Tìm Lại Tình Yêu 2

Chương 42: Quấn Quýt Dây Dưa (H)



"Trần Đình Thâm, anh lại định…"

Nhận rõ ý đồ người nào đó đang nhắc tới, khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh ngay lập tức đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng trừng mắt với anh, xóa tan đi cảm xúc tiêu cực vừa mới tồn tại trong đầu mình. Thẩm Vãn Tinh đưa tay đỡ trán, cô thầm thán phục, Trần Đình Thâm công nhận chẳng biết mệt là gì cả, nhưng người có vấn đề là cô nè.

Ai kia cười khà khà, tặc lưỡi nhíu mày: "Vợ à, vận động chút cho nóng người mới khỏe chứ. Em trước ít khi tập thể dục còn gì, giờ chúng ta bù vào. Anh giúp em."

Chưa kịp phản bác mấy lời nói vô sỉ vừa mới thốt ra từ miệng Trần Đình Thâm, cả người Thẩm Vãn Tinh thoáng chốc đã bị đối phương nhấc bổng lên, nhất thời cặp mắt cô trợn to, đại não hoàn toàn trống rỗng. Cho tới khi Thẩm Vãn Tinh ý thức được thì lưng cô đã được đặt xuống chiếc giường mềm mại, thân ảnh Trần Đình Thâm phủ toàn bộ lên người cô.

Vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, người đàn ông cong môi cười, ánh mắt vô cùng mờ ám. Dường như anh bị Thẩm Vãn Tinh hấp dẫn đến mức chẳng tài nào thoát ra được, cô giống hệt với thuốc phiện khiến Trần Đình Thâm biến thành con thiêu thân đâm đầu vào, dục vọng mãnh liệt lấn át tâm trí anh, đầu óc trắng xóa chả thể suy nghĩ được gì.

"Đình… Đình Thâm…" Thẩm Vãn Tinh vốn muốn nói gì đó, lông mày trên khuôn mặt cô bất giác nhíu chặt, tuy nhiên, lời chưa kịp thốt ra đã bị Trần Đình Thâm áp lấy môi chặn lại, bàn tay hai người đan xen vào nhau, ga giường trắng tinh nhăn nhúm một mảng.

Thanh âm rên rỉ đứt quãng vang lên trong căn phòng ấm áp đang được bao phủ bởi ánh đèn vàng chói.

Kỹ thuật hôn của Trần Đình Thâm đúng là chẳng thể đùa được, chỉ một thời gian ngắn anh đã khiến người con gái nằm dưới thân mình liên tục thở dốc, hai vành tai đỏ bừng, dòng máu trong cơ thể sục sôi, da đầu gần như tê liệt. Tầm mắt Thẩm Vãn Tinh mơ màng nhìn chằm chằm đối phương, theo bản năng vòng tay ôm lấy lưng chồng mình.

Nụ hôn từ từ rơi xuống, Trần Đình Thâm vùi đầu vào cổ người con gái, ngậm lấy từng mảng da thịt mà cắn mút, dấu vết đỏ ửng in đậm ngày càng rõ ràng, hơi thở nóng rực hòa quyện vào nhau. Môi lưỡi quấn quýt, cách một lớp quần áo tuy nhiên họ vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên thân thể đối phương.

Cúc áo dần dần bung ra, chiếc váy ngủ được Thẩm Vãn Tinh khoác trên người bị xé rách cực kỳ dễ dàng, da thịt cả hai áp sát lên nhau. Trần Đình Thâm thỏa mãn, nụ cười trên môi ngày càng đậm dần, tích cực hơn nữa. Đồi núi cao vút đập thẳng vào mặt, đôi mắt anh đỏ rực, nhuốm màu dục vọng, vội vàng ngậm lấy trái anh đào, cắn mút dữ dội. Hành động bất ngờ khiến toàn thân Thẩm Vãn Tinh co quắp dữ dội, bàn tay siết chặt ga giường, miệng há to hít lấy từng ngụm khí lạnh, âm thanh nỉ non truyền tới càng kích thích Trần Đình Thâm mãnh liệt hơn nữa.

Cánh tay thô ráp của ai kia cũng không yên phận, nhẹ nhàng vuốt ve bên còn lại, rồi di chuyển khắp mọi ngóc ngách trên thân thể người con gái, lan xuống phía dưới, chạm nhẹ tới vùng cấm địa kia. Trần Đình Thâm hiểu rõ vợ mình nhạy cảm ở đâu, anh chỉ cần tác động một chút liền khiến Thẩm Vãn Tinh mất kiểm soát bản thân. Chỉ vài động tác dịu dàng, cô nàng ngay lập tức thở dốc.

Nhận thấy thời điểm thích hợp, Trần Đình Thâm ngay lập tức đẩy hông về phía trước, gầm lên một tiếng, cắn răng nhịn xuống, bên dưới anh đang bị siết chặt thiếu chút nữa giao nộp vũ khí đầu hàng. Hôn nhẹ lên trán Thẩm Vãn Tinh, người đàn ông thở dài, dù làm nhiều lần tuy nhiên cô vẫn chặt như vậy, mỗi khi anh tiến vào đều khiến Trần Đình Thâm gặp chút khó khăn.

