Tình Mệnh

Chương 30: C30: 25. Ước Định Năm Xưa



"Bệ hạ... tối muộn thế này mà còn khiến bệ hạ phí tâm đến xem thần thiếp... Thần thiếp đáng tội chết..."

Nữ nhân xanh xao toan ngồi dậy để làm lễ với nam nhân vận long bào vừa mới bước vào từ ngoài cửa, nhưng bàn tay của hắn lại ấn nàng nằm xuống trở lại.

"Hoàng hậu đừng nói bậy. Nàng đau ốm bệnh tật, sao trẫm lại có thể để nàng một mình chịu đựng?"

Vũ đế đứng bên cạnh giường, tấm màn phủ che đi nữ nhân đang nằm bên trong, chốc chốc lại ho khan vài tiếng, giọng nói mềm mại nhưng không hề có trọng lực mà cứ thoang thoảng như gió. Hoàng hậu trông gầy yếu lắm, còn đâu dáng vẻ quyền lực của một bậc mẫu nghi thiên hạ thời xuân.

"Đều là tại thần thiếp... đã không uốn nắn thái tử... để bây giờ nó lại làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo này..."

Nước mắt mặn chát từ khoé mắt hoàng hậu ứa ra, tròng mắt đỏ hoe. Hoàng hậu còn chưa đến 40, nhưng ốm yếu đã khiến cho nàng trở nên tiều tuỵ và già nua, còn thêm cả những sự tình khó nói khiến cho lòng nàng nặng trĩu suốt bao nhiêu năm này.

"Không, là tại trẫm. Giá như năm đó không vì để ý chúng quan thúc giục mà vội vàng lập Phong nhi làm thái tử, thì cớ sự bây giờ cũng không đến nông nỗi này." Vũ đế vừa lắc đầu vừa thở dài phiền muộn, trong đáy mắt có thể nhìn ra một nỗi niềm hối hận không thể quay đầu.

Thái tử Lâm Cảnh Phong, mới 13 tuổi mà đã để lộ tâm cơ thao túng thiên hạ của mình. Hắn sẽ chẳng cần phải điên loạn như vậy nếu như lão thiên cũng đứng về phía hắn. Nhưng không, lão thiên đã chọn Lâm Minh Dạ. Có muốn trách, thì hãy trách lão ta đi.

Nhưng dù cho có làm ra tội ác tày trời là hạ độc chính mẫu hậu của mình, hoàng hậu vẫn không nỡ từ đứa con trai duy nhất này. Nếu có hận, có thù ghét gì, thì cứ hãy trút lên nàng đi, nhưng đừng làm hại người vô tội!

Dĩ nhiên, những lời này sẽ mãi mãi không bao giờ chạm đến Lâm Cảnh Phong.

"Không phải đâu. Là tại vì tham vọng cơ đồ của gia tộc thần thiếp, chỉ vì muốn trèo cao hơn nữa mà đã ép bệ hạ vào thế khó xử, bỏ qua chỉ thị của thiên ý. Bây giờ, sao chiếu mệnh nhân lại là đứa trẻ đó. Mà Hạ Yến... tỷ ấy đáng lí ra mới là người nên ngồi vào vị trí này, chứ không phải là thần thiếp..."

Vũ đế lặng thinh, ánh mắt bất chợt mất đi tiêu cự, như thể tiềm thức đang bận trôi về một mảnh kí ức đã quá xa xăm.

.

.

Thanh Long quốc đương kim hoàng hậu, Chu Khuynh Diệp, vốn là thiên kim Chu gia, lúc bấy giờ nắm giữ thế lực hùng mạnh, chỉ có phải chịu núp sau cái bóng của Dương gia. Vì muốn tranh giành vị trí đế quốc nhất tộc mà suốt bao nhiêu thế hệ Chu gia và Dương gia vẫn luôn ở hai đầu chiến tuyến, tựa như nước với lửa.

Nhưng có hai đứa trẻ nọ, thiên kim Chu gia và đại tiểu thư Dương gia, bất chấp ngăn cấm đến từ hai gia tộc mà bầu bạn với nhau bằng thứ tình cảm tỷ muội thuần khiết nhất. Giống như một cây cầu bắc ngang hai vùng đất đối nghịch, hai nữ hài tử cứ như là hiện thân của hai chữ thái bình vậy.

Tuy nhiên, guồng xoay của đấu đá chính trị đã vấy lên một vết nhơ lên trên cái tình bằng hữu trong sáng ấy. Lợi dụng mối quan hệ của Chu Khuynh Diệp và Dương Hạ Yến, Chu gia đã mượn tay Diệp tiểu thư mà giá hoạ tội phản nghịch lên Dương gia. Dương Hạ Yến vốn được định trước là sẽ trở thành hoàng hậu tương lai lại bị biến thành nữ nhi của tội thần. Tư cách làm hoàng hậu đã mất, đến cả tên gia tộc cũng không thể giữ, Chu Khuynh Diệp nghiễm nhiên trở thành cái tên sáng giá nhất cho vị trí đứng đầu hậu cung, thay thế cho Dương Hạ Yến.

Hạ Yến bị biếm thành thường dân, một đường từ thiên kim nhất tộc xuống dưới tầng lớp đáy của xã hội. Nhưng cho dù Khuynh Diệp đã là hoàng hậu, nhưng tấm chân tình của đế vương nàng vẫn là không thể có được. Hoàng thượng và Hạ Yến là một đôi thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng thuận lợi. Chu Khuynh Diệp hằng đêm vẫn bị tội lỗi dày vò đến mất ăn mất ngủ. Nhưng dần dà, thâm cung chiến đã biến tim nàng thành sỏi đá. Nàng đành bỏ qua yêu hận tình thù, quên đi món nợ với Hạ Yến. Long thai cũng đã hoài, nhiệm vụ của nàng bây giờ cũng chỉ có nuôi hài tử lớn lên.

Nhưng mà, có lẽ vì vị trí này là từ cướp đoạt mà có được, nên sau khi đại hoàng tử được sinh ra, quốc sư lại không nhận được thiên chỉ, thứ mà hài tử đầu lòng của những hoàng hậu đời trước Vũ đế đều có. Lâm Cảnh Phong vẫn chưa có đủ tư cách để được phong làm Đông cung thái tử.

Lại đúng thời điểm này, Hạ Yến nhờ vào tài cầm kỳ thi hoạ mà xuất sắc đậu tuyển tú. Nàng xuất thân cao quý, cho dù mất họ Dương, chuyện nàng là đệ nhất tài nữ của kinh thành vẫn không bao giờ thay đổi, huống chi nàng và hoàng thượng lại còn là một đôi tình chàng ý thiếp, mấy năm lưu vong vẫn không làm đứt đoạn tình dở dang kia.

Chu Khuynh Diệp mãi mãi cũng không thể quên được, khoảnh khắc Hạ Yến đứng ở bên dưới nhìn lên bằng một cặp mắt quật cường. Giống như... nàng đến là để báo thù. Ngồi ở bên cạnh, Vũ đế hai vai run lên vì kích động. Khuynh Diệp cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Rồi về sau, Chu gia sẽ còn tính toán đến nước nào nữa đây? Con tốt như nàng rồi sẽ phải đẩy số phận của cả hai người nàng thương yêu nhất đi về đâu đây?

Và rồi, chuyện Khuynh Diệp sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã đến. Yến phi có hỉ, sau 9 tháng 10 ngày sinh ra một hoàng tử. Nàng vẫn luôn cầu trời khẩn phật rằng đứa trẻ đó sẽ không phải là sao chiếu mệnh nhân. Hạ Yến vốn dĩ mang mệnh phượng hoàng càng khiến cho lo sợ của hoàng hậu có căn cứ. Chu gia đồng thời cũng không kiên nhẫn được, nghi ngờ hoàng hậu nhu nhược không giữ được quyền lực, liền năm lần bảy lượt dâng tấu lập thái tử để trấn an bách tính. Bị đặt trong thế bị động, Vũ đế đành hạ chiếu lập thái tử Lâm Cảnh Phong. Chu Khuynh Diệp cũng nghĩ chuyện như thế này là đã ổn thoả, thấy Lâm Minh Dạ không mang đế vương mệnh cũng thầm vui mừng.

Nhưng là, bẫng đi vài tháng, nàng bỗng nhận tin mẫu tử Yến phi bị thất sủng, phải chuyển đến ở một nơi tồi tàn. Không lí nào lại như thế được, trừ phi...

Đêm hôm đó, thái tử không biết là vừa đi đâu về, bỗng nhiên giận dữ tìm đến Phượng Nghi cung, đôi mắt hằn lên tia máu, hung tợn quát lên, "Tên khốn súc sinh Lâm Minh Dạ! Vị trí thái tử đáng ra phải là của hắn?! Nực cười! Mẫu hậu! Người nói xem, thái tử chân chính là bổn cung kia mà?! Bất cứ ai, kể cả lão quốc sư, kể cả phụ hoàng, kể cả thiên ý, cũng không thể cản trở con đường đế vương của bổn cung!"

Chu Khuynh Diệp trông thấy dáng vẻ hận thù làm mất đi nhân tính của nhi tử, nàng chỉ có thể giấu đi lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh vào trong ống tay áo, miệng bình tĩnh cười trấn an, "Phải. Phong nhi của mẫu hậu chính là thái tử duy nhất..."

Chính nàng cũng không lường được, bởi vì câu nói đó của nàng mà Lâm Cảnh Phong chính thức bước đi trên con đường máu. Hạ Yến suy nhược mà qua đời, để lại nhi tử bệnh tật không nơi nương tựa, không cần nói nàng cũng biết đó là chuyện tốt mà thái tử đã làm. Lúc nhận ra mọi chuyện đã đi quá xa thì cũng đã không còn đường quay đầu nữa.

"Mẫu hậu... Phong nhi đã luôn nghĩ người sẽ mãi mãi đứng về phía nhi thần..."

Nhìn theo bóng lưng dần xa của nhi tử, hoàng hậu vốn tưởng đã ngủ say liền mở mắt. Chiếc lư hương mới được hắn đốt lên toả ra một luồng khói mờ nhạt, hương thơm kì quái bay đến, len lỏi vào từng thớ thịt của nàng.

Cứ như vậy đi... Đây chính là hình phạt mà nàng phải chuốc lấy cho những tội nghiệt trước đây.

.

.

Lâm Liệt Vũ vén chăn đắp cho hoàng hậu xong thì rời khỏi Phượng Nghi cung. Ngoài trời, trăng tròn như một tấm lụa phủ lên cảnh vật, khiến cho mọi thứ đắm chìm vào trong thứ ánh sáng huyền bí. Đêm cô tịch như thế này, lòng người không khỏi cảm thấy như bị một thứ gì đó đè nặng. Vũ đế trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, không biết là đã mất bao nhiêu năm trăn trở về cục diện hiện tại. Dạ nhi thân thể mang bệnh, lại còn quá nhỏ để tự mình sinh tồn trong cung cấm ngươi lừa ta gạt, mà Phong nhi thì càng lúc càng hung hãn, chuyện hắn sẽ làm với Lâm Minh Dạ thì không thể đoán được, cũng không thể ngăn được.

Vũ đế hận chính mình. Thế hệ của hắn không xuất hiện thiên ý, chỉ vì hắn là nhi tử của hoàng hậu mà một đường thuận lợi ngồi lên long ỷ. Nhưng bản tính hắn không hợp với đế vương chi vị, đám quan thần bây giờ chỉ chăm chăm vào điểm yếu trí mạng này mà cậy quyền lấn tới. Hắn bây giờ chẳng khác gì một tên vua bù nhìn nhu nhược, muốn giãy khỏi thế gọng kìm cũng khó.

Điều tốt nhất mà hắn có thể làm bây giờ, chỉ có thể là trở về ngự thư phòng, ôm đống tấu chương này mà phê chuẩn cho hết thôi.

