Tình Như Khói Hoa
Chương 31
Tần Lam dẫn chúng tôi vào phòng bệnh, Niệm Trạch đã ngủ thiếp đi, gương mặt nhỏ bé của nó lộ vẻ vô cùng nhợt nhạt.Tim Niệm Trạch có vấn đề, bác sĩ từng khẳng định, nó sẽ không qua nổi tuổi mười lăm.Nhìn hình hài bé bỏng trước mắt, tôi không dám tin một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu nhường ấy lại mắc phải căn bệnh như vậy.- Là bệnh tim bẩm sinh, bình thường bọn anh đều hết sức chú ý đến nó, vốn không có gì đáng ngại. Lúc anh quay lại nơi ở, phát hiện một mình Niệm Trạch đang ngã trên sàn, Lưu Di chẳng biết đã chạy đi đâu rồi! Lỡ như anh không trở về thì...Chỉ cần chậm hơn một giờ nữa thôi, Niệm Trạch sẽ không còn cách nào cứu chữa được! Mỗi lần nghĩ đến đây, Tần Lam vẫn cảm thấy rùng mình.- Tần Lam! Không sao đâu, Niệm Trạch là một đứa bé kiên cường, nó nhất định sẽ không việc gì cả.Tôi nắm chặt tay anh an ủi.- Ừm.Tay của Tần Lam cũng nắm chắc lại tay tôi.Nguyễn Nguyễn không biết từ lúc nào đã lẻn đi mất. Cô ả nghịch ngợm này thật là...!- Nhã Kỳ, xin lỗi, anh...Anh vì chuyện xảy ra tại nhà tôi mà cảm thấy day dứt.- Em đã nghe rất nhiều lần rồi, em không muốn nghe anh nói lời xin lỗi thêm nữa. Ok?Tôi che lấy miệng anh, không cho anh nói thêm gì nữa.Anh nắm lấy bàn tay tinh nghịch của tôi, đặt lên môi hôn, ánh mắt ngập tràn cảm kích.- Có thể gặp được em là phúc phận của anh.Tôi ôm hôn anh- Là phúc phận của đôi ta.Anh bật cười.o0oNiệm Trạch hồi phục rất nhanh, tôi và Tần Lam đều cảm thấy rất vui mừng. Còn Lưu Di thì hệt như mất tích vậy, cô trước sau không hề xuất hiện, thậm chí cũng không thèm đến thăm Niệm Trạch lấy một lần. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, một người mẹ lại có thể đối xử với đứa con của chính mình một cách lạnh nhạt như thế. Điều duy nhất tôi có thể làm là mang đến cho Niệm Trạch thật nhiều tình thương. Nó rất đáng yêu, không hề khóc lóc, cho dù có phải uống thuốc hay châm tiêm cũng đều ngoan ngoãn làm theo, việc này khiến cho tôi và Tần Lam càng yêu thương nó nhiều hơn.Tần Lam dốc lòng tìm kiếm Lưu Di, anh quyết tâm phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện, nhưng thậm chí ngay cả cha mẹ Lưu Di cũng không biết cô đã đi đâu. Sự biến mất của Lưu Di chẳng thể làm cho chúng tôi yên tâm được, giống như khoảng lặng trước cơn giông bão thường khiến lòng người bất an. Lưu Di tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, Tần Lam biết rõ điều này, vì thế mỗi ngày anh kiên trì đưa đón tôi đi làm, sợ rằng Lưu Di sẽ làm ra việc điên cuồng gì đó.Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở, tôi nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa, mây đen vần vũ, xem chừng sắp đổ mưa rồi. Thu dọn đồ đạc, tôi bước xuống lầu, đứng tại cửa đợi Tần Lam đến đón. Mặc dù tôi đã từng nhấn mạnh rằng anh không cần làm như vậy, nhưng Tần Lam cũng hết sức kiên quyết. Tôi biết cũng vì anh lo cho tôi, và nếu như việc này có thể làm cho anh an tâm, vậy thì cứ thuận theo anh cho rồi.Mưa cuối cùng cũng trút xuống, xa xa tôi có thể trông thấy bóng xe quen thuộc đang chạy về phía tôi. Tôi dùng tài liệu ngăn mái đầu, bước lên phía trước đón anh, vì ở trước cửa không thể đổ xe lại.Giữa lúc ấy, một chiếc xe màu trắng từ một con hẻm khác phóng vọt ra, lao thẳng về phía tôi! Tôi sửng sốt đến quên cả việc né tránh!- NHÃ KỲ!!Tôi nghe tiếng Tần Lam gọi tên tôi. Sau đó, xe của anh tăng tốc, lao đến tông mạnh vào chiếc xe màu trắng tại nơi chỉ cách tôi khoảng hai, ba mét.Hai xe chạm vào nhau phát ra âm thanh thật lớn.Tôi giật mình tỉnh lại, vứt vội những thứ trong tay đi, cấp bách chạy về hướng xe của Tần Lam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương