ gìn sức khỏe.

Nét chữ nắn nót là của mẹ Dương. Cuối cùng là dòng chữ khó đọc nhất nhưng là đối với người khác. Với Dương đó là những nét yêu thương.

Mừng con được 22 tuổi. Sắp tới có bận mấy cũng nhớ về nhà.

Những dòng chữ ngắn gọn, Dương đọc đi đọc lại. Giọt nước mắt lén lút xuất hiện rồi biến mất ngay.

-Gì thế?

Lâm Khanh đột ngột xuất hiện. Dương nhanh quệt mắt.

-Quà sinh nhật của ba mẹ và em trai em gửi.

-Hôm nay sinh nhật em à?

-Dạ!

Phải rồi, Tín từng nói với anh mà anh quên mất.

-Sinh nhật vui vẻ!

Dương ngạc nhiên nhìn Lâm Khanh, nhìn đến mức Lâm Khanh muốn thủng cả mặt.

-Sao thế? - Anh nhăn nhó.

Dương cười tươi hiện rõ chiếc lúm đồng tiền trên má. Lâm Khanh quay đi trước khi Dương kịp thấy khuôn mặt anh lúc này.

Hôm nay, Lâm Khanh không ăn trưa ở công ty, anh ra ngoài có việc quan trọng. Quan trọng đến mức lấy luôn thời gian ngủ trưa của anh. Hết giờ nghỉ, anh quay lại công ty với vẻ mặt mệt mỏi. Ngồi trong văn phòng, Lâm Khanh chống cằm trầm ngâm nhìn chằm chằm vào món quà trên bàn. Tranh thủ bữa trưa, anh lái xe khắp thành phố mua gì đó tặng Dương nhưng mãi mà chẳng chọn gì. Dương không thích trang sức. Anh biết khi cô chẳng đeo thứ gì trên người ngoài chiếc đồng hồ đeo tay. Quần áo, giầy dép thì anh lại chẳng rành size của Dương.

Cuối cùng anh đến một cửa hàng lạ mắt trên đường Phạm Ngọc Thạch, trưng bày những món đồ cũng lạ không kém. Nhìn thấy chiếc cốc sứ in hình Samurai. Hình như là một nhân vật hoạt hình, chẳng nghĩ ngợi nhiều anh liền chọn ngay. Anh biết gu của Dương là kẹo, kiếm và võ sĩ.

Quà thì đã mua nhưng tự dưng anh thấy khó tặng. Anh đẩy nó sang một bên, làm việc. Nhưng chẳng tài nào tập trung nổi, anh liếc lấy món quà. Cơn đau đầu dâng lên.

Quà thì đã mua nhưng tự dưng anh thấy khó tặng. Anh đẩy nó sang một bên, làm việc. Nhưng chẳng tài nào tập trung nổi, anh liếc lấy món quà. Cơn đau đầu dâng lên.

“Tự nhiên đi chọn chiếc cốc kì cục này”.

-Nhân lúc Dương rời bàn làm việc thì đặt lên bàn cho cô ấy.

Lâm Khanh phục kích cả buổi, Dương vẫn hăng say làm việc không rời bàn nửa bước. Anh tặc lưỡi. Đành đợi lúc chở Dương về tới cửa rồi đưa ngay và phóng xe chạy. Quá nhanh, quá nguy hiểm. Tính toán cho lắm, đến thời điểm thì tay chân lóng ngóng. Dương vào nhà đóng cửa lại mà món quà vẫn ở nơi mình anh biết. Lâm Khanh rầu rĩ tha về nhà.

Dương vào nhà, đã thấy bánh kem để sẵn trên bàn và một món quà gói giấy hoa. Bên trong là cành hoa mimosa được ép khô cẩn thận trong hộp kính. Dương mỉm cười. Trong ngôn ngữ các loài hoa mimosa có nghĩa tình yêu mới chớm nở. Dù không đề người tặng, cô biết ngay là Lis.

Sương đang trong bếp nấu vài món thơm lừng.

