Tình Ca

Chương 16



Vài ngày sau, Cố Trường Tân đi, Bạch Lăng vì tiết kiệm tiền nên mỗi sáng sớm uống nước lạnh, buổi trưa cũng ăn một quả táo, một quả chuối tiêu đã giải quyết vấn đề cơm trưa, chỉ có buổi tối trở về nhà bà ngoại mới có thể ăn no. Một tháng sau, cô thật sự mang khoản tiền đó về nhà, Bạch Chí Thanh thấy thì vui mừng đến miệng cũng sắp toét tới mang tai, nhận lấy tiền, cũng không thèm nhìn tới Bạch Lăng gầy như bộ xương.

Bụng mẹ đã lớn rồi, tựa như nhét một quả bóng cao su bên trong, cử động không tiện, bà cũng không thể đi làm việc, chỉ có ở nhà dán hộp giấy nhỏ. Ban ngày Bạch Lăng phải đến trường, buổi chiều về nhà nấu cơm trước, sau đó đến sạp trái cây đổi cho Bạch Chí Thanh trở về ăn cơm, cô trông sạp đến chín giờ thì về nhà ăn cơm, sau đó làm việc nhà, cuối cùng là làm bài tập.

Có một lần Vu Tinh thấy cô làm những việc này vào buổi tối thì ôm cô cảm khái thật lâu, tức giận lớn tiếng mắng Bạch Chí Thanh, Bạch Lăng cười cười, không nói gì, thật ra thì cô cũng không cảm thấy khổ cực nhiều, dù sao cũng là chuyện đã thành quen, lâu rồi cũng cảm thấy thuận tay mà thôi.

Cố Trường Tân thật sự giống như lần anh nói, vẫn chưa gửi thư cho Bạch Lăng. Có lúc Bạch Lăng thật sự nghĩ là lật hết thư trước kia anh viết cho cô ra rồi nhìn không biết bao nhiêu lần. Ngoài dự đoán của Bạch Lăng chính là Điền Tiểu Tiểu không còn đi tìm cô ở trường học nữa, ngược lại mỗi lần Vu Tinh nhìn thấy Điền Tiểu Tiểu thì cũng sẽ khinh thường hừ lạnh một tiếng, thỉnh thoảng còn mắng hai ba câu.

Bạch Lăng không hiểu, đã hỏi mấy lần, Vu Tinh vẫn không mở miệng. Chỉ có một lần bị cô sốt ruột hỏi thì mới không cẩn thận kể lại chuyện một lần.

Lúc trước Cố Trường Tân mới nghe nói chuyện này thì dẫn Vu Tinh về nhà rồi hung hăng trợn mắt nhìn cả ngày, làm cho cô vừa bưng trà, vừa rửa chén quét nhà. Nhưng Vu Tinh vẫn luôn không giải thích được tình hình, vẫn không hiểu rốt cuộc cô lại làm gì chọc đến anh. Buổi tối hôm đó, cô ngồi ở bên cạnh bàn sách của anh khóc nước mắt nước mũi tùm lum, Cố Trường Tân thấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi không để ý tới nữa.

Cuối cùng, cô thật sự là không nghĩ ra nên liền rùm beng nói muốn tới tìm Bạch Lăng hỏi rõ ràng. Lần này Cố Trường Tân không giả bộ được nữa, mặt đen thui hỏi cô chuyện của Điền Tiểu Tiểu. Đầu tiên cô sững sờ, còn tưởng rằng anh dời tình yêu đi rồi, ngẩn ngờ nói không biết, anh kể đại khái sự tình lại. Sau đó, Vu Tinh giận đến nghiến răng, nhảy lên nhảy xuống trong phòng, bảo là muốn Điền Tiểu Tiểu biết lợi hại.

Cố Trường Tân từ chối cho ý kiến với suy nghĩ của cô, đêm đó Vu Tinh nghĩ ra một kế hoạch, anh cũng không nhìn, chỉ là lúc cô ra cửa vào ngày hôm sau, anh đi theo. Hai người ngăn cảm Điên Tiểu Tiểu ở gần nhà cô ta, cô ta thấy Vu Tinh nổi giận đùng đùng thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại thấy vẻ mặt lạnh lẽo của anh phía sau lưng cô thì giả bộ thẹn thùng e lệ. Vu Tinh thấy vậy thì càng nổi trận lôi đình, lúc đó muốn tiến lên tát mặt của cô ta.

Cố Trường Tân ngăn cô lại, đứng trước mặt Điền Tiểu Tiểu, nói từng chữ từng chữ: "Bạch Lăng là bạn gái của tôi, ai cũng không có tư cách bình luận, từ nay về sau, nếu như Bạch Lăng còn bị ảnh hưởng không tốt gì thì tôi sẽ không thể cho cô qua nhẹ nhàng như hôm nay!"

