Tình Một Đêm: Hoắc Thiếu Thích Cưng Chiều Vợ

Chương 12: Hắn Tại Sao Lại Ở Đây



“Cô Tô, cô thật đẹp, còn đẹp hơn cả ngôi sao nổi tiếng.”

Dương Tử Phong tiếp tục dùng ánh mắt tự phụ mà nhìn cô, sau đó nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, chiếc váy cô mặc hôm nay cổ áo có chút hơi trễ (thấp), khung cảnh núi đồi thấp thoáng, không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, chắc vừa lòng bàn tay, anh ta không thể kiềm chế được thân hình căng tròn của cô, quá đẹp và quá gợi cảm.

  Tô Cẩm Hoan cau mày, cố gắng bỏ qua sự chán ghét trong lòng, trực tiếp nói: "Anh Dương, yêu cầu của tôi chắc anh hẳn là rất rõ ràng..."

  Anh ta ngắt lời cô, có chút kiêu ngạo nói: "Tôi là ai a? Bằng chính khả năng của mình, tôi đã mua được một căn nhà ở khu phồn hoa nhất của thành phố này, hiện tại sự nghiệp của tôi đang đi đúng hướng, tôi đảm bảo lấy tôi cô sẽ không lỗ một chút nào. Nhưng trong công việc kinh doanh của tôi, hiện tại vòng quay của quỹ quá lớn. Mà người giới thiệu cô cho tôi nói, của hồi môn của cô là cổ phần của tập đoàn Tô thị. Thôi thì lấy gà làm gà, cưới chó làm chó, tôi hy vọng cô có thể đầu tư số tiền này vào công việc kinh doanh của tôi trước”.

   Thấy cô im lặng, Dương Tử Phong cho rằng cô đã đồng ý, liền hào hứng nói tiếp: "Bố mẹ tôi hiện không có thu nhập, tôi hy vọng số tiền từ quỹ của cô có thể cung cấp cho họ tiền trợ cấp hưu trí. Xe của tôi hơi cũ. Gia đình cô giàu như vậy, tốt nhất quà kết hôn là một chiếc ô tô, không cần quá đắt tiền, khoảng một triệu là được."

  Hừ, Noãn Dụ giới thiệu cho cô cái thể loại gì vậy, Tô Cẩm Hoan cười giận dữ trước yêu cầu quái đản của anh ta: “Anh còn có yêu cầu gì khác không?”

  Khi Noãn Dục giới thiệu anh với cô, cô ấy nói rằng anh ta còn trẻ và rất có triển vọng, có sự nghiệp thành công, tự mình mua được nhà lầu xe hơi, đồng thời là một cử nhân nóng bỏng với kim cương. Trời ơi! cô cảm động quá...cảm động đến phát ngất.

  Dương Tử Phong cầm cốc cà phê lên, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: "Gia đình chúng tôi rất truyền thống hơn nên tôi hy vọng có thể sinh ít nhất hai đứa con trai."

Tô Cẩm Hoan hơi nhướng mày, cười nửa miệng hỏi: "Nếu sinh mấy bé gái thì sao?"

  Dương Tử Phong nói một cách tự nhiên: "Đương nhiên chúng tôi sẽ tiếp tục sinh, Dương gia chúng tôi không thể tuyệt tử tuyệt tôn trong thế hệ của tôi."

  "Xem ra nhà anh có ngai vàng cần phải thừa kế, xin thứ lỗi cho tôi." Hắn nghĩ phụ nữ là con vật gì, một con lợn nái hả?

  Tô Cẩm Hoan lười nói chuyện với anh, đang định đứng dậy rời đi, thì đột nhiên có một bóng người cao lớn thẳng tắp bao lấy người cô, hơi thở nam tính mạnh mẽ nồng nặc mùi thuốc lá. Tô Cẩm Hoan ngẩng đầu nhìn bóng dáng đột ngột xuất hiện, sắc mặt của cô thay đổi ngay lập tức.

  Mẹ kiếp, sao anh ta lại ở đây, vừa rồi có phải anh ta nghe được mấy lời của tên họ Dương nói rồi chứ?

  Thật xấu hổ, cô muốn đào một cái lỗ để chôn mình, cô vội vàng cúi đầu uống cà phê và giả vờ im lặng như chết, cô tự lẩm bẩm trong đầu như tụng kinh: “Không thể nhìn thấy tôi, không thể nhìn thấy tôi...”

Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Liệt Trần lóe lên trong gang tấc, duỗi bàn tay mảnh khảnh mạnh mẽ xoa xoa đỉnh đầu cô đầy trìu mến:

"Em yêu, thật trùng hợp, em có phiền không nếu anh lên sân khấu."

  Một ngụm cà phê trong miệng Tô Cẩm Hoan được phun ra, vừa khéo, nó lại được đổ hết lên trên khuôn mặt kinh ngạc của tên họ Dương.

  Bầu không khí quái dị trong nháy mắt đông cứng lại, Tô Cẩm Hoan định thần lại, vội vàng lấy khăn giấy ra, xấu hổ đưa cho Dương Tử Phong, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý".

Sắc mặt Dương trở nên khó coi, giật lấy khăn giấy, rất không vui nói: "Hắn là ai, có quan hệ gì với cô, sao lại gọi cô là em yêu?" .
Chương trước Chương tiếp
Loading...