Tình Thâm Phùng Thời

Chương 51



Cho đến khi tiếng cửa khẽ mở, bước chân người kia vốn đi tới bỗng dừng lại, một đôi chân đi dép lê xuất hiện trước mặt Thời Thanh Thu đang cúi đầu.

Thời Thanh Thu nghe thấy tiếng thở dài trầm thấp, sau đó đĩa hoa quả trong tay bị một bàn tay gầy gò cầm lấy, cổ tay của nàng cũng đồng thời bị bắt lấy.

Đem Thời Thanh Thu kéo vào trong phòng, đóng cửa lại đặt đĩa hoa quả xuống, Ôn Khinh Hàn quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Sao đến mà không gọi cho tôi? Đứng ở ngoài không mệt sao?"

Thời Thanh Thu cắn cắn môi, sau đó khóe môi nở nụ cười: "Tôi vừa chuẩn bị đi qua gõ cửa thì cậu đi ra."

Ôn Khinh Hàn nhàn nhạt giương lên khóe môi, thấp giọng hỏi: "Cậu cho rằng tôi tin sao?"

"Cậu không tin tôi có thể làm gì? Tôi sẽ không nói cho cậu chuyện này." Đáy mắt Thời Thanh Thu mang theo ý cười, nàng liếc nhìn quanh phòng, nhưng lại không cùng Ôn Khinh Hàn đối mặt.

Phòng của Ôn Khinh Hàn rất rộng, có cả giá sách cùng bàn làm việc, hẳn là đôi khi cô không muốn tới thư phòng mới bố trí như vậy, dù sao ba cô cũng thường xuyên đến thư phòng.

Thời Thanh Thu chuẩn bị đi đến ghế sô pha, tầm mắt thoáng dừng, nhìn thấy danh hiệu cùng chứng nhận được đặt trong giá sách, lại không khỏi bước đến giá sách. Trong sự nghiệp đọc sách thì Ôn Khinh Hàn có thể nói là một nhân vật không thể đạt tới trong mắt bạn học. Trong trí nhớ của Thời Thanh Thu, Ôn Khinh Hàn luôn là người được ánh mắt tán thưởng cùng các loại ái mộ vây quanh.

Thời Thanh Thu lần lượt nhìn vào các giấy chứng nhận danh dự, lấy ngón tay chạm vào tên của Ôn Khinh Hàn trên mặt kính của giá sách.

“Muốn mở ra xem không?” Ánh mắt Ôn Khinh Hàn khẽ động, nhìn về phía cửa kính phản chiếu mình và Thời Thanh Thu, cùng ánh mắt Thời Thanh Thu giao nhau.

Thời Thanh Thu lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi: "Giấy khen tiểu học của cậu đâu?"

"Trong thư phòng, nhiều quá nơi này không chứa nổi."

Khóe mắt đuôi mày của Thời Thanh Thu nhuộm ý cười, lại có tia tiếc nuối hồi ức: "Tôi nhớ tới, sau này học đại học tôi giống như không tham gia lễ trao giải với cậu nữa. Mỗi một lần không phải không có thời gian, chỉ là nhất thời có việc. Thời điểm nhớ tới đã lâu cậu không gọi cho tôi cùng đi, cũng không biết đã qua bao nhiêu lần rồi."

Nàng xoay người lại, tóc Ôn Khinh Hàn đen như lông vũ còn hơi ẩm ướt, dáng người cao gầy được bọc trong áo ngủ lụa mỏng, xuất trần lại có chút ôn nhu không thể tả.

“Vậy sau này tham gia, sau này khẳng định còn có thể có.” Ôn Khinh Hàn duỗi tay giúp Thời Thanh Thu vén tóc bên mặt ra sau tai.

"Tôi có nên nói cậu đây là tự luyến không? Làm sao cậu biết được sau này còn có thể có?" Thời Thanh Thu cười khẽ hỏi.

“Lẽ nào cậu cảm thấy sau này tôi không có cơ hội chiến thắng sao?” Ôn Khinh Hàn hơi nhướng mày, vẻ mặt luôn lãnh đạm mang theo chút ý tứ.

Cũng không biết đó là cách chơi chữ của Ôn Khinh Hàn hay là hiện tại Thời Thanh Thu trông gà hóa cuốc, tựa hồ nói cái gì cũng đều có thể hướng về mối quan hệ giữa hai người. Thật giống như đang nói, làm sao cậu biết tôi sẽ không thắng đây?