Được dạy dỗ một thời gian, Thẩm Vãn Tinh dần cởi mở hơn, cô chủ động hôn Trần Đình Thâm phía trước, vòng chân qua lưng anh. Hít một hơi thật sâu, người đàn ông nhẹ nhàng di chuyển, lúc chậm lúc nhanh, Thẩm Vãn Tinh chưa thể thích ứng được, chỉ biết ôm chặt lấy chồng mình miệng liên tục phát ra âm thanh khiến người ta đỏ hết cả mặt.

Mỗi lúc một nhanh hơn, Thẩm Vãn Tinh thoáng chốc đã khóc lóc xin tha: "Đình Thâm, em hết chịu nổi rồi, dừng lại đi." Sức lực cô yếu ớt, chả tài nào chống trụ được với con người khỏe mạnh lực lưỡng bên trên.

"Ngoan nào." Trần Đình Thâm thì thầm bên tai dụ dỗ vợ mình: "Anh nhất định khiến em cảm thấy thoải mái, để anh thêm lần nữa đi. Vợ à, vừa mới nãy em thích lắm mà, em thỏa mãn rồi cũng nên nghĩ cho anh chứ. Mới một lần chưa đủ đâu." Anh ôm chặt lấy thân thể trắng nõn của Thẩm Vãn Tinh, cắn nhẹ lên vai cô, hơi thở ngày càng nặng nề, động tác nhanh hơn lúc ban đầu rất nhiều.

Bị chọc tới mức mặt mũi đỏ bừng như gấc chín, Thẩm Vãn Tinh hung hăng bấu vào da thịt Trần Đình Thâm vài phát coi như trả thù, nhưng vẫn bị lời nói ngọt ngào, dụ hoặc kia làm cho mềm lòng, chấp nhận cho Trần Đình Thâm tùy ý ăn tươi nuốt sống cô giống hệt con sói đói.

Anh cười nhẹ, dù có ham muốn tới mức độ nào, Trần Đình Thâm vẫn rất biết tiết chế hành động, anh có thể khiến Thẩm Vãn Tinh khóc lóc dưới thân nhưng tuyệt không được phép làm cô đau đớn vì mình. Đẩy người về phía trước, Trần Đình Thâm càng làm càng hăng.

Trải qua hơn hai tiếng đồng hồ, ai kia vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục công cuộc khám phá ngóc ngách trên thân thể vợ mình. Gân cốt trong người Thẩm Vãn Tinh thiếu điều muốn tan chảy ra, cô nức nở cầu xin: "Đình Thâm, đừng có làm nữa, mau dừng lại đi. Em hết chịu nổi rồi."

"Lần cuối, duy nhất lần nữa thôi. Vợ à."

Ai kia năn nỉ bên tai Thẩm Vãn Tinh.

Cô nàng oán hận hằm hằm trừng mắt với Trần Đình Thâm, tuy nhiên, vẫn chẳng thể cự tuyệt được. Trong lòng Thẩm Vãn Tinh thầm mắng, đàn ông đúng là thích nói một đằng làm một nẻo. Bao nhiêu lúc nói thêm một lần duy nhất thôi, nhưng sau đó cũng như vậy. Cái lần cuối trong miệng Trần Đình Thâm cô chẳng biết cái nào là thật nữa.

Mệt chết cô rồi.

Đêm nào cũng thế, Thẩm Vãn Tinh quá hiểu chồng mình rồi.

Mãi cho tới khi chân tay cô nàng rã rời, Trần Đình Thâm mới thỏa mãn bản thân, buông tha cho cô. Ôm chặt người con gái trong lồng ngực rắn chắc, ngón tay anh len lỏi vào mái tóc Thẩm Vãn Tinh, nhẹ nhàng nâng niu.

Cô mệt mỏi, hai mắt nặng trĩu tuy nhiên cố gắng thức, ngẩng đầu lên đề nghị: "Trần Đình Thâm, chúng ta cần bàn bạc lại một chút. Về tần suất sinh hoạt nên thay đổi, cứ như thế này không ổn, cẩn thận anh lao lực quá độ mà làm sao ra đấy em chẳng chịu trách nhiệm đâu." Thẩm Vãn Tinh đêm nào cũng thế này, bị kẻ nào đó ăn sạch sẽ, tiếp tục chắc cô nằm liệt giường luôn mất, chân cô hiện tại còn tê cứng ra.

"Sao thế?" Trần Đình Thâm dù hiểu vẫn cố tình trêu chọc: "Em cứ yên tâm, anh hoàn toàn ổn định, đặc biệt khiến em thoải mái hết phần đời về sau."

Thẩm Vãn Tinh nhăn mặt, phụng phịu nói: "Em đang rất nghiêm túc đấy. Chúng ta một tuần giảm xuống được chứ? Ví dụ ba ngày nghỉ ngơi chẳng hạn. Chứ cứ cái đà này em chả thích ứng được đâu. Đã thế anh cần lo việc tại công ty." Cô thầm cảm thán, đêm vận động nhiều đến thế mà ngày Trần Đình Thâm vô cùng tươi tắn giải quyết công việc khác xa với Thẩm Vãn Tinh, nam nữ quá khác biệt rồi.

"Được. Nhưng hai hôm thôi nhá." Trần Đình Thâm nhún vai, hôn lên môi cô: "Em biết mà, anh ngày làm việc nhiều, chẳng được gặp em, nên tối đến cần làm chút việc gia tăng tình cảm."
Chương trước Chương tiếp
Loading...