Tinh Tế Ngụy Dự Ngôn Sư

Chương 18: Cự Miêu Thần Bí



Edit: Thalassa Traafn

Phương Tinh Thần trực tiếp đem chuyện mình muốn lấy hai sừng của Hắc Tê Giác vứt ra sau đầu, hướng về phía trước chạy đi. Tách ra đám cỏ lau cao hai mét, trước mắt rộng mở thông suốt, ánh mặt trời từ không trung tưới xuống, giống như trải trên mặt hồ một tảng lớn màu quang. Mặt hồ bình tĩnh tương tự một mặt gương bị thiên nhiên rửa sạch, ảnh ngược ra trời xanh mây trắng, núi xanh cỏ biếc, cây hoa hồng nhỏ, hết thảy đều đẹp không sao tả xiết, mỹ như là một bức hoạ cuộn tròn.

Nhưng bức tranh đẹp như này lại không có biện pháp hấp dẫn ánh mắt Phương Tinh Thần, toàn bộ lực chú ý đều bị hồ nước xanh biếc hấp dẫn.

Phương Tinh Thần đem bàn tay thăm dò vào hồ nước, xúc cảm lạnh băng, làm hắn nhịn không được cả người chấn động. Rõ ràng hiện tại là mùa hè nóng bức, nhưng sau khi thò tay vào, Phương Tinh Thần nháy mắt cảm giác toàn thân tựa hồ bị băng tuyết bao trùm, rét lạnh, cánh tay nổi da gà.

Phương Tinh Thần lập tức thu tay trở về, độ ấm trên tay tựa hồ còn chưa trở lại, như cũ lạnh băng.

Rất lạnh, hồ nước cư nhiên làm tu vi Tu Thân của Phương Tinh Thần cảm thấy vô cùng rét lạnh. Nhìn lại mặt hồ bình tĩnh đến không có chút gợn sóng nào, thực rõ ràng, hồ Minh Nguyệt không chỉ ngàn năm, có khả năng đã đạt tới vạn năm. Bằng không, nước sẽ không lạnh như này, hơn nữa hồ lớn như vậy, không có khả năng một con cá cũng chẳng thấy.

Vừa mới bắt đầu, Phương Tinh Thần còn lo lắng mình đi một chuyến tay không, rốt cuộc không phải hồ hơn ngàn năm nào cũng có hàn thiết. Nhưng hiện tại hắn vô cùng khẳng định, dưới hồ kia nhất định có hàn thiết, hơn nữa còn là hàn thiết vạn năm. Bằng không, nước không có khả năng lạnh như này.

Chỉ là không biết hồ Minh Nguyệt rốt cuộc sâu bao nhiêu. Lấy tu vi hiện tại của hắn, còn chưa đạt tới độ chống đỡ được hàn băng, cho nên, nếu muốn xuống hồ, nhất định phải dùng linh lực hộ thể. Một khi hồ quá sâu, linh lực trong thân thể có khả năng chống đỡ không nổi tới lúc hắn đi lên. Dưới đáy hồ không hấp thụ được linh khí để bổ sung linh lực.

Bất quá, Phương Tinh Thần cũng không lo lắng, tuy rằng Nguyên Linh Đan trên người không còn, nhưng hắn có linh thạch. Sau khi xác định đáy hồ có hàn thiết, Phương Tinh Thần lập tức đem linh thạch trong bọc lấy ra mấy khối, đặt trên cơ thể. Số còn lại giấu ở dưới một cây đại thụ che trời.

Trong lúc Phương Tinh Thần đang sửa soạn, chuẩn bị xuống hồ, đột nhiên, hạt châu nhỏ trong thức hải run rẩy một chút. Nhưng không xuất hiện hình ảnh gì.

Phương Tinh Thần còn đang nghi hoặc. Lúc trước, chỉ cần hạt châu run rẩy, sẽ lập tức xuất hiện hình ảnh. Khả năng kế tiếp gặp nguy hiểm, thức hải sẽ báo động trước. Lúc này đây, lại chẳng hiện lên cái gì? Tại sao lại thế này?

Thời điểm Phương Tinh Thần sững sờ, đột nhiên, một đạo bạch sắc từ nơi xa hướng hắn bay vụt đến. Đứng ở bên hồ Phương Tinh Thần lập tức nhận ra nguy hiểm, một đạo kim quang trong tích tắc bao phủ toàn thân Phương Tinh Thần. Nhưng, làm hắn không dự đoán được chính là, bóng trắng kia cư nhiên trực tiếp đem linh lực phòng hộ của hắn phá tan.

Mắt thấy phòng hộ kim sắc bị bạch quang đánh nát, Phương Tinh Thần lập tức lắc mình một cái, biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, xuất hiện phía sau bạch quang, kim quang trong tay trực tiếp đánh tới trên người bạch quang.

"Phanh......"