-Chị ơi! Có điện thoại kìa! Anh yêu gọi đó! - Dương đưa điện thoại cho Sương.

Sương nghe điện thoại xong, nét mặt lo lắng.

-Có chuyện gì vậy chị?

-Anh Duy bị sốt. Chị đi xem ảnh một lát rồi về.

Dương gật gật, còn hối thúc Sương đi nhanh. Ở nhà cô tranh thủ nấu món Sương đang làm dở. Rồi ngồi đợi Sương về. Lát sau, Sương gọi cho Dương.

-Anh Duy bị sốt cao. Có lẽ chị không về tối ngay được. Xin lỗi em nhé!

-Không sao đâu. Chị cứ chăm sóc anh Duy đi. Còn đống đồ ăn em giải quyết được. Gửi lời thăm của em tới anh Duy nhé!

Dương cúp máy, thở dài nhìn đống đồ ăn cộng thêm cái bánh kem.

***

Hi nghiêng đầu nhìn Lâm Khanh đang nhìn chằm chằm vào cái hộp quà. Anh thở dài.

“Chỉ là một món quà tặng sinh nhật thôi mà chứ có phải bom mìn gì đâu”

Ping pong! Anh vội cất hộp quà rồi ra mở cửa. Dương xuất hiện với đống đồ lỉnh kỉnh.

-Gì vậy? – Lâm Khanh ngơ ngác

-Cứu mạng!

Lâm Khanh chóng mặt nhìn Dương tới lui sắp xếp. Kết quả là một bàn ăn và một cái bánh kem to đùng. Dù chưa ăn tối nhưng nhìn thôi anh đã thấy no.

Lâm Khanh thắp nến, tắt đèn và hát.

-Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday!...

Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng Lâm Khanh phát âm rất chuẩn. Có điều anh lạc nhạc hết trơn, Dương không nhịn được cười.

-Phụt!!!

Dương phì cười làm tắt cả nến. Căn phòng tối thui.

-Gì thế? Tôi chưa hát xong, em còn chưa ước mà thổi nến là sao?

Lâm Khanh mò mẫn trong bóng tối bật đèn. Căn nhà sáng lên, mặt Lâm Khanh hơi đỏ. Dường như anh xấu hổ. Dương nén cười.

-Em ước rồi! Mình mau ăn đi! Em đói rồi!

Hai người tập trung xử lý đống đồ ăn. Mặc dù Dương ăn khỏe nhưng thừa nhận không xử lí nổi. Lâm Khanh chốc chốc uống vài ngụm rượu trắng và lặng lẽ ợ hơi.

-Tín tặng quà cho em sao?

Sau một hồi im lặng để tận tâm giải quyết đống đồ ăn, cả hai nhận thấy nên nói chuyện để tiêu bớt năng lượng.

-Dạ, một đôi hoa tai. Nhưng em thường không mang trang sức sợ phụ lòng anh ấy.

-Em khỏi bận tâm chuyện đó! Hắn không hẹp hòi thế đâu.

Lâm Khanh khá ngạc nhiên về Tín. Tuy anh thường nhiều chuyện ngóng chuyện người khác nhưng ngoài bạn gái ra thì Tín ít khi quan tâm đến cô gái nào khác.

Lâm Khanh đột nhiên đứng dậy mở ngăn kéo lấy hộp quà đưa cho Dương.

-Em mở ra nhé!

-Ừ! – Anh cố giữ lấy vẻ bình thản.

Dương mở món quà. Cô nâng niu chiếc cốc trên tay, những ngón tay trượt nhẹ lên bề mặt trắng sứ.

-Gintama! – Dương thốt ngạc nhiên.

-Em biết anh chàng samurai đó à?!

-Dạ! Đây là nhân vật chính trong bộ truyện tranh rất nổi tiếng ở Nhật Bản.

Lâm Khanh khẽ nhếch khóe miệng.Anh nhấp một ngụm rượu, ung dung nhưng trong lòng vô cùng tự đắc. Anh hào hứng khi Dương thích hình anh chàng samurai tóc trắng trông có vẻ ngầu, tuy đôi mắt hơi đờ đẫn nhưng khi mặc chiếc áo trắng, quần đen cùng thanh kiếm gỗ dắt bên hông cũng ngầu hết sẩy.