Chỉ có điều, lúc hắn chỉ còn một mình ở trong ngự thư phòng, bất chợt lại có một nữ hài xinh đẹp không biết là từ đâu mà đến, đang mở cuộn tranh hoạ Yến phi mà Vũ đế vẫn luôn cất ở bàn làm việc, miệng lẩm bẩm, "Thì ra đây là mẫu phi của xú tiểu tử sao?"

Trông thấy hoàng đế, nữ hài mới thôi chú ý vào bức tranh mà tiến lại gần hắn. Bước chân của nàng trầm ổn, chẳng hề giống cách mà một hài tử bình thường sẽ đi chút nào.

"Ám vệ của hoàng thượng bệ hạ chỉ ngủ một chút thôi. Bàn xong chuyện, bọn hắn sẽ tỉnh lại ngay. Ngươi không cần lo lắng."

Hoá ra là nàng đang giải thích về việc dù có thích khách xông vào đến tận bên trong ngự thư phòng của hoàng đế mà lại chẳng có ám vệ nào xuất hiện hộ giá là do một tay nàng làm. Chỉ dựa vào bản lĩnh ẩn giấu bên trong giọng nói lanh lảnh của trẻ con đó, Vũ đế biết rằng đứa bé này không tầm thường, nhưng nàng đến đây cũng không vì muốn ám sát quân chủ.

"Ta có thể giúp bệ hạ, khiến cho tiểu tử đó trở thành hoàng đế."

Tự tin nhường này, chắc chắn những lời này không thể thốt ra được nếu như nàng không chắc chắn về thực lực của bản thân. Một tiểu hài tử thoạt nhìn như 9 10 tuổi này, không biết rốt cuộc bên trong thân thể nhỏ bé đó lại chứa đựng bí mật gì.

"Vì sao lại muốn giúp trẫm?"

Đứa trẻ nghe xong chất vấn, hình như vô ý để lộ ra chút cảm xúc thật sự. Nàng ta là đang... bĩu môi bất mãn đấy à?

"Giúp bệ hạ, đương nhiên là ta vẫn phải đòi thù lao rồi. Chẳng qua, điều kiện lại đơn giản đến nỗi giao dịch này ta sẽ coi nó như là một ân huệ, chính là chịu lỗ đó!"

Đứa trẻ này hình như sử dụng một vài từ ngữ gì đấy mà hắn nghe không hiểu, chắc là vì đến từ quốc gia khác sao?

"Điều kiện gì, tiểu cô nương cứ nói."

Nhưng chỉ cần là có thể cứu hắn ra khỏi bế tắc, cứu lấy xã tắc bởi vì hắn bất tài mà suy yếu này, Vũ đế bằng lòng thoả hiệp với một tiểu cô nương bí ẩn không rõ danh tính.

"Ta muốn hắn không có bất cứ hôn phối nào cho đến thời điểm hắn đăng cơ. Nếu có, thì người đó chỉ có thể là ta. Chỉ vậy thôi."

Vũ đế gần như ngẩn người ra. Đơn giản vậy thôi sao? Với danh phận nhi tử bị thất sủng, thậm chí muốn tứ hôn cho nhị hoàng tử cũng đã là một loại chuyện khó khăn rồi. Vì sao chứ?

"Khụ khụ... bệ hạ chỉ cần biết thế là được, lí do không quan trọng." Giống như là chột dạ, nữ hài liền đưa tay lên miệng, hắng giọng mấy tiếng, trên má còn xuất hiện vết ửng hồng nhàn nhạt không rõ.

"Được. Trẫm đồng ý với ngươi. Nhưng là, trẫm còn chưa biết quý danh của tiểu cô nương?"

Nữ hài bỗng nhiên trầm mặc, sắc mặt cũng tối đi một chút, giống như là không muốn nhắc tới thân phận của bản thân. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn mở miệng đáp, "Ta là công chúa Phượng Linh quốc, muội muội ruột của đông cung thái nữ. Nhưng bệ hạ hãy nhớ kĩ, ta cùng với hoàng cung gần như không còn quan hệ. Bệ hạ không cần thư từ với ta. Khi thời khắc định mệnh tới, ta sẽ quay lại. Bệ hạ cũng không cần hoài nghi lời nói của ta có mấy phần đáng tin. Vì mạng sống của ta phụ thuộc vào hắn, mà mạng sống của hắn cũng phụ thuộc vào ta. Đây chính là... sứ mệnh của ta, báo ứng của ta."