Kim sắc cùng bạch sắc chạm nhau một phát, Phương Tinh Thần bị linh lực đánh sâu vào, trực tiếp bay ngược ra ngoài. Vật nhỏ màu trắng cũng không tốt chút nào, đồng dạng trực tiếp bắn ngược ra, "tõm", rớt vào hồ nước xanh biếc lạnh băng.

Phương Tinh Thần hai chân dưới mặt đất để lại hai đường hoa ngân rất sâu, lùi xa vài mét, mới khó khăn dừng lại. Vừa nhấc đầu nhìn về phía mặt hồ, vật nhỏ nào đó rơi vào trong hồ "Y a" một tiếng, trực tiếp vọt ra. Lơ lửng giữa không trung, lông tóc màu trắng ướt mem không ngừng run rẩy.

Sau khi Phương Tinh Thần thấy rõ bộ dáng của tiểu gia hỏa, tức khắc lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Là nó? Lần tới rừng Đông bắt Doro thú, tiểu gia hỏa nọ lại không giống Doro thú.

Lần đó bởi vì nó vẫn luôn đuổi giết cái tên gọi là Quý Minh Lãng kia, hắn mới phát hiện thân thể này của mình cư nhiên có được năng lực biết trước tương lai. Ánh sáng nguyên bản lớn bằng hạt gạo trong đầu, thời điểm hắn đột phá đến Tu Thân, dài thành hạt đậu nành. Nhưng, lúc này đây gặp nguy hiểm, thuật tiên đoán tựa hồ không linh nghiệm?

Mà tiểu gia hỏa trắng bóc, nhận ra hắn, cho nên, mới đến đánh lén?

Tiểu gia hỏa lơ lửng một lát trên mặt hồ, lạnh đến không chịu được, không ngừng run rẩy thân thể nhỏ bé, muốn đem hơi nước trên người đều rụng rớt. Nhưng, da lông rắn chắc không phải dễ dàng hong khô như vậy. Trên người mang theo hàn khí ướt át, làm tiểu gia hỏa cảm giác khó chịu cực kỳ. Vừa nhấc đầu nhìn về Phương Tinh Thần phía bên hồ cách đó không xa, tức khắc nổi giận. Đều là nhân loại này, nếu không phải hắn, nó cũng sẽ không rơi vào trong hồ.

"Y a y a......"

Trên người tiểu gia hỏa lần nữa toát ra ánh sáng trắng, sau đó hóa thành một đạo tia chớp, đánh úp về hướng Phương Tinh Thần.

Thực hay, xem ra tiểu gia hỏa vì hắn mà tới. Phương Tinh Thần không biết vì cái gì tiểu gia hoả thần bí này lần trước rõ ràng nhằm vào Quý Minh Lãng, lúc này lại muốn nhắm vào mình, nhưng nhìn nó cư nhiên lần nữa công kích mình, Phương Tinh Thần cũng lập tức phản kháng.

Phương Tinh Thần mở ra đôi tay, mười mấy phi kiếm ngưng tụ từ linh lực nhanh chóng xuất hiện bên cạnh hắn, theo Phương Tinh Thần vung tay lên, bay về phía tiểu gia hỏa.

"Phanh phanh phanh......"

Mười mấy phi kiếm oanh tạc trên người tiểu gia hỏa, đánh úp lại, nó lần nữa bay ra ngoài.

Phương Tinh Thần lập tức thừa thắng xông lên thêm mười mấy mũi kiếm oanh tạc, vật nhỏ ngã vào một cây đại thụ. Uy lực kiếm khí trực tiếp chặt đứt đại thụ kia. "Rầm "một tiếng, ngã về hướng tiểu gia hoả.

Bụi đất văng khắp nơi.

Vật nhỏ kia đã chết sao?

Không, Phương Tinh Thần nhấp miệng, nhìn địa phương đại thụ gãy đổ, chỉ thấy bụi đất, bạch quang lập loè chói mắt. Ngay sau đó, thời điểm bụi đất tan đi, một con thú cao hai mét, cự miêu da lông tuyết trắng xuất hiện trước mặt Phương Tinh Thần.

Cự miêu rõ ràng chính là phiên bản lớn của tiểu gia hỏa, một cổ lực lượng cường đại từ trên người nó không ngừng phát ra. Da lông màu trắng cư nhiên còn loáng thoáng tản ra ánh sáng ngân bạch (ngân là bạc).

Kết Đài, cự miêu cư nhiên có tu vi Kết Đài, cũng chính là Thánh cấp.

"Ê a......" Cự miêu ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, ngay sau đó thân ảnh to lớn biến mất tại chỗ.

Quá nhanh, cự miêu chẳng những ẩn thân, hơn nữa tốc độ nhanh đến mắt người thường không thể nào thấy được. Tuy rằng Phương Tinh Thần có Thiên Nhãn bắt được thân ảnh di động của cự miêu, nhưng hiện tại hắn chỉ ở cảnh giới Tu Thân, thân thể theo không kịp đôi mắt. Phản ứng chậm nhịp.

"Lả tả......"