Thời Thanh Thu cảm thấy trong lòng có chút chua xót, từ lúc nào mình trở thành người như vậy? Nếu thực sự không muốn, tại sao lại kéo dài mà không cho Ôn Khinh Hàn đáp án. Nhưng nếu đáp ứng, hai người các nàng thực sự có thể gánh chịu hậu quả không?

“Đương nhiên là không.” Nàng hít hít mũi, gượng cười nói.

Nàng lại nhìn về phía bàn làm việc của Ôn Khinh Hàn, trên đó có một cuốn sổ đang mở, bên cạnh có một cây bút, tựa hồ đang viết gì đó, "Khinh Sơn, vừa rồi câu đang làm việc sao? Đó là cái gì?"

Như đột nhiên bị nhắc nhở, Ôn Khinh Hàn bước nhanh đến đóng quyển sổ trắng bỏ vào trong ngăn kéo, động tác không hoảng loạn nhưng rất cấp tốc, sau đó bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ ghi chép một chút thôi."

Thời Thanh Thu cười cười, đi tới vài bước đứng ở bên bàn hỏi: "Cậu gấp cái gì? Tôi căn bản không có xem vật công tác của cậu. Cậu gấp như vậy, tôi ngược lại sẽ cho rằng đây là vật có thể hủy hình tượng của cậu, thí dụ như ... "

Nàng chớp chớp mắt, bộ dáng giảo hoạt của nàng làm Ôn Khinh Hàn có chút miệng khô lưỡi đắng, lần đầu tiên cô cảm thấy tâm tình căng thẳng rõ ràng như vậy.

"Không phải, đây là ghi chép công việc bình thường thôi..." Ôn Khinh Hàn không được tự nhiên nheo nheo mắt, ngón tay nhẹ nhàng nắm vào cạnh bàn.

Nụ cười của Thời Thanh Thu không khỏi thu lại trò đùa đó, vươn tay kéo kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn, "Được rồi, tôi không xem. Mỗi người đều nên có một chút bí mật, tôi cũng không cần phải xem."

Bí mật.

Bàn tay Ôn Khinh Hàn nắm lấy bàn tay đang kéo tay áo của Thời Thanh Thu, lòng bàn tay ấm áp có nhiệt độ mà mấy ngày nay Thời Thanh Thu đã quen thuộc, trong ngực nàng có loại cảm xúc dao động, thậm chí vô cùng sống động.

Bí mật của tôi, vẫn luôn là cậu.

Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, thấp giọng hỏi: "Thanh Thu, hành lý của cậu đã thu thập xong chưa?"

Sáng ngày kia liền rời đi, Thời Thanh Thu cảm nhận được tâm tình của Ôn Khinh Hàn hạ xuống. Mà cân bằng trong lòng nàng rơi xuống bên cạnh Ôn Khinh Hàn, hơi hơi buông lỏng tay, để năm ngón tay của Ôn Khinh Hàn rơi vào kẽ tay nàng, mười ngón đan vào nhau.

“Đều thu thập xong rồi, đừng lo lắng.” Nàng khẽ cong môi nói, “Tôi sẽ sớm trở về, có lẽ không đến mấy tháng. Đạo diễn rất chuyên nghiệp, kỹ năng của các diễn viên cũng rất tốt, nhất định rất có năng suất... "

Những lời sau của nàng đều bị chặn lại trong miệng, ngay cả cảnh tượng trước mặt cũng không nhìn rõ. Bởi vì sau khi Ôn Khinh Hàn buông lỏng tay liền ôm nàng vào lòng, trước mắt nàng là làn tóc đen vươn vãi trên cổ của Ôn Khinh Hàn, thứ nàng đang hít thở chính là hương thơm sữa tắm trên người Ôn Khinh Hàn, tất cả giác quan đều có thể cảm nhận được, chỉ có người này vẫn im lặng không muốn buông ra.

Lúc này, tất cả phòng ngự trong trái tim của Thời Thanh Thu tựa như đã bị dội một quả bom có ​​sức công phá cực mạnh đến chỉ còn sót lại vỏ bom, bên tai chỉ có tiếng hít thở của Ôn Khinh Hàn, thậm chí còn có cả tiếng tim đập.

Thời Thanh Thu trước đây chưa từng sợ hãi như vậy, sợ rằng Ôn Khinh Hàn quá chấp nhất cùng ôn nhu. Nàng đã từng nghe nói, khi một người lạnh nhạt động tâm, sẽ vô cùng ôn nhu.

