Tình Yêu Ấm Áp
Chương 57: Xóa bỏ hiểu lầm
“Xứng hay không xứng không phải do cố định đoạt, tình yêu là phải dựa vào cảm giác” “Anh dám nói anh không có cảm giác với em? Nhìn thấy em anh không có chút dục vọng nào ư?” Thường Tử Phi hừ một tiếng, khinh thường nói, “Nói thật, đúng2là không hề có tín dục vọng nào thật” “Thường Tử Phi, anh!” Thường Tử Phi không thèm để ý cô ta, đứng dậy đi về phía toilet. Trong toilet, An Noãn vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai cô gái, có lẽ là bạn của Giang Thiến Nhu. “Lần này Thiến8Nhu thật sự tìm đúng người rồi, mình đã gặp Thường Tử Phi, rất tuấn tú lịch sự đó. Biệt hiệu cao thủ tình trường quả nhiên là danh bất hư truyền, cả Thường Tử Phi cũng không trốn thoát được lòng bàn tay của cô ấy.” “Cậu sai rồi, Thường6Tử Phi cũng không phải coi trọng con người cô ấy, mà là coi trọng địa vị hiển hách của nhà họ Giang. Nghe nói Thường Tử Phi có một cô bạn gái thanh mai trúc mã, yêu đến tận xương tủy. Nếu Thiến Nhu muốn gả qua đó thật,3không chừng phải chịu khổ” “Cậu sai rồi, đàn ông ấy à, đối với bọn họ phụ nữ không phải đều như nhau sao? Dáng người của Thiên Nhu như thế, có mấy người đàn ông có thể chống lại sự quyến rũ của cô ấy chứ. Đều đã gặp người5lớn cả rồi, đoán chừng chuyện tốt sắp tới. Nghe nói người nhà của Thường Tử Phi rất thích Thiện Nhu, coi như con dâu luôn đấy.” “Mẹ của Thường Tử Phi nổi tiếng trong giới là chuộng hư vinh, chỉ vì cái lợi trước mắt. Gia thế của Thiên Nhu tốt như vậy, bà ta có thể không thích sao?” Tiếng nói của họ dần dần xa, An Noãn đứng bên cạnh bồn rửa, nhìn sắc mặt tái nhợt của chính mình trong gương. Cô cúi xuống vỗ nước lạnh lên mặt, có vẻ dễ chịu hơn nhiều. Ở bên trong điều chỉnh lại tâm trạng xong, An Noãn mới ra khỏi toilet. Cô không nghĩ tới Thường Tử Phi đã ở bên ngoài, hơi giật mình một chút. “Anh nói chuyện với bạn xong rồi à?” Cô cười hỏi. Mặt Thường Tử Phi không chút biểu cảm, “Ừ” một tiếng rồi nắm tay cô rời đi. Trên đường trở về, hai người vẫn không nói chuyện với nhau. Không hiểu sao Thường Tử Phi lái xe rất nhanh, An Noãn suýt chút nữa là nôn ra trên xe. Tới tiểu khu, cô vội vã xuống xe. Về đến chung cư cũng đã muộn, An Noãn chúc anh “Ngủ ngon”, định đi về phòng. Thường Tử Phi đột nhiên cất tiếng nói trầm thấp hỏi, “Vì sao em không hỏi anh và Giang Thiến Nhu có quan hệ gì?” An Noãn xoay người, cười nói, “Em đã hỏi anh rồi, em tin anh” “Dẹp cái lòng tin đó đi, em muốn dùng sự rộng lượng của em để nói anh lòng dạ hẹp hòi sao? Hay là em căn bản chẳng quan tâm anh và cô ta có quan hệ gì? An Noãn, rốt cuộc em ở bên anh là vì cái gì? Là vì có thể có một chỗ dung thân sao?” Giây phút đó, dường như An Noãn nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát, tầm mắt cũng trở nên hơi mơ hồ. Cô hít thở thật sâu, bình tĩnh nói, “Thường Tử Phi, hôm nay, nếu em rời khỏi căn phòng này thì sau này, em sẽ tuyệt đối không bước vào lần nữa, anh có tin không?” Thường Tử Phi đứng ngây như phỗng. “Mấy ngày nay, anh đã tổn thương em rất nhiều lần, đừng để em thất vọng hoàn toàn về anh được không? Cũng đừng để em cảm thấy tiếp tục ở chung với anh là không có lòng tự trọng” Đôi mắt Thường Tử Phi trở nên mù mịt, không dám thốt ra tiếng. “Chuyện của em và Mạc Trọng Huy, em đã giải thích với anh rồi, em và anh ta lên giường một lần, là em bị ép buộc. Còn về chuyện anh và Giang Thiến Nhu, em chọn tin tưởng anh. Em biết dì Nghệ ép anh hẹn hò với cô ta. Toàn bộ chuyện quá khứ em đều không để ý, thậm chí em có thể chịu đựng mẹ anh, em gái anh và Giang Thiến