Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 77: Là Dung Túng Em Ấy Rời Khỏi? Hay Là Giết Em Ấy.



"Tư Tư, vết thương trên tay ngươi ta giúp ngươi xử lý." Đưa Ông Lẫm Nhiên đi rồi, Chung Cẩn Lan trở về phòng, thấy Tư Hướng Nhan không biết khi nào cầm lấy chai rượu đỏ bắt đầu uống, lại nhìn như không thấy vết thương trên tay còn đang chảy máu, Chung Cẩn Lan cau mày đem thùng thuốc y tế trên bàn lấy qua, chẳng cần phải kháng cự ngồi ở bên cạnh Tư Hướng Nhan.

"Không cần đâu."

"Cái gì không cần? Tư Hướng Nhan, ngươi nghe rõ cho ta, ngươi đang chảy máu, mà ta là bạn bè của ngươi, ta không cách làm được nhìn thấy ngươi khó chịu vẫn không nghe không hỏi, đừng uống nữa." thấy Tư Hướng Nhan không ngừng đổ rượu vào miệng, mà không như uống rượu ưu nhã như trước kia, Chung Cẩn Lan biết Ông Lẫm Nhiên đối với Tư Hướng Nhan tạo thành tổn hại rất lớn, lại không ngờ được Tư Hướng Nhan đã từng vô tình đối với Lạc Kỳ như vậy, mà hôm nay không nỡ tổn hại Ông Lẫm Nhiên.

"Chung Cẩn Lan, ngươi nói ta nên làm sao? là dung túng em ấy rời khỏi? hay là giết em ấy cho bản thân ta và tất cả người Tư gia một giao phó? ta không biết, ta thật sự không biết."

"Tư Tư, nếu như là đứng ở góc độ thuộc hạ của ngươi, ta sẽ hy vọng ngươi giết cô ấy, để tất cả dây dưa ở chỗ này kết thúc. Nhưng ta không chỉ là thuộc hạ của ngươi, ta còn là bạn bè và người nhà của ngươi. Tình cảm của ngươi đối với cô ấy cả người ngoài cuộc ta đây cũng nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, nếu như giết cô ấy trong lòng của ngươi chắc rất khó chịu? đừng chống cự, thì giống như ngươi lúc trước nói như vậy, hỏi rõ ràng chuyện của Trình gia, sau đó thả cô ấy rời khỏi."

"Nhưng mà chuyện em ấy phản bội ta nên tính thế nào? en ấy từ khi bắt đầu tiếp cận ta thì có mục đích của em ấy, em ấy coi ta trở thành kẻ ngốc lừa gạt. Ta không biết em ấy lúc nào mới là thật, lúc nào là vì tiếp cận ta mà diễn kịch. Mỗi một lần ta nhìn thấy em ấy vì ta bị thương, ta đều sẽ khó chịu vô cùng. Nhưng bây giờ ta nhớ lại, thì sẽ hoài nghi đó chỉ là em ấy vì có được sự tin tưởng của ta mà đang diễn kịch."

"Nếu như em ấy muốn hại ta, tại sao phải ở trên đảo không người liều mạng cứu ta? tại sao nguyện ý giúp ta gánh tội? nếu em ấy muốn giúp ta, lại làm sao không nói cho ta biết chuyện của Trình gia? ta nghĩ đến đầu cũng nổ ra lại vẫn là nghĩ không thông, càng không hiểu em ấy rốt cuộc đang làm cái gì. Chung Cẩn Lan, ngươi hiểu không? ngươi hiểu loại bị người yêu lừa gạt, ở thời điểm ngươi hạnh phúc nhất nói cho ngươi biết tất cả tốt đẹp đều là loại cảm giác giả không?"

Tư Hướng Nhan vừa nói, đem chai rượu trong tay ném ở trên đất. Cùng với thủy tinh tan nát, nước rượu đỏ tươi bên trong rãi ở trên sàn, nhìn đến thì giống như máu của Ông Lẫm Nhiên vừa rồi chảy, tiên diễm chói mắt.

"Tuy ta không từng hiểu, nhưng nổi khổ của ngươi ta đều biết, nếu không ta cũng sẽ không ở thời điểm này giúp đỡ Ông Lẫm Nhiên, cũng là giúp ngươi. Tư Tư, ngươi đừng ép bản thân mình nữa, cũng đừng nghĩ quá nhiều. Chuyện của Ông Lẫm Nhiên toàn quyền giao cho Long Vọng đi giải quyết, ngươi mấy ngày này cố gắng nghỉ ngơi, được không?"