Môi của Ôn Khinh Hàn gần kề tai Thời Thanh Thu, ngữ khí bình thản lúc trước trở nên ôn nhu hơn, du dương dễ nghe như tiếng dương cầm: "Trước đây tôi chưa từng căn dặn cậu quá nhiều, thế nhưng hiện tại đã khác. Chúng ta đã kết hôn, ở nhà có tôi đang chờ cậu. Nhớ kỹ, hiện tại trời nắng nóng, ra ngoài nhớ che ô, quay phim có thể hạn chế ăn uống nhưng không được để bụng đói, buổi tối trước khi ngủ có thể đọc kịch bản nhưng không thể ngủ quá muộn. Tôi biết trợ lý của cậu sẽ chăm sóc cậu, nhưng tôi vẫn hy vọng cậu nhớ kỹ."

"Khinh Hàn ..." Thời Thanh Thu há miệng, nhưng không biết mình muốn nói gì, thời gian tựa như bất động, liền dừng lại ở khoảnh khắc ôm ấp.

Cũng không biết đã bao lâu, đôi tay của Thời Thanh Thu thậm chí đã thả lỏng ôm lấy eo của Ôn Khinh Hàn. Cảm giác nhớ nhung hiện tại đã chiếm hết mọi suy nghĩ của nàng, nàng cắn cắn môi, lẩm bẩm nói: "Khinh Hàn, tôi nên đi rồi..."

Bên tai khẽ vang lên một tiếng thở dài, Ôn Khinh Hàn ôn thanh nói: "Chờ tôi thay quần áo, tôi đưa cậu về."

Bất kể là từ chối hay chấp nhận thì lúc này đều tan rã giữa môi và răng Thời Thanh Thu. Nàng ôm eo Ôn Khinh Hàn lắc đầu không ngừng, sau đó bước ra khỏi vòng tay ấm áp, thấp giọng hỏi: "Cậu vừa tắm xong cũng không nên đi ra ngoài. Bên ngoài trời rất nóng, tôi có thể tự về."

Ôn Khinh Hàn do dự không có buông ra, Thời Thanh Thu cắn cắn môi, áp sát vành tai của cô nói: "Tối mai cậu lại tới tìm tôi. Tối mai tôi ngủ sớm, cho nên sẽ không ra ngoài."

Bên tai Ôn Khinh Hàn đột nhiên có một cỗ ấm áp, hô hấp nhẹ nhàng của Thời Thanh Thu phả vào tai cô.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy vai của Thời Thanh Thu, có những lời tựa như muốn thốt ra, nhưng trong đầu bỗng hiện ra những gì đêm qua Thời Thanh Thu đã nói, cô lại nuốt vào bụng, chỉ thấp giọng nói: "Ừm, vậy khi nào cậu về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi, tôi chờ cậu."

Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, chỉ cảm thấy nhiệt độ hai má không ngừng tăng lên, nàng nhẹ nhàng cười nói: "Được, cậu không cần tiễn tôi, tôi tự đi ra ngoài, cậu nhớ ăn trái cây, trước đó dì đã cắt rồi."

Nàng từ từ kéo cánh tay của Ôn Khinh Hàn ra, nhìn Ôn Khinh Hàn thật sâu một lúc mới quay đầu lại. Lúc này, nàng giống như đã không nhớ được gì nữa, chỉ nhớ tới còn một ngày nữa thôi, nàng cùng Ôn Khinh Hàn sẽ bị tách ra mỗi người mỗi nơi.

Sau khi cửa đóng lại, Ôn Khinh Hàn lặng lẽ mở ra, giẫm dép lê chậm rãi đi qua hành lang, tiến đến lang can.

Cô lắng nghe tiếng giày cao gót của Thời Thanh Thu càng lúc càng xa, khi nghe thấy tiếng nàng cùng ba mẹ cô cáo biệt. Cuối cùng, bàn tay mà vừa rồi cô cùng Thời Thanh Thu mười ngón tương giao giống như đang nắm giữ một thứ gì đó trống rỗng, bên môi mang theo ý cười nhu hòa.

.

Hiện tại là mùa hè nóng bức, mọi người khi tan sở hay tan học đều vội vã về nhà, hoặc là tìm một nơi có điều hòa để nghỉ ngơi, uống một hai ly đồ uống lạnh.