Vu Tinh ở bên cạnh nghe thấy thì ngốc ra, sau khi Cố Trường Tân xoay người rời đi, nhìn lại mặt Điền Tiểu Tiểu không có chút máu, sắc mặt trắng bệch thì bỗng dưng cười một tiếng, lại gần cô ta nói: "Xem đi. . . Anh họ tôi thật sự chuyên tâm lắm đấy, sao thấy được những cô gái khác chứ, có người không biết điều, sau này đừng để mới vừa đưa móng vuốt ra đã bị anh họ của tôi chém đứt cả cánh tay!"

Điền Tiểu Tiểu máy móc nhìn Vu Tinh một chút, mím môi trở về nhà, bước chân cũng có chút lảo đảo dọc theo đường đi, Vu Tinh ở phía sau nhìn thấy thì cười ha ha.

Sau khi Bạch Lăng nghe thì cũng mím môi cười một tiếng, cho là chuyện này cứ trôi qua như vậy. Ai ngờ, có một ngày, Điền Tiểu Tiểu lại chạy đến tìm cô, Bạch Lăng vốn không muốn ra khỏi lớp, chỉ là đối phương nhíu mày, gương mặt khẩn cầu, cô không muốn ở trước mặt cả lớp mà không them để ý người ta nên không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài. Điền Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn xung quanh, dáng vẻ thần bí, kéo tay Bạch Lăng: "Bạch Lăng, mình thật xin lỗi chuyện hôm đó, cậu. . . Cậu có thể giúp mình nói chuyện với Vu Tinh được hay không, mình sai rồi, thật sự sai rồi, cậu đừng để cậu ấy đối với mình như vậy."

Bạch Lăng hơi khó khan hất tay của cô ta ra, lạnh nhạt nói: "Tôi không có nói gì với Vu Tinh, cậu ấy đối với cậu như thế nào là chuyện của cậu ấy, tôi can thiệp làm gì?"

"Sao không phải?" Điền Tiểu Tiểu gân cổ cãi với cô: "Mình không còn tiếp xúc với cậu ấy được nữa, duy nhất có liên quan chính là chuyện giao thừa, mình. . ."

"Điền Tiểu Tiểu, chuyện giao thừa đó, tôi vốn không có ý định so đo, chỉ là cô vẫn luôn dây dưa không buông tôi ra mà thôi, ở trong trường, cậu năm lần bảy lượt chĩa vào tôi, tôi có nói gì không? Tôi có tố cáo, khóc lóc kể lể với ai không?" Bạch Lăng ở trường vẫn luôn khá hướng nội, không nói nhiều, ấn tượng cho mọi người cũng là dịu dàng im lặng, mềm mại yếu đuối, lúc này trợn to mắt, Điền Tiểu Tiểu nhìn thấy thì hơi nản lòng, thất bại cúi thấp đầu xuống.

"Sao Vu Tinh không phải do cậu nói." Điền Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói thầm.

"Tôi cũng không phải là cậu, sao có thời giờ méc mấy chuyện bé thế này!" Bạch Lăng nói xong cũng muốn trở về phòng, đi vài bước thì quay đầu lại nhing Điền Tiểu Tiểu làm bộ đáng thương, suy nghĩ một chút vẫn trở lại bên cạnh cô ta: "Vu Tinh không phải cô gái hay so đo, cậu đối tốt với cậu ấy, cậu ấy nhìn thấy cũng sẽ nhớ ở trong lòng, cậu thật sự muốn cậu ấy thay đổi cái nhìn mà nói thì long phải thật sự đối đãi người ta."

Từ đó về sau, Điền Tiểu Tiểu cũng không có tới tìm Bạch Lăng nữa.

Vào mùa đông, Bạch Lăng có thêm một em trai, lúc ấy Bạch Chí Thanh ôm con trai vừa hôn vừa cười, Bạch Lăng đứng ở bên cạnh cười đến thê lương. Mười tám năm trước, ông cũng từng vui vẻ giống như hay không? Đáp án đương nhiên là không có, Bạch Lăng nhớ mẹ từng nói, khi đó nhà nghèo, toàn bộ hi vọng của ông ấy đều ở trên người cô, thời đại đó chỉ cần trong nhà có con trai thì tất cả thành viên sẽ đều cảm thấy hạnh phúc.

Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu. Từ lúc Bạch Lăng ra đời trở đi đều bị Bạch Chí Thanh ghét bỏ, ông không ẳm cô một ngày, không thay tã cho cô một lần. Lúc ở cữ, mẹ của cô vì sinh một bé gái mà rất không được nhà chồng chào đón, không thể làm gì khác hơn là do nhà mẹ đẻ đến chăm sóc.

"Còn đứng đó làm gì? Về lấy tã cho em trai mày đi!" Bạch Chí Thanh xoay người thấy Bạch Lăng ngây ngô đứng ở nơi đó, giận tái mặt sai bảo.