"Ân. Ta mệt rồi, thật sự chưa từng mệt như vậy"

Thuận theo động tác của Tư Hướng Nhan, Chung Cẩn Lan đem cô ôm vào ngực, nhẹ nhàng vỗ lấy lưng của cô. Đã từng ở thời điểm chính mình bị thương, Tư Hướng Nhan cũng là an ủi cô ấy như vậy. Tư Hướng Nhan đa số đều là kiên cường, hoàn toàn kín kẻ, cho nên, khi tất cả áp chế giải phóng ra ngoài, mới sẽ đến hung mãnh như thế, để người ta đau lòng như vậy.

"Tiểu Ông, ta còn thật sự không ngờ được, có thể ở địa phương này nhìn thấy ngươi nữa." Đến được phòng thẩm vấn, Long Vọng nhìn theo Ông Lẫm Nhiên nằm ở trên đất, tổng cảm thấy là ngẫu nhiên cũng là tất nhiên. Khi nhận được điện thoại của Tư Hướng Nhan anh ấy thì có dự cảm không tốt, kết quả thật sự là để anh ấy đến xử lý chuyện của Ông Lẫm Nhiên. Thân là người ở chung một chỗ cùng làm việc gần một năm, Long Vọng đối với Ông Lẫm Nhiên không thể nói rõ có hảo cảm, cảm giác chỉ có cũng là hy vọng nàng ở bên cạnh Tư Hướng Nhan, bảo vệ tốt an toàn của Tư Hướng Nhan.

Nhưng gần đây phát sinh chuyện như vậy, vốn nên là người tín nhiệm trở thành phản đồ, mà Long Vọng cả đời này xem thường nhất chính là phản đồ. Nếu như không phải trở ngại Tư Hướng Nhan, anh ta phỏng chừng chính mình sớm muộn thì sẽ xử lý Ông Lẫm Nhiên, tuyệt đi hậu hoạn.

"Vọng ca, anh thật sự không cần hỏi tôi. Tôi từng nói, tôi cái gì cũng không biết. Có lẽ mọi người nhìn đến tôi là con gái của Trình Luân, nhưng tôi ở trong mắt hắn chỉ là một công cụ mà thôi. Cơ mật của Trình gia, không phải tôi có thể nghe."

"Tiểu Ông, loại người như ngươi đây, nói ra lời nói như vậy, ta cũng nghe đến rất phiền rồi. Nếu như ngươi không muốn chịu khổ, thì nhanh chóng đem sự tình giao phó ra, như vậy đối với ngươi đối với ta, đối với Tư tỷ đều tốt."

Long Vọng vừa nói, liếc mắt với hai thủ hạ bên cạnh, họ mang Ông Lẫm Nhiên từ trên đất kéo lên, dùng dây thừng trói lấy cổ tay của nàng, đem cả người nàng treo lên ở trên xà nhà. Hai cánh tay chịu áp lực cực lớn, để Ông Lẫm Nhiên cảm thấy hai tay cũng sắp bị xé đi, mà càng thêm khổ sở không gì vượt qua vết thương giữa eo, chỗ đó tới lui xé rách, luôn không có phục hồi, ở thời điểm lần nữa băng bó, Ông Lẫm Nhiên liền biết đã nhiễm trùng rồi.

"Là chị ấy để anh làm như vậy sao?" Cố nén khó chịu của cơ thể, Ông Lẫm Nhiên thấp giọng hỏi. Cho đến hiện tại nàng vẫn là ôm lấy một tia cầu may, nàng hy vọng Tư Hướng Nhan có thể tin tưởng nàng, mà không phải cảm thấy chính mình là một kẻ lừa đảo lừa gạt tình cảm, không cần lòng trắc ẩn, cần chỉ là một chút xíu yêu thương.

"Tiểu Ông, Tư tỷ nếu đã đem ngươi giao cho ta xử lý, vậy thì nói rõ cô ấy đồng ý tất cả chuyện ta làm, ta hỏi ngươi một lần nữa, Trình gia rốt cuộc có kế hoạch gì?"

"Tôi không biết." Cùng với lời nói của Ông Lẫm Nhiên rơi xuống, thủ hạ của Long Vọng đã vung lên trường côn trên tay đánh ở trên lưng nàng. Sau lưng không có da thịt gì đều là xương cốt, bị dùng sức đánh như vậy, xung kích quá lớn để Ông Lẫm Nhiên xém chút nôn ra máu. Nàng cắn chặt hàm răng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cho dù là ở loại thời điểm này, thời gian đầu tiên hiện lên trong lòng nàng, vẫn cứ là Tư Hướng Nhan.