Quần áo màu trắng bị cắt qua, trước ngực cùng sau lưng lập tức nhiều thêm năm đạo vết thương, tiếp theo, Phương Tinh Thần nhìn cái đuôi cự miêu đảo qua. Hắn muốn tránh đi, nhưng lấy tu vi hiện tại căn bản tránh không khỏi.

Phương Tinh Thần chỉ cảm thấy bụng một trận co rút đau đớn, sau đó bay ngược ra ngoài, liên tục đâm gãy ba cây đại thụ.

"Phốc......" Quỳ rạp trên mặt đất, Phương Tinh Thần hộc ra một ngụm máu tươi, hắn ngẩng đầu, nhìn về thân ảnh cự miêu phía trước, cắn răng, chống đôi tay, từ trên mặt đất đứng lên.

Gặp mặt một lần, Phương Tinh Thần nguyên bản cho rằng tiểu gia hỏa này tu vi chỉ mới hậu kỳ Luyện Hồn. Không nghĩ tới, nó cư nhiên là ma thú tu vi Kết Đài.

Lúc này Phương Tinh Thần bất quá chỉ Tu Thân, chênh lệch hai cấp. Bất quá đừng tưởng rằng Phương Tinh Thần sợ, một con ma thú Kết Đài mà thôi. Phương Tinh Thần hắn sẽ sợ sao?

Phương Tinh Thần cử động chân, chẳng những không lui lại, còn hướng về phía cự miêu nghênh diện mà đi.

Cự miêu nhìn Phương Tinh Thần đang đi về phía nó, rõ ràng sửng sốt một chút, đôi mắt đen lộ ra nghi hoặc. Nó không rõ, nhân loại trước mắt yếu hơn nó nhiều, vì cái gì lại không sợ nó. Hơn nữa cư nhiên còn vọt về phía nó, chẳng lẽ nhân loại này cảm thấy hắn có thể làm nó bị thương sao?

Trên đường đi, Phương Tinh Thần tay phải đem linh lực còn tồn trong cơ thể đều nén lại, vừa tới trước mặt cự miêu, tay phải đột nhiên vung lên. Linh lực ngưng tụ thành một thanh kiếm kim sắc dài 3 mét, đánh lên người cự miêu.

Cự miêu lông trắng dựng thẳng lên, cảm giác được nguy hiểm, lập tức thân thể chợt lóe, muốn rời khỏi chỗ này. Nhưng mười mấy đạo kim sắc loé ra từ trường kiếm ở trên trời giáng xuống cắm chung quanh, đem nó vây tại chỗ.

"Oanh......"

"Y......" Cự miêu phát ra một tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc.

Trường kiếm thật lớn trên mặt đất để lại một cái hố sâu vài mét. Mà cự miêu nguyên bản một thân da lông tuyết trắng ngã xuống, trên người để lại một đạo vết thương sâu có thể thấy cốt. Lộ ra thịt màu đỏ tươi, màu đỏ của máu, nhiễm hồng lông trắng của cự miêu.

"Hô hô......"

Một kích vừa rồi cơ hồ hao hết linh lực còn lại trong cơ thể Phương Tinh Thần, đôi tay chống đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở gấp. Không nghĩ tới năng lực phòng ngự của cự miêu cư nhiên cường đại như này. Một kích hắn dùng toàn lực, mà không có biện pháp giết chết, chỉ làm nó trọng thương.

Cự miêu gục ngã bởi vì một kích của Phương Tinh Thần, trọng thương, đau đớn cả người phát run. Nhưng, bởi vậy nó bị Phương Tinh Thần chọc giận.

"Ê a......"

Chỉ thấy cự miêu xoay người một cái, đột nhiên từ trên mặt đất bò lên, ngửa mặt lên trời rống dài, thân ảnh dường như lấy tốc độ ánh sáng chạy như bay về hướng Phương Tinh Thần.

Phương Tinh Thần lập tức thi triển súc địa thành thốn tránh né, chỉ là hắn vừa mới tránh thoát một lần công kích của cự miêu, đã bị cái đuôi cự miêu quét trúng sau lưng.

"Phanh......"

Thân thể Phương Tinh Thần đụng phải một đại thụ, trực tiếp té ngã trên mặt đất. Giây tiếp theo, thân ảnh cự miêu chợt lóe, lần nữa xuất hiện bên cạnh Phương Tinh Thần, nâng chân trước lên, trực tiếp đá Phương Tinh Thần bay vào hồ Minh nguyệt sau lưng.

Phương Tinh Thần thân thể không chịu khống chế, "vèo...tõm..." trực tiếp rớt xuống hồ. Nổi lên một bọt nước to, sau đó thân ảnh biến mất trên mặt hồ.

Thời điểm cự miêu nhìn thân ảnh Phương Tinh Thần biến mất trên mặt hồ, miệng rộng nứt ra, kia chính là tươi cười đắc ý, biểu cảm rất con người.
Chương trước
Loading...