Nữ hài chỉ để lại một thông điệp thần bí mà vô tung vô ảnh biến mất trước mặt Vũ đế. Nếu như không vì hương hoa lạ lùng toả ra từ trên người của tiểu cô nương đó vẫn còn vương trong không khí, hắn lại còn tưởng chính mình vừa mới nằm mộng.

Cho dù điều nàng ta nói là xảo ngôn đi chăng nữa, Vũ đế vẫn cảm thấy mình không phải mất gì cả.

Thế thì, cứ quyết định như vậy đi.

Một năm sau, hoàng hậu không qua khỏi cơn bạo bệnh mà mất. Hoàng đế đau buồn, quyết định để trống phượng ỷ, mặc kệ hậu cung có nhốn nháo tranh giành nhau cơ hội thăng tiến.

Thời cuộc lúc bấy giờ có thể đã rối ren cùng cực. Nhưng đến cùng, mệnh của ai cũng phải trả về tay người đó. Nữ hài năm xưa giữ đúng lời hứa mà quay trở lại, giúp hắn thực hiện di nguyện cuối cùng.

Nhắm mắt xuôi tay trong đau đớn, dù sinh thời có vô vàn tiếc nuối, nhưng đây cũng là một cái kết thoả đáng rồi.

Chỉ hi vọng kiếp sau không phải đầu thai vào nhà đế vương nữa.

.

.

.

"Tẩu tẩu đã kể lại cho đệ như thế. Đệ vốn tưởng tẩu ấy chỉ vì một phút ngẫu hứng mà cứu mạng huynh, lại không ngờ sự tình đã bắt đầu từ tận thời điểm đó."

Lâm Minh Dạ lại một lần nữa nhợt nhạt vì phải tiếp nhận thêm một lượng thông tin qua tải khác.

Chính Lâm Vân Nam lúc nghe chuyện từ chính miệng Nguyệt Tử Ly mà còn cảm thấy hốt hoảng. Như vậy, tâm trạng của hoàng huynh sẽ còn thê thảm tới đâu nữa chứ?

"Ta... ta phải đi tìm nàng..." Lâm Minh Dạ như tảng lờ đi thể lực cạn kiệt mà đứng dậy khỏi bàn trà, nhưng toàn thân lúc này lại run lẩy bẩy. Lâm Vân Nam cảm thấy không ổn, liền nhanh chóng lao ra đỡ lấy thân thể muốn đổ gục xuống của Lâm Minh Dạ.

"Không được! Hoàng huynh ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ cho tình trạng của chính mình trước tiên! Bây giờ huynh đi nghỉ ngơi đã. Ngày mai khoẻ lại, tiếp tục hành trình vẫn không muộn đâu."

Lâm Minh Dạ cũng là người thức thời, may mắn là không quá cố chấp đến rủi ro cả tính mạng, nên đồng ý ở lại nghỉ một đêm.

Lâm Minh Dạ đã sống cả một đời mà tin tưởng rằng Nguyệt Tử Ly ghét bỏ hắn, khinh bỉ hắn. Hoá ra, hắn vẫn luôn được bảo vệ an toàn trong vòng tay của nàng.

Chỉ cần ngoảnh đầu lại phía sau, sẽ thấy nàng vẫn luôn ở đó, vẫn luôn dùng loại ánh mắt ôn nhu nhất mà nhìn hắn từng ngày, từng ngày trưởng thành.

Giá như kiếp này của bọn họ kết thúc sớm hơn chút nữa thì hay biết mấy.

Thống khổ này là đã quá đủ rồi.

A/N: chẳng biết khi nào thì mới hoàn được bộ này nữa :") có thể là chương sau, cũng có thể là vài chương sau, cũng có thể là... bỏ xó?

Đùa thôi. Phải hoàn chứ. Cố lên tôi ơi.......
Chương trước Chương tiếp
Loading...