"Ngươi có nói không?" Mấy côn đánh xuống, đối với người bình thường mà nói còn đủ chịu đựng, nhưng đối với Ông Lẫm Nhiên lại đã là cực hạn. Máu tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống, nàng cố nén không ra tiếng, cơ thể lại đã run đến giống y như cái rây.

"Anh muốn để tôi nói cái gì? nếu như tôi tùy tiện tạo một số chuyện không có, chị ấy chỉ sẽ càng không tin tôi. Tôi không thể nói, tôi cũng không có gì có thể nói, tôi không muốn một chút tin tưởng cuối cùng của chị ấy đối với tôi đều biến mất không thấy."

"Đánh, tiếp tục đánh, ta xem cô ta có thể chống cự đến khi nào!" Long Vọng bất chấp ra mệnh lệnh, tiểu đệ của hắn cũng không hàm hồ, một cái lại một cái vung lấy trường côn trong tay. Đau đớn nóng hừng hực theo lưng lan tràn ra, xung kích quá mức cường đại thậm chí trái tim cũng đang ẩn ẩn phát đau. Ông Lẫm Nhiên cắn chặt hàm răng, lại vẫn không cách ngăn cản máu từ trong cổ họng tràn ra ngoài.

"Long Vọng, cô ta hình như ngất đi rồi." Qua rất lâu, thấy Ông Lẫm Nhiên triệt để không có động tĩnh, hai tiểu đệ dừng tay. Long Vọng đi lên trước, nhìn theo Ông Lẫm Nhiên xác thực đã không có thần trí, cầm qua rượu trắng trên bàn đưa cho họ. "Vọng ca, cái này..." hai tiểu đệ là lần đầu làm tay chân, lúc này thấy chiêu thức cay độc như thế của Long Vọng cũng là thay Ông Lẫm Nhiên đổ mồ hôi tay. Đổ rượu trắng ở trên vết thương mới, cả nam nhân cũng chịu không nổi, càng huống hồ là Ông Lẫm Nhiên loại nữ nhân quá mức gầy ốm.

"Tư tỷ để ta nội trong một ngày cho ra đáp án, ta thì phải dùng thủ đoạn trong một ngày. Nói nhảm cái gì, làm tỉnh cô ấy cho ta!" Thấy Long Vọng phát hỏa, hai tiểu đệ không do dự nữa, vội vàng đem rượu trắng đổ vào trong thùng sắt ở trên đất, toàn số tạt trên lưng máu tươi lâm li của Ông Lẫm Nhiên. Rượu và vết thương tiếp xúc phát ra thanh âm sàn sạt vang lên, một chút da thuận theo rượu bị tạt ra khe hở, chỉ nghe thanh âm thì để người ta toàn thân nổi da gà.

"Ngô... " Tuy sớm thì biết Long Vọng sẽ không dễ dàng buông tha mình, nhưng Ông Lẫm Nhiên vẫn là ở trong hôn mê không hề phòng bị hừ ra tiếng. Đau, xác thực rất đau, loại cảm giác đó giống như da thịt bị đốt cháy cùng với rượu, đau đớn mỗi tất xé rách đều thẩm thấu trên trong xương. Nàng vô lực thở dốc, thậm chí cả ngất cũng không cách ngất đi nữa, chỉ có thể cố nén đi tiếp nhận phần đau khổ này.

"Ngươi có dự định nói không?"

 

"Tôi vì chị ấy, sớm thì đã quên đi đau là cái gì. Chuyện sẽ để chị ấy thất vọng với tôi, tôi không cách nói..."

"Hay, hay cho câu quên đi đau là cái gì, hai người các ngươi, đem kìm cho ta." Long Vọng dặn dò thủ hạ, từ trong tay họ nhận lấy một cây kìm sắt cực lớn.

"Tiểu Ông, ngươi nhất định biết câu nói thập chỉ liên tâm là thế nào, con người vốn là sinh vật yếu ớt, ngón tay càng là yếu ớt hơn. Tay của ngươi đẹp như vậy, nếu ta đem nó từng ngón làm gãy rồi, có thể rất phiền phức." Long Vọng vừa nói, nhẹ nhàng dùng kìm sắt gõ lấy hai tay của Ông Lẫm Nhiên bị treo chung với nhau, ý đồ quá mức rõ ràng.