-Truyện này em có đọc một ít do nhỏ Quyên ở cùng rủ rê. Nó mê lắm. Đọc mà cứ cười sặc sụa. Truyện này đúng hài và bựa. Ha ha!

-Phụt!! - Lâm Khanh bị sặc rượu, ho khụ khụ.

“Bựa? Mình vừa nghe bựa thì phải? Hay Dương dùng sai từ?”

-Anh chàng này giỏi kiếm thuật nhưng bị tiểu đường. Haha. Vậy mà cứ thích ăn đồ ngọt. Haha. Vừa lười biếng vừa mê pachinko* lại còn thất nghiệp. Haha.

Dương vô tư làm tổn thương lòng tự trọng cao ngút trời của Lâm Khanh. Từng chữ cô nói ra như từng mũi dao đâm vào trái tim anh. Hi quấn lấy chân, dụi đầu nó vào chân Lâm Khanh an ủi, hi vọng cứu vớt được trái tim anh.

Lâm Khanh xoa xoa đầu nó.

“Cám ơn mày!” Bỗng nhiên một ý tưởng vụt qua.

-Hi! – Lâm Khanh gọi,

-Dạ?

-Dạ?

-Tôi gọi Hi mà!

Dương tự nhéo mình.

Lâm Khanh đứng dậy. Anh cầm hai chân trước của Hi đưa lên cho nó đứng bằng hai chân sau. Sau đó, anh thả tay ra. Hi đứng vững trên hai chân, khi nghe Lâm Khanh vỗ tay ba cái nó đi được vài bước. Mắt Dương sáng rực, tay vỗ rần rần.

-Tuyệt quá! – Dương thốt lên.

Anh nhấp lấy một ngụm rượu. Giờ chẳng có lý do gì khiến anh có thể bị sặc.

-Giỏi quá! Hi ơi!

Phụt!! Tiếc thay, anh vẫn bị sặc.

Hi vui mừng vẫy đuôi liên tục. Nó nhìn Lâm Khanh chia sẽ niềm vui thì bắt gặp ánh mắt lườm nó điếng người. Nó quay mặt đi, cái đuôi cứng đơ không dám ngoe ngẩy.

Lâm Khanh hận.

-Nó giỏi thôi sao?

-À! Tất nhiên là…

“Cô ấy cuối cùng cũng nhận ra công sức của mình.” – Anh thầm nghĩ.

-Tất nhiên Hi không những giỏi mà còn thông minh, dễ thương, ngoan ngoãn.

-Phụt!!!

Hôm nay uống không được bao nhiêu mà Dương khiến anh lãng phí nửa chai rượu.

Hi biết nó được khen thì hớn hở vui mừng không biết rằng chủ của nó đang có ý định đem bán nó cho quán thịt cầy. Lâm Khanh đắng lòng cắt bánh kem ăn.

-Anh hay thật đó! Dạy được cho Hi đi bằng hai chân.

Chớp nhoáng Lâm Khanh đã vực dậy khỏi cõi nhục. Anh uống hết lượng rượu còn trong ly, đằng hắng giọng.

-Đó chỉ mới khởi đầu thôi. Hi vẫn còn non nớt lắm. Nó vẫn chưa tự đứng lên được.

Xử lí hết đống đồ ăn Dương mang tới, cả hai cùng dọn dẹp.

-Ra phòng khách đi. Chỗ này để cho tôi.

Lâm Khanh đẩy Dương ra, một mình anh giải quyết đống chén bát.

-Chiếc cốc này em để ở nhà anh được không?

Nói rồi chẳng cần biết Lâm Khanh đồng ý hay không cô đặt chiếc cốc bên cạnh cốc màu nâu đơn điệu của Lâm Khanh. Mắt Lâm Khanh tối sầm lại.

“Lúc nào mình cũng phải thấy cái cốc đáng xấu hổ đó mỗi khi lấy cốc uống nước sao?”

Nhìn ly rượu Lâm Khanh rót cho cô mà cô không đụng đến. Bỏ đi thì không đành, Dương đem chiếc ly và chai rượu ra phòng khách ngồi thưởng thức. Dương uống một ngụm. Đầu tiên cảm giác nồng, cay xông lên mũi đọng lại hương thơm dịu nhẹ và vị ngọt đầu lưỡi. Dương sảng khoái uống thêm chút nữa.

Lâm Khanh ra phòng khách thấy Dương ngồi bó gối gục đầu khóc thút thít.

-Dương! Em sao thế?

Dương ngước mặt, đôi mắt đẫm nước.

-Em không nhớ được mặt mẹ. Dù xem hình bao nhiêu lần em không tài nào nhớ được. Mẹ chắc chắn ghét em lắm?!

Lâm Khanh sững sờ nhìn Dương khóc như một đứa trẻ. Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô. Anh liếc xuống chai rượu bị Dương uống sạch sẽ. Anh xoa nhẹ đầu cô.

-Mẹ em sẽ không ghét em đâu!

-Thật không?

Mắt Dương long lanh nhìn anh, trên mi mắt vương vài giọt nước. Trong một khắc anh cảm giác mình dụ dỗ con nít.

-Thật!

Anh ngoảnh đi, không dám nhìn vào đôi mắt ấy. Đột nhiên, Dương ôm chầm lấy cổ anh rồi ngủ ngon lành.

Lâm Khanh bế Dương đặt trên giường mình. Dương ôm lấy cổ anh cứng ngắc, ngủ rồi mà không buông. Anh gỡ tay Dương khỏi cổ nhưng chẳng tài nào gỡ nổi.

-Dương! Em thả tay ra nào!

Dương xoay người càng ôm chặt hơn.

-Em không buông là tôi hôn em đó nha!

Bờ môi Dương khẽ mỉm cười. Chiếc lúm đồng tiền hiện trên má phải. Dương ngây thơ như thiên thần không biết có con sói chuẩn bị hôn mình. Lâm Khanh đưa mặt lại gần môi Dương bỗng cảm giác tội lỗi dâng trào. Anh đập mạnh tay vào trán mình.

“Mình làm cái gì thế này?”

Lâm Khanh đành nằm cạnh Dương, đợi đến lúc cô buông lỏng tay sẽ thoát ra. Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của Dương mà mồ hôi vịn ra.

-Tôi là sói hay em là sói đây?

***

Dương thấy đầu đau kinh khủng. Cổ họng cháy khát. Cô mở mắt, giật mình, nhắm mắt lại rồi mở mắt. Vẫn là khuôn mặt Lâm Khanh ngủ say sát mặt mình chỉ cách có 10cm.

-Không phải là mơ. Cái gì thế này? Sao anh Khanh lại ngủ trên giường mình?

Dương bắt đầu định thần nhìn xung quanh. Là phòng của Lâm Khanh.

“Sao mình lại ngủ trên giường anh ấy?” – Cô tự hỏi.

Dương giật thót phát hiện hai tay mình ôm lấy cổ anh. Cô co tay lại, bung người ra rồi mất đà lộn cổ rớt xuống giường. Cô xoa cái u trên đầu rồi cố nhớ lại.

“Mình đến nhà anh ấy ăn sinh nhật rồi…được tặng quà rồi… dọn dẹp rồi….uống rượu. Sau đó…sau đó…mình không còn nhớ gì hết vậy nè?”

“Mình đến nhà anh ấy ăn sinh nhật rồi…được tặng quà rồi… dọn dẹp rồi….uống rượu. Sau đó…sau đó…mình không còn nhớ gì hết vậy nè?”

***

-Chuyện xảy ra lúc em say rượu hả? Em quyến rũ tôi.

Lâm Khanh trả lời bình thản. Anh chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Cằm Dương rớt bịch xuống đất.

-Không thể nào? Anh nói dối!