Vào thời điểm này, Giản Ý Chi đến một đến chỗ hẹn, chính là cuộc hẹn mà hôm đi ăn khuya đã đồng ý gặp mặt. Dựa theo những gì nàng biết thì đối phương là nam nhân trạc tuổi nàng, đã tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, hiện đang làm việc trong một công ty có tiếng. Bởi vì có một ít vấn đề pháp lý muốn tư vấn nên lúc này mới phiền mẹ nàng kêu nàng đi tư vấn.

Đối mặt với bữa ăn trưa hôm nay, Phó An Nhiên rất vui mừng khi được cùng Giản Ý Chi đến cuộc hẹn, tư vấn các vấn đề pháp lý. Việc này Giản Ý Chi là mang theo một trợ lý hoặc đồng nghiệp có thể nghe hiểu được.

Giản Ý Chi đỗ xe xong, cùng Phó An Nhiên đi bộ đến cửa kính đôi của khách sạn, dọc đường nàng không có ý kiến ​​gì, nhưng Phó An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Học tỷ, chị nói đây không phải là cuộc hẹn xem mắt mà phải không? Em cảm thấy có chút giống."

Giản Ý Chi đưa tay sờ sờ chiếc đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ bán tín bán nghi: "Sao có thể? Ba mẹ tôi từ trước đến nay đều kéo tôi với em cùng một chỗ, hiện tại lại đột nhiên đổi người, không thể nào."

“Như vậy là đổi đường, kỳ thực mục đích vẫn như cũ thì sao?” Phó An Nhiên luôn cảm thấy bữa ăn này có chút kỳ quái, nếu không có lời của mình, như vậy chuyện này chính là trưởng bối muốn tìm đường khác tính kế.

"Có phải tối qua em theo tôi ra ngoài ăn khuya bị ba mẹ em nhìn thấy không?"

Nếu bọn họ thực sự có ý định đi đường vòng, có thể là đêm qua hai người đi ăn khuya đã bị các trưởng bối phát hiện, cảm thấy có đường tiến, cho nên lúc này mới đi đường vòng để tập kích hai người.

"Không thể nào. Đêm qua trở về ba em đang xem tin tức, mẹ em thì xem phim. Nếu đúng như vậy, bọn họ đã sớm nhảy cẩng lên rồi" Phó An Nhiên lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán của Giản Ý Chi.

"Aiz, đến cũng đã đến rồi, cho dù có chuyện gì không hài lòng, cũng coi chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi." Giản Ý Chi cười cười, cùng Phó An Nhiên bước vào khách sạn.

Dựa theo số phòng mà người kia gửi, hai người thuận lợi tìm thấy phòng. Bởi vì đang chờ Giản Ý Chi đến, tên nam nhân kia cũng không đóng cửa.

Thấy có người đi vào, tên nam nhân kia thoạt nhìn khoảng 26, 27 tuổi, mặc vest chỉnh tề đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Giản luật sư."

“Xin chào.” Giản Ý Chi lễ phép đáp lại, đi theo ánh mắt thấy tên nam nhân đang nhìn Phó An Nhiên, nàng liền giới thiệu: “Bên cạnh là đồng nghiệp của tôi, bởi vì đề tài hôm nay chủ yếu liên quan đến pháp luật, nên tôi sẽ đưa em ấy đến đây, có thể cũng sẽ có những ý kiến ​​bất đồng cho anh."

Phó An Nhiên đúng lúc giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi họ Phó."

Nam nhân kia hiển nhiên không ngờ sẽ có thêm một người, nhưng hắn nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường, "Mời ngồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, Phó An Nhiên ngồi cạnh Giản Ý Chi. Vì người chủ trì cuộc họp là Giản Ý Chi, cho nên cô tự giác không nói gì, định lắng nghe cuộc trò chuyện của Giản Ý Chi sau đó tùy cơ ứng biến.

"Giản luật sư xem ra còn rất trẻ, không nghĩ tới lại tài giỏi như vậy, thật làm người khâm phục." Nam nhân đứng dậy, một tay đỡ nút áo vest rồi cầm ấm trà rót trà cho hai người, ngũ quan tuấn tú, khi cười lên khiến cả người khá phong độ.

Giản Ý Chi cười khiêm tốn, nói: "Lương tiên sinh quá khen, tôi chỉ đang làm tốt công việc của mình thôi."

Sau khi ngồi xuống, Lương tiên sinh vẫn để mắt tới khuôn mặt của Giản Ý Chi, không hề khách khí mà nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Kỳ thực, Giản Ý Chi cũng vì hắn lịch sự như vậy cho nên không thấy bài xích cuộc gặp gỡ này.
Chương trước Chương tiếp
Loading...