Nhu nhục nhã em, bởi vì người em lựa chọn là anh, không phải họ. Nhưng mà nếu lại có lần sau nữa, có lẽ em cũng sẽ mệt mỏi, sẽ kiệt quệ, sẽ buông tay” Sau ngày hôm đó, An Noãn và Thương Tử Phi lại bắt đầu chiến tranh lạnh. Lúc không ở cùng nhau hai người gần như không gọi điện thoại. Lúc ở bên nhau hai người cũng chỉ trao đổi giới hạn trong mấy câu, “Buổi tối ăn gì?”; “Có cần anh lái xe đưa em đi làm không?”, “Tan làm chờ anh đến đón em” Hôm nay, sau khi tan làm An Noãn quyết định đi thăm La Hiểu Yến. Qua điện thoại thấy trạng thái của La Hiểu Yến khá tốt, cô muốn đi xem thử có phải là tốt thật như vậy hay không. Cổ suy nghĩ rồi vẫn gọi điện thoại cho Thường Tử Phi. Đầu kia bắt máy rất nhanh, “Sắp tan làm rồi à, đúng lúc không có việc gì, anh sẽ lập tức qua đón em” “Hôm nay đừng tới đón em, em muốn đi thăm chị Hiểu Yến” Đầu kia hơi dừng một chút rồi lập tức nói, “Anh đưa em đi nhé, chẳng phải rất xa sao?” An Noãn không từ chối, sợ anh lại hiểu lầm. Tan làm ra khỏi Bạch Nhạc, xe của Thường Tử Phi đã chờ sẵn bên ngoài. An Noãn vừa vào xe, Thường Tử Phi đã đưa cho cô một cặp lồng giữ nhiệt, “Biết buổi trưa em sẽ không ăn cơm đàng hoàng nên anh có gói đồ ăn từ nhà hàng cho em, mau ăn đi” An Noãn chu miệng, xì một tiếng, “Nào có ai ăn cơm trưa lúc ba giờ chiều chứ? Tuy nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Cổ mở hộp giữ nhiệt bắt đầu ăn. Thường Tử Phi vừa lái xe vừa nói, “Anh vốn định buổi trưa mang đến cho em, nhưng sợ em chê anh phiển” “Em có sao?” Thường Tử Phi dùng một chút, ngay sau đó cười nhạt nói, “Có lẽ không, nhưng mà anh sợ. Bây giờ gọi điện thoại cho em cũng đều phải thật cẩn thận, sợ nói gì sai chọc em tức giận” An Noãn cười hờn dỗi, “Em không hẹp hòi như người nào đó đâu.” Thường Tử Phi duỗi tay ra vuốt tóc cô, nghiêm túc nói, “Chuyện trước kia để cho nó qua đi, em đừng giận anh nữa, chúng ta sẽ sống thật tốt, đi đăng ký kết hôn nhé” “Ai muốn đăng ký kết hôn với anh, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đột nhiên em cảm thấy không thể dễ dàng kết hôn thế này, còn phải xem xét lại cho kỹ, cũng không thể lên nhầm thuyền giặc” Thường Tử Phi chán nản, cau mày nói, “Em nói lời thật lòng đấy à?” An Noãn phì cười thành tiếng, “Đùa anh thôi, xem anh sợ tới mức nào, em đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm rồi, lúc nào cũng có thể đến Cục Dân chính với anh” “Cứ quyết định vậy nhé, ngày mai anh sẽ trộm sổ hộ khẩu trong nhà ra” *** Tới biệt thự, Thường Tử Phi không xuống xe, xoa đầu cô nói, “Em nhanh vào đi, anh ở trên xe chờ em, sau này nếu em muốn đến đây anh đều sẽ chở em đi.” An Noãn cười rạng rỡ với anh rồi mở cửa xuống xe. Vào biệt thự, cô thấy La Hiểu Yến đang ngồi ở phòng khách xem tivi, sắc mặt có vẻ thật sự rất tốt, vết thương trên mặt cũng đã nhạt đi. “An Noãn, em đến rồi, chỉ có một tin tốt muốn báo cho em này” La Hiểu Yến kích động kéo cánh tay để cổ ngồi xuống sofa. “Tin gì tốt mà chị vui mừng vậy” “Vương Gia Dật đã đồng ý đầu tháng sau sẽ thả chị ra. Cuối cùng chị cũng được tự do rồi” An Noãn thật lòng vui vẻ, “Tốt quá, chúng ta lại có thể quay về như trước đây rồi” “Đúng vậy, chị đã nghĩ kỹ rồi, sau khi thoát khỏi đây, chị vẫn đến Thiên Đường làm, chờ kiếm đủ tiền rồi sẽ ra ngoài tự mở một cửa hàng” “Chị Hiểu Yến, hay là chị đừng đến Thiên Đường nữa, nơi đó quá phức tạp” La Hiểu Yến ôm lấy vai cô, thoải mái nói, “Không sao đâu, chị chỉ làm phục vụ, giám đốc Phan đối với chị khá tốt, ông ta sẽ chiếu cố cho chị”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương