Tìm Lại Niềm Tin

Chương 13



Minh Tùng đứng ngoài nhìn cánh cửa trước mắt, như rào cản duy nhất giữa anh và Kiều Thư hiện tại, anh biết cô không khóa cửa, nhưng anh có nên mở cánh cửa này mà bước vào? Liệu khi anh bước vào anh sẽ không khiến cô đau khổ…anh rất sợ…rất lo lắng, anh có cảm giác như một ngày nào đó…chính anh sẽ đẩy cô ra xa, thật xa nơi anh đang đứng. Minh Tùng cúi đầu buồn bã, anh xoay người, tiến về phía phòng mình. Nhưng thêm vài bước…Minh Tùng trầm ngâm đứng lại, anh quay người nhìn cánh cửa kia, đằng sau đó có Kiều Thư…cô gái mà anh mong muốn được che chở, cô gái khiến anh đau lòng khi cô ấy khóc, cô gái mà anh nguyện bỏ bao nhiêu công sức để nhìn thấy cô ấy cười…trước đây anh có thể mơ hồ về tình cảm của mình, nhưng hiện tại anh hiểu rõ hơn ai hết…anh muốn dừng chân, không cần làm một cơn gió phiêu du bay lượn nữa…những gì đã qua…cũng đã không còn quan trọng, quá khứ…anh phải quên đi tất cả, cũng không còn mong chờ điều gì. Giờ phút này, anh chỉ muốn phá tan tất cả để đến với cô mà thôi. Minh Tùng quyết liệt mở tung cánh cửa, nhìn đống chăn to đùng đang có người lùm xùm trong đó, lòng anh an tĩnh hẳn lại…đúng vậy…những ngày tháng vừa qua ở bên cạnh Kiều Thư, là khoảng thời gian yên ổn nhất mà anh cảm nhận được. Anh không cần lo đến việc chiến đấu với gia đình, với Minh Hải, cũng quên hết những chuyện trước đây, quên sạch bóng hình của người ấy. Thay vào đó, tất cả thời gian anh chỉ giành để chăm sóc, lo lắng cho Kiều Thư, những việc ấy tuy đơn giản, nhưng anh lại tràn đầy cảm xúc mà làm. Tâm tư của anh đều đã đặt vào người con gái này mất rồi. Đôi mắt nâu đen khẽ nheo lại, khiến đôi môi đỏ tạo thành một đường cong hoàn mĩ.

Minh Tùng bước đến gần chỗ Kiều Thư nằm, anh kéo ghế ở bàn trang điểm, vì đã thông suốt nên cũng thanh thản mà ngồi xuống. Anh nhẹ kéo chăn xuống, chỉ thấy đầu Kiều Thư thập thò, anh thấp giọng gọi tên cô:

- Kiều Thư…

Thấy người trong chăn khẽ động mà không nói năng gì, anh dựa lưng vào ghế tiếp tục nói:

- Xin lỗi đã nói dối em. Thật ra anh không yêu người cùng giới. 10 năm trước…anh yêu một người con gái, cô ấy rất tốt, rất xinh và đáng yêu. Anh từng nghĩ anh và cô ấy sẽ luôn bên cạnh nhau không khi nào xa rời. Nhưng đúng là không đoán biết trước điều gì, anh và cô ấy yêu nhau 3 năm, khi anh 25 tuổi…vì cứu anh…nên cô ấy rời xa khỏi thế giới này.

Minh Tùng nhìn thấy chăn hơi động, anh khẽ cười nói tiếp:

- Lần đó anh đi ăn với bạn, rủ cô ấy đi cùng, lúc về vì uống chút rượu, nên không lái xe, anh gọi taxi đến đón…nhưng trên đường về xảy ra tai nạn, do cô ấy nhào đến ôm lấy anh, che chắn cho anh, nên giờ anh mới có thể ngồi đây mà nói chuyện với em được. Tình trạng của anh sau khi cô ấy ra đi, còn bi đát gấp mấy lần em. Nhưng vì một vài lý do…cuối cùng cũng an tĩnh lại. Người đã chết cũng không thể sống lại, người còn sống thì vẫn cứ phải sống, đó chính là quy luật. Anh từng nghĩ bản thân mình không còn khả năng yêu thương một ai nữa. Anh lãng du, phiêu bồng như một cơn gió, làm mọi việc mình thích, mình muốn. Cũng không theo ý bất cứ ai. Nhưng rồi khi gặp em, lúc nhìn em đau đớn giống anh…không biết có phải do đồng cảm hay không…mà anh bị rung động thật mạnh. Anh luôn suy nghĩ và phân vân về phần tình cảm này của anh. Nhưng anh chợt nhận ra…từ khi ở bên cạnh em, anh bỗng quên đi thật nhiều chuyện, thậm chí cả quá khứ, cũng dần mờ nhạt đi. Có lẽ do anh giành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về em, nên mới quên đi nhiều thứ. Nhưng anh thấy như vậy thật thoải mái. Anh không đau buồn, không cần gượng ép bản thân, không cần trốn tránh nữa, chỉ cần nhìn về em, nghĩ về em là được rồi. Vì vậy Kiều Thư…có thể hay không thử một lần, xem có phải thứ tình cảm của em trước đây thực sự là ngộ nhận hay không? Anh thật muốn được bao bọc cho em, được bên cạnh em mỗi ngày.

