Tình Yêu Ấm Áp

Chương 59: An tâm



“Cậu đi chuẩn bị đi, sáng mai quay về Bắc Kinh”

“Nhưng mà ngài Mạc, bác sĩ nói ngài vẫn chưa thể xuất viện, càng không thể đi đường xa”

Mạc Trọng Huy hung dữ trừng mắt liếc cậu ta, trầm giọng nói, “Đưa Thẩm Cầm Phong theo cùng”

Trương Húc không dám nói thêm gì nữa, vội vàng đi thông báo cho Thẩm Cầm Phong.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Trọng Huy đang chuẩn bị lên máy bay thì Trương Húc2nhận được điện thoại của Lương Trạch Minh.

Căn nhà cũ của nhà họ Mạc từ lâu đã mất đi vẻ náo nhiệt lúc trước, bây giờ nó vô cùng vắng vẻ, lạnh lẽo.

Sáu năm rồi, hắn mới quay trở về ngôi nhà này.

Quản gia trong nhà nhìn thấy hắn hưng phấn mà hô lên, “Cậu chủ, đúng là cậu chủ. Lão gia, cậu chủ đã trở về rồi!”

Mạc Trọng Huy nhíu mày lại, bước vào tòa nhà vừa8quen thuộc lại xa lạ này.

Đi đến phòng khách, lão gia tử đang đi từ trên lầu xuống. Sáu năm không gặp, ông cụ già đi rất nhiều, nhưng khí phách thì không hề thay đổi.

Giọng nói vẫn mạnh mẽ vang dội như cũ, ông cụ có chút ít châm chọc nói, “Cháu chịu quay về rồi à, không phải nói cả đời sẽ không bước vào nhà họ Mạc nữa sao?”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy vô cùng6khó coi, lạnh lùng trả lời, “Nếu ông không muốn nhìn thấy cháu, bây giờ cháu sẽ đi luôn nhưng cũng mong ông đừng quan tâm đến chuyện của cháu nữa”

“Mất dạy, cháu nói chuyện với ông bằng thái độ đó hả?”

“Ông nội nên tự hỏi chính mình xem đã làm những gì. Cháu không hy vọng ông nhúng tay vào chuyện của cháu ở Giang Thành.”

Ông cụ hầm hừ, “Không hy vọng ông nhúng tay vào, có3phải chờ đến khi cháu bị người ta đâm chết rồi, ông mới có thể ra mặt hả?”

“Lần này cháu trở về là muốn nói với ông, đây là chuyện ngoài ý muốn, hy vọng ông đừng truy cứu trách nhiệm của bất kỳ ai cả.”

Ông cụ ngồi xuống ghế sofa, vỗ thật mạnh lên bàn trà, quát lên giận dữ, “Ông không chỉ muốn truy cứu trách nhiệm người đã đâm cháu bị thương, ông còn muốn5truy cứu trách nhiệm của Lương Trạch Minh”

Mạc Trọng Huy hít một hơi thật sâu, ngấm ngầm chịu đựng hỏi, “Ông muốn cháu làm thế nào mới bằng lòng buông tay?”

Ông cụ nhìn hắn, lạnh nhạt mở miệng, “Đơn giản, chỉ cần cháu trở lại nhà họ Mạc, tất cả chuyện cháu ở Giang Thành ông đều có thể không tính toán”

“Không thể được” Mạc Trọng Huy từ chối thẳng thừng.

Ông cụ tức giận đứng dậy, quát lớn, “Vậy cháu cứ chờ nhặt xác cho con bé kia đi, giống như Hà Tư Nghiên ấy”

Ông cụ quát xong, vung tay bỏ ra khỏi nhà.

Quản gia ở bên cạnh nhìn tới sốt ruột, vội đi tới khuyên nhủ, “Cậu chủ à, cậu đúng là có tính tình ngoan cố y hệt lão gia. Cậu không thể cúi đầu một lần với lão gia sao? Lão gia cũng là vì thương cậu, vừa nghe nói cậu bị thương, hận không thể bay đến Giang Thành ngay trong đêm để thăm cậu. Nếu không phải biết hôm nay cậu sẽ trở về, ông ấy đã ở trên máy bay đi Giang Thành rồi.”

Đường Tĩnh Vi từ bên ngoài về, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đứng trong phòng khách, bà quả thực không thể tin vào mắt mình, nước mắt tuôn rơi, giọng nói nghẹn ngào vô cùng kích động, “Con trai, mẹ đang nằm mơ ư? Đúng là con u?”

Mạc Trọng Huy do dự một lát, mới nhỏ giọng gọi, “Mẹ”

Đường Tĩnh Vi chạy tới ôm lấy hắn, lau nước mắt lên bộ vest đắt đỏ của hắn, “Con ơi, con của mẹ, con cuối cùng cũng chịu trở về để mẹ gặp mặt rồi.”

Mấy năm nay, có vô số lần Đường Tĩnh Vi muốn bay tới Giang Thành thăm con trai, nhưng lão gia tử đã ra lệnh, ai đến thăm đồ bất hiếu kia thì sẽ đuổi người đó ra khỏi nhà họ Mạc. Rất nhiều lần bà suýt nữa là tranh cãi với lão gia, cuối cùng lại vẫn theo ý ông cụ.

“Để mẹ nhìn xem con có gầy đi không? Sao con có thể nán lại cái chỗ nhỏ như Giang Thành ấy nhiều năm như vậy, có phải con hoàn toàn quên luôn ba mẹ với ông nội con rồi không?”

Mạc Trọng Huy nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn đẩy Đường Tĩnh Vi ra, “Mẹ, con đi trước, chờ ngày mai ông nội ở nhà con lại qua đây tìm ông”

“Đã về rồi con còn muốn đi đầu, không phải con cố tình làm mọi người khó chịu chứ? Con gặp ông nội chưa? Dù ngoài miệng ông nội con không nói, nhưng chúng ta đều biết ông rất nhớ con”

“Mẹ, ngày mai con lại đến.”

Mạc Trọng Huy bước ra ngoài, Đường Tĩnh Vi khóc lóc, “Trọng Huy à, đây chính là nhà của con mà, con còn định bỏ đi đâu? Sáu năm mẹ không được gặp con, con không thể để mẹ nhìn mặt con đàng hoàng sao?”

“Mẹ, con còn có chuyện rất quan trọng, không ở cùng mẹ được”

Mạc Trọng Huy nói xong cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, chỉ còn lại một mình Đường Tĩnh Vi gạt nước mắt một cách đáng thương.

Sáu năm trước, bà không đứng về phía hắn, cho nên nỗi oán giận của con trai với bà cũng rất sâu.

Lão gia tử đi lang thang ở bên ngoài rồi trở về. Mới qua nửa tiếng mà khi ông cụ về đến nhà thằng nhóc thối kia đã không thấy tăm hơi, chỉ nhìn thấy Đường Tĩnh Vi ngồi ở phòng khách lau nước mắt.

Cơn giận của ông cụ càng lớn hơn, nhịn không được độc địa nói, “Gặp được thằng con trai bảo bối của con rồi hả?”

“Ba, ba còn nói vậy nữa. Trọng Huy bị ba đuổi khỏi nhà họ Mạc nhiều năm như vậy, chịu bao nhiêu khổ cực, vất vả lắm mới quay về, có phải ba lại mắng nó không?”

Lão gia tử hầm hừ, tức giận nói, “Ba chưa từng đuổi nó đi. Con trai con giỏi rồi, vì một người phụ nữ mà đoạn tuyệt với cả nhà. Bây giờ nó lại vì một người phụ nữ mà quay về cầu xin ba. Cầu xin người khác cũng kiêu ngạo, cái tính tình ngoan cố đến vậy còn mong ba thoả hiệp với nó à?”

Đường Tĩnh Vi không kìm được lớn tiếng đáp trả một câu, “Tính tình ngoan cố đó không phải giống ba ư, có ông nội thế nào thì sẽ có cháu trai thế đó”

“Đừng có đổ thừa lên đầu ba, đều do bị các con nuông chiều. Đúng rồi, con còn chưa biết nhỉ, con trai con bị người ta đâm một dao, bị thương nặng”

“Ba nói gì cơ?” Đường Tĩnh Vi đứng phắt dậy, “Ba, ba lặp lại lần nữa, ai bị thương?”

Ông cụ nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Trọng Huy bị phụ nữ đâm một dao, đã nằm ở bệnh viện hơn nửa tháng, còn chưa khỏi hẳn. Lần này nó trở về là để cầu xin cho người phụ nữ kia”

“Ba, sao ba không nói sớm?”

“Bây giờ nói cho con rồi, con còn thất thần gì nữa, còn không nhanh đưa bác sĩ qua xem xem”

Đường Tĩnh Vi đưa bác sĩ riêng của ông cụ theo, trong lòng thầm nhủ, ông cụ này, trong lòng rõ ràng là lo lắng muốn chết, lại cố tình sĩ diện, thật không biết so đo nhiều điều với cháu trai của mình như vậy làm gì.

Đường Tĩnh Vi dẫn bác sĩ đi thẳng tới khách sạn.

Trương Húc nhìn thấy Đường Tĩnh Vi, theo bản năng cản bà lại, “Phu nhân, bà không thể đi vào, ngài Mạc đang nghỉ ngơi. Lúc ngài ấy nghỉ ngơi không thích có người quấy rầy”

Đường Tĩnh Vị cẩn thận đánh giá chàng trai trẻ trước mắt này, trong mắt tràn đầy cảm kích, “Cậu chính là Trương Húc hả? Nghe nói ở Giang Thành, Trọng Huy nhà chúng tôi đều do cậu chăm sóc. Tính tình của Trọng Huy không tốt, mấy năm nay cậu vất vả rồi”

Trương Húc lau mồ hôi, cậu ta tuyệt đối không ngờ được đường đường là bà Mạc lại bình thản nói với cậu ta những lời như vậy, xét cho cùng cũng là người có tố chất.

“Phu nhân, bà quá lời rồi, đi theo bên cạnh ngài Mạc, tôi cũng học được rất nhiều.”

Đường Tĩnh Vi hơi gật đầu, chỉ vào nhóm người phía sau, “Tôi mới nghe lão gia tử nói Trọng Huy bị thương. Đây là bác sĩ riêng của lão gia tử nhà tôi và nhóm nhân viên của ông cụ. Chúng tôi đến thăm Trọng Huy. Trợ lý Trương, hẳn là cậu sẽ không chặn chúng tôi ở ngoài của chứ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...