Nghe thấy uy hiếp của anh ta, Ông Lẫm Nhiên ngẩng đầu một cái, cuối cùng lại lần nữa rũ xuống, tựa hồ là biết đáp án của nàng, Long Vọng tức không thở nổi đạp ra cái ghế ở một bên, dùng kìm sắt kẹp chặt lấy ngón út tay trái của Ông Lẫm Nhiên, mạnh mẽ hướng lên trước gập lại. Cùng với tiếng gãy xương vang lên, ngón út khảnh khảnh bị đè ở trên mu bàn tay, chỉ là nghe thanh âm thì để người ta cảm thấy đau, nhưng Ông Lẫm Nhiên lại chỉ là run rẫy cơ thể một chút, không có phát ra một chút thanh âm

"Tiểu Ông, ta thừa nhận ngươi rất giỏi chịu đựng, không sao, còn có thời gian một ngày, ta có thể từ từ cùng ngươi dây dưa." Ngón áp út lần nữa bị kìm sắt kẹp lấy, rõ ràng biết chính mình tiếp theo phải đối mặt cái gì, Ông Lẫm Nhiên lại khơi lên khóe môi, hơi cười ra luôn cho đến giờ, nàng cảm thấy chính mình là người yếu thế. Lúc nhỏ bị bạn học khi dễ, sau đó lại bị Trình gia coi như con chó điều khiển.

Trong 25 năm qua nàng sống, nàng luôn đều vì người khác nổ lực. Mẫu thân là lính nghệ thuật, lại cùng Trình Luân xuất thân hắc đạo phát sinh tình một đêm, Trình Luân tự nhận chính mình là cảnh sát, mà mẫu thân thì tin là thật, luôn cảm thấy chính mình tìm được một đại anh hùng. Sau đó Trình Luân không từ mà biệt, tinh thần của mẫu thân cũng sụp đổ theo, cho đến khi phát hiện có mình mới lần nữa tìm được gởi gấm.

Ông Lẫm Nhiên nhớ được rất rõ ràng, mẫu thân là là thế nào giải thích tên của mình, nói với mình phụ thân của nàng là một tổ trưởng bắt cướp, là một anh hùng. Đáng tiếc, khi gặp được Trình Luân nàng thì biết, bị gạt không chỉ có bản thân mình. Mẫu thân luôn muốn một danh phận chính thức, luôn đang đợi Trình Luân cưới bà ấy, thân thể và tinh thần ở trong thời gian dài chờ đợi càng ngày càng tệ, Ông Lẫm Nhiên luôn cảm thấy nàng phải thay mẫu thân đòi một danh phận, cũng muốn để chính mình sống tốt một chút, đừng chịu người ta khi dễ nữa. Cho nên bất luận Trình Luân đáng hận bao nhiêu, nàng vẫn là khom lưng uốn gối đối đãi cái gọi là phụ thân này của mình.

Nhưng khi lần nữa gặp được Tư Hướng Nhan, nàng mới bắt đầu phát hiện chính mình thật sự muốn là cái gì. Trong đầu đều là bộ dạng của Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên thậm chí đem tư liệu của Tư Hướng Nhan và bài báo có cô đặc biệt giữ lại, thống nhất thu ở trong căn phòng của chính mình. Nàng điên cuồng si luyến cô, thậm chí đã quên đi nguồn gốc của phần điên cuồng này là cái gì.

Thấy được cô, như mở cờ trong bụng, có được cô, vui mừng như điên. Nhưng hiện tại, Ông Lẫm Nhiên càng ngày càng không rõ, chính mình nổ lực đến bây giờ, là vì cái gì.

"Ngươi chết rồi chưa? nói chuyện cho lão tử." Thấy Ông Lẫm Nhiên luôn cúi đầu không hừ ra tiếng, rõ ràng đã bẻ gãy hai ngón tay nàng, nàng lại giống như kẻ căm cả chút động tịnh cũng không có. "Tôi còn sống." Ông Lẫm Nhiên nhẹ tiếng trả lời, không biết là đang nói cho Long Vọng biết hay là nói với bản thân nàng.

Ngón út và ngón áp út đau đớn giống như bị sờ sờ kéo xé đi, loại đau đớn của xương cốt bị rành rành kéo đứt để Ông Lẫm Nhiên đem hàm răng cắn đến ra máu, ngay cả đau đớn sau lưng cũng bị chiếm lấy. Trái tim nhảy đến rất nhanh, cùng với khổ sở giống như kim châm. Nàng dùng đồng tử không tập trung mờ mịt nhìn mặt đất, tổng cảm thấy đại não tựa hồ đang trầm luân, tầm mắt cũng càng ngày càng mơ hồ. Nếu như có thể ngất đi như vậy, có lẽ cũng có thể nghỉ ngơi một hai chút chứ.

"Hai người các ngươi, đem ngón tay còn lại của cô ta toàn bộ bẻ gãy cho ta, ta xem cô ta có dám cứng miệng không! "

Hết chương 77:
Chương trước Chương tiếp
Loading...