Tình Hận

Chương 33



Đến lúc này Diễm Cơ cũng không thể giữ nổi vẻ mặt vô cảm nữa:

-Thả...thả xuống...Dạ Hàn !!!

Nàng dùng hết sức giãy giụa,hai tay nắm lại,đấm thình thình vào ngực hắn,đáy mắt loé lên tia sợ hãi.Trác Dạ Hàn chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói của nàng,cũng quay đi làm ngơ trước đôi mắt chứa đầy vẻ hoảng sợ,mặc cho người trên tay giãy giụa hắn vẫn nhất quyết bế nàng trở vào buồng trong.

Trái tim hắn đột nhiên xót xa.Nàng nhẹ như một chiếc lông vũ vậy.Hắn cũng chưa từng nghĩ rằng nàng lại nhẹ đến đáng thương thế này.Hơn nữa cơ thể mỏng manh của nàng làm cho hắn có cảm giác dù chỉ là dùng lực nhỏ nhất cũng có thể khiến nàng vỡ vụn.

"Trác Diễm Cơ,đau khổ đã giày vò nàng đến mức này ư?!"

Trác Dạ Hàn từ từ đặt nàng xuống đất. Đầu hắn hơi cúi:

-Xin lỗi nàng !!! Nàng về đi,ta không giữ nàng nữa.

Trác Diễm Cơ không hiểu nguyên nhân khiến cho hắn đột nhiên đổi ý.Trước khi hắn thả nàng xuống,Diễm Cơ đọc được một tia bi ai trong đôi mắt kia.Dù chỉ là thoáng qua nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn và tội lỗi hằn sâu trên đáy mắt.Quan trọng hơn,đó là ánh mắt hắn nhìn nàng.

-Dạ Hàn...

-Nàng chưa đi sao?!

Nàng lắc đầu.Trác Dạ Hàn im lặng một lúc lại nói:

-Xin lỗi.Xin lỗi vì đã ép nàng ở lại...

Diễm Cơ trả lời:

-Chàng là đấng thiên tử,căn bản không cần nói lời xin lỗi với bất cứ ai.Hơn nữa chàng cũng không có lỗi.

-Nàng đã không muốn còn bị ta ép nàng ở lại.Chắc hẳn nàng rất sợ.Có lẽ men say làm đầu óc ta mụ mị,nhất thời không làm chủ được bản thân,hành động lỗ mãng làm tổn hại đến nàng. Suýt chút nữa...

"...ta đã không kiềm chế được dục vọng xấu xa và dơ bẩn của mình."

Nói đến đây,cổ họng hắn nghẹn lại. Quả thật,rượu vào lời ra,có lẽ hắn đã vô tình nói ra những điều không nên nói,làm những điều không nên làm. Diễm Cơ đỏ mặt.Trác Dạ Hàn ho khan một tiếng:

-Có lẽ ta nói quá nhiều rồi.Nàng đừng bận tâm.

Trác Diễm Cơ im lặng hồi lâu,đã đến ngưỡng cửa vẫn còn quay vào trong vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau,làn da vô tình chạm vào mặt hắn lạnh buốt.

-Ta đổi ý rồi.

Nàng gục đầu vào vai hắn,trước mũi phảng phất hương thơm ngây ngất quyến rũ.Hoả dục lại thiêu đốt cơ thể hắn lần nữa.

-Dạ Hàn không muốn ta ở lại đây nữa sao?-Nàng nhẹ nhàng hỏi.

Phải mất một lúc lâu hắn mới phản ứng được trước sự thay đổi đột ngột này.

-Đừng đi...

Như thường lệ,Trác Dạ Hàn thức dậy rất sớm để chuẩn bị cho buổi thiết triều.Bình thường hắn chẳng lí do gì để nằm lâu nhưng hôm nay hắn lại lưu luyến chưa muốn rời khỏi giường bởi bên cạnh đã có thêm một người.Trác Dạ Hàn chống cằm nhìn người bên cạnh say sưa ngủ,ánh mắt tràn ngập ý hạnh phúc.Trác Diễm Cơ lúc ngủ rất đáng yêu,nàng cuộn tròn người trong lòng Dạ Hàn,thỉnh thoảng lại khẽ cựa mình vì bị tóc hắn chọc vào má.Trác Dạ Hàn mải mê ngắm nhìn dáng vẻ này mà quên cả giờ giấc,cung nữ đứng chờ lâu quá bèn bạo miệng gọi to:

-Hoàng thượng,đã sắp đến giờ rồi.