-Vậy em giải thích sao với hai tay em ôm cổ tôi cứng ngắc không chịu buông hả? – Lâm Khanh nhếch khóe môi.

-Chuyện đó…chuyện đó…

-Đêm qua em táo bạo thật! Không những đòi hôn tôi mà còn đòi cởi quần áo của tôi nữa. Tôi mà không giỏi kiềm chế là có chuyện lớn xảy ra rồi!

Từng lời Lâm Khanh nói ra công kích mạnh vào đầu Dương.

-Em xin lỗi!

Dương chạy vụt ra khỏi nhà Lâm Khanh. Anh nhìn theo bộ dạng xấu hổ cô chạy mất mà ôm bụng cười lớn.

Dương thẫn thờ lết chân về nhà đã thấy Quyên đứng chống nạnh chắn ngay cửa.

-Hai người cả đêm đi đâu mà không về nhà?

Dương chạy tới ôm chầm lấy Quyên.

-Hu hu!!! Tao đi chết đây?

Dương bắt đầu kể lể.

-Cái gì? Mày tấn công Sếp? Xì! Tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm!

Quyên bơ đẹp Dương, xách hành lí đi vào nhà.

-Chuyện nghiêm trọng vậy mà xì là sao? - Dương phẫn nộ hơi thở dồn dập gấp gáp.

Dương đi làm bình thường có điều tránh ánh mắt của Lâm Khanh. Càng tránh, Lâm Khanh càng xuất hiện trước mắt cô. Trêu chọc cô thành thú vui yêu thích của anh.

***

-Thả tôi trước công ty TK!

Minh Khôi nói với bác tài xế.

-Mới đi công tác về mà không về nhà hay công ty mà anh đi đâu thế?

Nhật Huy ngồi cùng taxi với Khôi thắc mắc.

-Tặng quà sinh nhật!

-Tặng quà cho ai thế? Người yêu à? – Nhật Huy tò mò.

-Là em gái!

Anh chàng Nhật Huy tự dưng có hứng thú xem mặt em gái của Minh Khôi dù Khôi có đuổi cũng quyết đi theo.

-Anh Khôi! – Dương gọi.

-Lâu rồi không gặp em.

-Anh tìm em để gửi thiệp cưới à?

Dương nói câu này ra lại bất ngờ với mình khi dễ dàng nói như vậy. Chẳng biết từ khi nào cô gặp anh không còn những rung động như trước.

-Anh đến tặng quà sinh nhật cho em.

-Dương! Là Dương sao?

Nhật Huy ngạc nhiên. Dương cũng bất ngờ.

-Hai đứa quen nhau à?

-Bon em là bạn học chung lớp đại học.

-Từ lúc tốt nghiệp đến giờ mới gặp lại Dương. Thật may quá! – Nhật Huy mừng thầm. – Tối nay Dương có rảnh không? Mình gặp nhau ôn chuyện cũ.

Dương đồng ý. Cả hai trao đổi số điện thoại. Ông anh Minh Khôi đứng giữa tự nhiên thấy mình như cái bóng đèn. Đằng xa Tín đứng cạnh Lâm Khanh quan sát tỉ mỉ.

-Không ngờ Dương quen được với người thừa kế tập đoàn W. Đối thủ nặng kí đây!

-Đối thủ của ai chứ? – Lâm Khanh bực bội.

-Thì của anh chàng Kim Trọng hay của ai khác nữa.

Lâm Khanh bỏ đi, lúc đó Minh Khôi và Nhật Huy cũng ra về.

-Không biết Dương có người yêu chưa nữa?

-Bây giờ thì chưa. Em muốn cua Dương sao? Không dễ đâu nha!

-Em biết là không dễ nhưng bốn năm đại học quá lãng phí rồi.

-Anh cho em biết có một đối thủ nặng kí ngày ngày ở bên cạnh Dương đấy!

-Em đã thua về cự li thì sẽ quyết giành ưu thế ở tốc độ!

Nhật Huy hướng ánh nhìn về phía trước, nét mặt phảng phất nụ cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...