Kiều Thư đã mở hẳn chăn ra, nhìn sâu vào gương mặt ưu tú của anh lúc này. Cô chầm chậm đưa tay ra, chạm vào khuôn mặt anh…người đàn ông này, thì ra cũng đã từng chịu nỗi đau như vậy…anh sẽ cảm thấy ra sao? Bất lực, đau đớn, day dứt, dằn vặt, hổ thẹn…làm sao để anh vượt qua điều đó được chứ? Cô cũng biết, không phải mình không có tình cảm với anh. Cô luôn bồi hồi khi đứng trước mặt anh, luôn thoải mái thể hiện bản thân, dù buồn hay vui, thậm chí là tức giận hoặc tuyệt vọng. Cô cũng quen với việc được anh chăm lo mỗi ngày, mỗi bữa cơm đều ấm áp bên anh, cả ngày ra vào đều nhìn thấy anh, cùng anh sống chung không gian, hít thở chung một bầu không khí. Thậm chí cô không giám nghĩ đến một ngày không có anh bên cạnh, thì cô sẽ rơi vào trạng thái như thế nào nữa….chỉ có điều bản thân cô không dám đối diện, không giám thừa nhận mà thôi.

Anh nhẹ nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên mặt mình mà nói:

- Kiều Thư…anh hứa dù phải hi sinh cả bản thân cũng sẽ bảo vệ cho em…bên cạnh anh…được không?

Cô bật khóc thành tiếng, từng giọt…từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, anh xót xa ôm lấy cô, nghe cô nức nở:

- Vì sao, vì sao lại là tôi chứ? Tôi có gì tốt, sao lại là tôi?

- Vì sao không thể là em? Vì sao em cho rằng em không tốt? Anh thích nhìn em nhiệt tình làm việc, thích nhìn em lo lắng khi nhân viên của em bị thương, thích nhìn em vui vẻ cho cún con ở công ty chút cơm còn dư thừa và yêu thương xoa đầu nó, thích nhìn em lẩm nhẩm vừa hát vừa tưới nước cho chậu xương rồng, thích nhìn em vui vẻ ăn cơm anh nấu, thích nhìn em ngây ngô mỗi sáng thức dậy…rất nhiều, rất nhiều…nhưng anh không thể kể cho hết được.

Nước mắt Kiều Thư thấm ướt một khoảng áo anh, cô vừa nấc lên vừa nói:

- Nếu tôi không thể, không thể thực sự yêu anh thì sao?

Minh Tùng đẩy nhẹ Kiều Thư ra, nhìn thẳng vào mắt cô mà khẳng định:

- Tin tưởng anh…chắc chắn em có thể…chúng ta cùng thử được không?

Nhìn Minh Tùng đầy khẩn câu, hướng mình yêu thương mà nói, Kiều Thư bỗng xao động, vô thức mà gật đầu. Một cảm giác ấm áp len lỏi khắp trái tim cô khi khuôn mặt lo lắng, nghiêm nghị, căng thẳng của Minh Tùng từ từ giãn ra sau cái gật đầu nhẹ của cô. Anh như thở phào, ôm cô lại siết chặt hơn mà thì thầm:

- Anh sẽ luôn che chở cho em, mọi chuyện…chỉ cần tin tưởng anh.

Kiều Thư khẽ nhắm mắt, cô tựa hẳn vào lòng anh, được…giờ phút này cô nguyện trao gửi tất cả chút niềm tin ít ỏi còn lại cho anh, người đàn ông duy nhất đã cho cô niềm tin khi cô tuyệt vọng nhất…
Chương trước Chương tiếp
Loading...