Trác Dạ Hàn giật mình,sợ như tiếng nói của cung nữ đó sẽ đánh thức nàng dậy.Hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, trừng mắt nhìn kẻ to gan kia:

-Ngươi có biết hậu quả của việc dám làm kinh động đến Hiền phi không?

-Hoàng thượng tha tội !!! Tại...

Hắn đưa tay lên miệng làm động tác yên lặng.Đám cung nữ nhanh chóng xúm lại chải đầu,mặc long bào cho hắn, vừa kịp lúc Lương công công và Mộc Hoan đến:

-Hoàng thượng,người đã chuẩn bị xong chưa?

-Ân.Chúng ta đi thôi.

Trác Dạ Hàn đi được một lúc nàng mới tỉnh dậy.Diễm Cơ mắt nhắm mắt mở vung tay sang bên cạnh đã thấy giường trống trơn.Nàng lờ mờ nhận ra đám cung nữ đang vây quanh giường.

-Chúc mừng nương nương !!!!

Nàng chẳng đáp lại.

Chúc mừng cái gì mới được đây?Nói là động phòng nhưng thực ra Trác Dạ Hàn không hề đụng đến nàng,hắn chỉ ôm nàng rồi ngủ một mạch cho đến sáng.

Nàng chẳng biết mà cũng chẳng hề muốn biết Dạ Hàn trong đầu nghĩ gì.Trác Diễm Cơ không quen cảm giác bị ôm ngủ,mặc dù nàng miễn cưỡng vẫn thể chấp nhận. Lúc đầu phải giả vờ nhắm mắt nhưng đầu óc rất tỉnh táo, lén lút mở mắt ra thì thấy Dạ Hàn đang nhìn mình lại nhắm tịt mắt lại.Cuối cùng chẳng biết mình thiếp đi lúc nào.

-Dạ Hàn đâu?

Đám cung nữ vô cùng kinh ngạc.Nàng dám gọi hẳn tên của Hoàng thượng,có phải là quá ngông cuồng rồi không?

-Hoàng thượng dậy sớm đã thượng triều từ lâu.Hoàng thượng có dặn dò không được đánh thức Quận...à nương nương.

-Ân.

Trác Diễm Cơ gật đầu.Nàng vơ lấy ngoại sam dưới đuôi giường khoác lên người.Đám cung nữ vội xúm lại:

-Để nô tỳ thay đệm trải giường và y phục cho nương nương.

Rất nhanh nàng đã ngâm mình trong hồ nước mát lạnh,y phục mới được đặt trong khay vàng,cung nữ đứng quanh phục vụ.Trác Diễm Cơ không quen có nhiều người thế này,đành tắm thật nhanh cho xong.Y phục mới đem đến là một bộ váy màu đỏ sậm phối với đai kim tuyến,cổ trễ, lưng khoét sâu,lại bó sát người lộ ra đường cong mê hoặc. Trác Diễm Cơ vừa mặc lên người đám cung nữ đã ồ lên trầm trồ,khen ngợi không dứt.Riêng nàng chỉ thấy quá hở hang, chẳng có chút nào hợp ý mình:

-Ta không thích,các ngươi mau đem một bộ váy khác đến đây.

-Nhưng...-bọn họ ấp úng-Hiền phi nương nương mặc chẳng phải rất đẹp sao?!Tôn dáng,tôn da,lại rất sang trọng quyền quý,hợp với cành vàng lá ngọc như nương nương !!!

-Không cần nói nhiều nữa,lệnh của ta các ngươi dám làm trái ư?Không muốn thì tránh ra để ta tự đi lấy !

-Bẩm nương nương,nơi này là điện Vĩ Tuyên,bộ váy này do Hoàng thượng sai người chuẩn bị,ngoài ra không còn bộ nào nữa.

Trác Diễm Cơ cau mày:

-Còn điện Tử Trúc?!

-Từ hôm qua Hoàng thượng đã ra lệnh đóng cửa điện Tử Trúc,chìa khoá cũng do Hoàng thượng giữ.Không có lệnh không ai được bén mảng tới gần.

Nàng bực mình.Đang yên đang lành lại niêm phong điện Tử Trúc lại,có phải muốn nàng không còn chỗ để ở nữa không đây?

Nàng nhìn mình trong giương lần nữa,quả thực bộ váy bó sát người này mặc vào chỉ khiến người ta dán mắt không thôi,nàng lại không chịu được khi bị soi mói hay nhìn chằm chằm.

-Vậy ta không còn bộ đồ nào nữa sao?!

-Nương nương yên tâm.-Một cung nữ tươi cười với nàng-Tất cả đồ đạc bao gồm cả y trang của nương nương sẽ được thay mới,chuyển đến điện Cẩm Ngọc.