Bạch Lăng há miệng muốn nói: "Để con nhìn em trai trước một chút ", nhưng ánh mắt Bạch Chí Thanh giống như một cây dao bén nhọn bay tới, cô chỉ nuốt câu nói kia xuống, lặng lẽ trở về nhà. Không phải là không uất ức, dọc theo đường về nhà, gần như cô đã khóc để đi, không có tiếng nghẹn ngào, chỉ hung hăng cắn môi, cho đến khi nó trắng bệch, nước mắt lã chã, thỉnh thoảng đè tiếng khóc không được thì ho khan hai tiếng.

Bạch Lăng mở cửa nhà, ngồi ở phòng khách khóc một lát, lau nước mắt, bắt đầu thu xếp đồ đạc. Mặc kệ như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cô dùng túi xếp đồ rồi sau đó đến bệnh viện, sau khi Bạch Chí Thanh nhận lấy đồ thì chỉ cúi đầu trách mắng một câu "sao chậm như vậy" rồi vội vã vào phòng bệnh, chỉ chốc lát sau, bên trong liền truyền đến âm thanh trêu chọc đứa bé của mọi người.

Bạch Lăng đứng ở hành lang nhìn vào bên trong một cái rồi đi, đi một mình về nhà làm cơm, sau đó bắt đầu ngồi xuống viết thư cho Cố Trường Tân. Cô biết khoảng thời gian gần đây anh rất bận, có thể sẽ không có thời gian đọc thư của cô, nhưng cô muốn viết, dù cô tùy hứng một lần. Cô gấp gáp cần được bày tỏ, cô muốn ngã vào lòng một người để khóc mà không chút cố kỵ, nhưng tìm khắp nơi xung quanh vẫn không tìm được. Vì vậy, cô chỉ có thể dựa vào viết, ít nhất chờ mong vẫn có một người sẽ chia sẻ với cô, không phải sao?

Lúc này, Cố Trường Tân không nhắm mắt nghỉ ngơi đã hai ngày hai đêm. Đầu tiên vác nặng mười tám kí lô gam chạy gần năm mưới ki lô mét đường núi, sau đó là nửa giờ vác nặng hít đất, cuối cùng là nằm rạp bò trên băng năm ki lô mét, thật vất vả mới trở về nơi ở, chờ đợi bọn họ là một bức tường người đủ để làm vỡ cột nước cao áp. Mà hai ngày hai đêm đó, bọn họ không được ăn một miếng thức ăn.

Trên đường nghỉ ngơi một lát, những người lính cùng đồng hành một tổ trò chuyện cùng nhau một chút để giảm bớt mệt mỏi cao độ. Có người nói mình hơn hai mưới vẫn chưa có bạn gái, Cố Trường Tân mới nghe liền cười, trong lòng ấm áp, trước nay chưa có hạnh phúc như giờ phút này, Bông nhài nhỏ của anh không biết đáng yêu dường nào, mỗi lần nhớ tới liền làm long anh kích động thật lâu không thể bình phục lại.

"Cậu cười vui vẻ như vậy, có bạn gái rồi à?" Một người trong đó trêu ghẹo nói.

"Ừ." Hình như Cố Trường Tân có chút ngượng ngùng, gật đầu một cái.

"Cậu đoán cũng mới hai mươi tuổi đã có bạn gái?" Người lúc nãy oán trách mình chưa có bạn gái như bị người ta giẫm vào đuôi mèo lập tức nhảy lên cao: "Đây là chuyện gì thế? Tôi đã hai mươi ba tuổi rồi đấy! Cậu nói với người trong nhà lúc nào?"

"Mười tám tuổi thôi. . . Khi đó cô ấy vẫn còn con nít, là mười sáu tuổi." Cố Trường Tân cười cười.

"Cái gì? Cậu dụ dỗ cô gái vị thành niên à? Không được không được, giới thiệu bạn gái cậu với chúng tôi đi. Chúng ta làm bộ đội, năm nào cũng ở quân doanh, không dễ dàng đâu!" Người đó gấp đến độ giơ chân rồi trầm mặt xuống cảm thán, bộ dáng kia rất giống đã hơn mấy tháng chưa được ăn mặn.

"Nhà của tôi có một cô bé, tính tình vừa nóng nảy vừa khô khan, thật thích hợp với cậu, lần sau giới thiệu cho cậu biết." Cố Trường Tân nghĩ đến Vu Tinh lại cười một tiếng: "Hận không thể chung một phe với chúng ta, đúng là tính cách một trời một đất."

"Thằng nhóc cậu chỉ khoe khoang thôi. . . Cười đến như vậy!"

"Tập họp!" Lệnh tập hợp truyền đến, nhóm người thu lại nụ cười chống người dậy, tiếp tục đi.

Hai chân Cố Trường Tân giống như mới vừa chạy ma-ra-tông, bắp thịt đau đớn yếu ớt, dùng sức không được. Nón lính đội rất thấp, trên vành nón mơ hồ phản chiếu bóng nụ cười của anh, Bông nhài nhỏ, chỉ cần là vì em, tất cả khổ cực đều cảm thấy là khúc nhạc dạo ngọt ngào.
Chương trước Chương tiếp
Loading...