-Điện Cẩm Ngọc?!

-Phải,Hoàng thượng chưa nói cho nương nương biết sao?Đúng là nô tỳ đã nhiều lời rồi.

Trác Diễm Cơ không có bất kì biểu hiện nào khác trên khuôn mặt,nàng liếc nhìn vào giương một lần nữa rồi thở dài bảo:

-Thôi được,ta ra ngoài trước đây.

Nữ tỳ kia lại nhanh nhẹn chạy lên đỡ tay nàng.Thoạt nhìn nàng ta còn rất trẻ,mới khoảng mười tám đôi mươi, khuôn mặt tuy không đẹp nhưng rất dễ nhìn,đường nét thanh thoát mảnh mai.Đôi mắt to tròn đen láy biết nói.

Trác Diễm Cơ rụt tay lại:

-Tự ta đi,không cần thiết phải đỡ.

-Hoàng thượng phân phối cho nô tỳ phải hầu hạ nương nương thật tốt.

-Ta đã có Lục Nương.

-Nô tỳ biết.Nhưng Lục Nương chỉ là người hầu trước kia,còn bây giờ nương nương là Hiền phi,đương nhiên phải đổi người khác rồi.Lục Nương cũng đã được phân đến nơi mới,nương nương đừng nên nhớ đến nữa.Nô tỳ tên Mẫu Đơn.Nương nương cứ tuỳ gọi.

Cái gì cũng đều là Trác Dạ Hàn phân phó.Từ y phục đến người hầu kẻ hạ của nàng.Thật quan tâm quá mức rồi !

Diễm Cơ cười hắt một cái.

-Ngươi là người Dạ Hàn đã chỉ định ư? Ngươi thì có gì hơn Lục Nương cơ chứ?Nhưng thôi,đã là ý định của Dạ Hàn,ta không nên từ chối.Theo ta.

-Dạ,nương nương.

Trác Diễm Cơ đi đằng trước,theo sau là Mẫu Đơn và đoàn cung nữ thái giám tuỳ tùng.Không biết có phải là do ảo giác hay không,sống lưng nàng đột nhiên lạnh buốt như có một cơn gió lướt qua...

Sau đêm qua ở Khuyết lầu,Trác Vũ Hạo như một kẻ điên,xăng xăng đòi đến điện Vĩ Tuyên gặp Trác Dạ Hàn.Thuần vương vốn bị người ta kinh sợ về vụ án mạng Thục phi những năm về trước, khi hồi cung cũng bị người ta xa lánh, bây giờ còn đòi đi tính sổ với Hoàng thượng,không khéo bị trục xuất khỏi Nam Vân quốc chứ chẳng đùa.Nghĩ vậy Xung Tự dùng hết sức kéo Trác Vũ Hạo về điện Thuần vương.

Điện Thuần vương từ khi Trác Vũ Hạo bị đày đến Yên Châu đã không còn ai ở, cả một toà nhà to rộng bỏ hoang,may mà còn có người thỉnh thoảng đến quét dọn.Nơi này không khác xưa là bao,chỉ tội càng ngày càng giống nơi vô chủ.

Trác Vũ Hạo mặc dù có chỗ do Dạ Hàn sắp xếp nhưng hắn vẫn muốn quay lại nơi đã từng gắn bó suốt hơn mười lăm năm qua.

"-Rốt cuộc ngươi muốn gì?

-Thuần vương,thuộc hạ không có bất cứ mục đích nào ngoài việc giúp Thuần vương thoát khỏi Yên Châu.

-Cảm động thay cho sự tận tâm của ngươi ! Ta nên làm gì để trả cho những điều ngươi đã làm cho ta nhỉ.

-Thuần vương,tất cả chỉ vì người mà thôi.Điều gì cũng có cái giá của nó, người không thể thành công mà không có bất cứ sự hi sinh hay mất mát nào.

Trác Vũ Hạo đã chán nghe cái kiểu lúc nào cũng lên mặt dạy đời của Xung Tự. Y luôn miệng nhắc "vì Thuần vương,vì Thuần vương" như thể y trung thành lắm vậy.

-Ngươi bảo cho người thời gian,ta cũng đã tin tưởng ngươi,cuối cùng ngươi lại phản bội lại sự tin tưởng ấy. Chính ngươi đã khiến mọi việc trở thành như vậy đúng không?Hay cho ngươi ! Giỏi cho ngươi ! Nhờ phúc ngươi mà ta đã mất đi người thân duy nhất-Trác Diễm Cơ !!!

-Người đâu bảo không được làm vậy.

-Ngươi...

-Người không nên để tình cảm lất át ý chí.Quận chúa cũng chỉ là hoàng muội của Thuần vương,Trác Dạ Hàn mới là huynh ruột của người,hơn nữa đó chính là kẻ cần trả thù.Nếu Thuần vương mềm yếu,cái sự mềm yếu đó sẽ giết chết tương lai của người,chôn vùi cuộc đời của người ở vùng Yên Châu hoang tàn đó !!!

-Ta không cần !!!-Hắn gắt lên-Ta không thể chấp nhận biến muội ấy thành vật hi sinh.

-Lí do là gì?Đừng bảo vì Quận chúa là hoàng muội của người.Thuần vương biến thành người trọng tình trọng nghĩa từ lúc nào vậy.Người nghe cho rõ đây,bất kể vì lí do gì Thuần vương cũng không được do dự,con đường duy nhất để chiến thắng Dạ Hàn chính là thông qua Trác Diễm Cơ.Quận chúa đã mở đường,chúng ta chỉ có thể tiếp tục bước đi chứ không phải lấp lại con đường đó."

Trác Vũ Hạo như người mất hồn, lang thang đi hết nơi này đến nơi khác.Bỗng hắn bắt gặp một bóng váy đỏ thướt tha. Trong giây lát,hắn nhận ra Trác Diễm Cơ đang đi theo hướng ngược lại.

Nàng mặc một bộ váy màu đỏ rực rỡ ôm sát người,tấm lưng ngọc ngà thành đường cong quyến rũ,tà váy xẻ dọc lộ ra đôi chân thon dài mê người.Suối tóc đen tuyền được vấn lên gọn gàng,cài thêm một chiếc trâm vàng và bông hoa mẫu đơn tím.Trác Vũ Hạo không thể rời mắt khỏi nàng.

Một Diễm Cơ mà hắn chưa hề biết.

Trác Diễm Cơ cũng vô tình nhìn thấy Vũ Hạo.Nàng bình thản quay lại bảo Mẫu Đơn:

-Mẫu Đơn,đôi hài ta đang mang có vẻ chật,chân ta đau quá !

-Làm sao bây giờ nương nương?!

-Ngươi đợi ở điện Cẩm Ngọc lấy đôi hài khác cho ta,mau đi đi.

Mẫu Đơn chần chừ trong giây lát rồi quay người bỏ đi.Trác Diễm Cơ đợi khi Mẫu Đơn đi hẳn mới ngồi lại dưới đình.

Đúng như nàng nghĩ,Vũ Hạo đã chạy đến ngay sau đó:

-Diễm Cơ !

Đám tuỳ tùng trợn mắt kinh sợ.

" Thuần vương,người mới vừa nói ra hai-từ-cấm-kỵ mà Hoàng thượng đã cấm trên dưới toàn hoàng cung đấy." Đám tuỳ tùng kêu gào thảm thiết trong lòng.

Trác Vũ Hạo đã thấy bộ mặt tái mét của bọn họ nhưng cố ý ngó lơ,chầm chậm tiến đến bên Diễm Cơ.Nàng không tỏ vẻ khó chịu cũng không có ý muốn tránh mặt hắn.Nàng vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ lãnh đạm.

-Muội cũng đến đây ư?

Trác Diễm Cơ giơ tay ra hiệu,đám tuỳ tùng hiểu ý lần lượt lui xuống,tránh ra chỗ khác.Lúc này nàng mới đáp:

-Thuần vương,ở đây không có muội muội Diễm Cơ của ngài,chỉ có Hiền phi Hạ Cơ là ta mà thôi.Mong ngài hãy tôn trọng mà gọi tên ta cho đúng.

-Muội thực sự không nhớ gì?Tên,địa vị,ký ức về phụ hoàng,mẫu phi muội... và ta?

-Ta không nhớ chẳng qua vì ta không phải là Trác Diễm Cơ.Ngài đừng có ngộ nhận,nhỡ người ngoài tưởng thật sẽ rắc rối vô cùng.

Nàng điềm đạm nói từng chút một,từ từ gạt phăng những thắc mắc hắn đặt ra.Vũ Hạo không mong sẽ nhận được lời giải thích như vậy.

-Bọn họ đều đang lừa muội !!! Trác Dạ Hàn,mọi người đang che giấu sự thật. Hạ Cơ chỉ là một cái tên giả gắn cho muội,muội tên thật là Trác Diễm Cơ,là Cửu Quận chúa của Nam Vân quốc,có cùng phụ hoàng với ta và Dạ Hàn !!!
Chương trước Chương tiếp
Loading...