Tình Yêu Của Anh ! Em Đừng Khóc Một Mình Thế !

Chương 1 :



- Dạ thưa mẹ , anh ấy tên Phong , Nguyễn Nhật Phong ạ . Anh ấy sống ở Mỹ vừa mới về nước , 25 tuổi ạ .

Uyên khẽ nói sơ qua cho gia đình mình nghe . Ông Cường cười :

- Vậy là con tốt nghiệp bên Mỹ hả ?

- Dạ , vâng .

- Ừ.

Ông Cường khẽ cười nhìn bà Hà . Thầm bảo "Nó khá được đấy"

- Cháu à, nếu cháu là người yêu Uyên thì ở lại ăn một mâm cơm với gia đình bác nhé .

- Dạ cháu cảm ơn hai bác ạ , thế thì tốt quá .

Hai ông bà cười mãn nguyện , con gái lớn của họ không cần đến họ lo nữa rồi . Uyên bên cạnh nhìn Phong , mắt liếc nhìn ý bảo Ra đây . Phong nhìn bố mẹ vợ :

- Con xin phép.....

Thấy hai đứa trẻ muốn nói chuyện riêng ,nên đáp ngay :

- Hai đứa đi đi !

Ba vợ lên tiếng , Phong chạy đi luôn , nhưng cũng không quên xin phép chào . Trong nhà còn hai ông bà đang ngồi trên ghế :

-Tôi thấy nó cũng được đấy ông ạ , rất lễ phép .

- Ừ , tôi với bà lo đám cưới là việc đến nơi rồi .

- Ừ , tôi với bà lo đám cưới là việc đến nơi rồi .

Uyên kéo Phong xuống khu nhà dưới , cách nhà trên cô đang sống một mảnh vườn , nhà cũ này là nhà ngày xưa ông bà cố để lại bây giờ vì sống ở nhà trên mới xây nên nơi đây làm nơi để đồ đạc đi đồng . Trước còn có một cây xoài to , đang đầy những quả chín vàng :

- Hơ , sao anh không nói gì mà đến đây . Anh biết em suýt chết không hả ?

- Chết gì hả em ? Anh thấy bố mẹ hài lòng lắm , yên tâm của này anh qua . Em theo anh về là cái chắc .

Phong cười đắc ý , mơ mộng về tương lai xa xôi , khi hai người cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường trước tiếng vỗ tay như sấm dậy của mọi người ..........

- Còn để xem anh qua được cửa tối nay không đã . Mà hai bác đã đồng ý chưa ?

- Không phải lo , ba mẹ anh hối về đây lấy em , sao mà không đồng ý cơ chứ ?

-....

Uyên cười nhìn Phong , Như vậy còn gì để mong hơn nữa chứ . Viên mãn , thật sự viên mãn nha .

- À.....

- Sao ?

UYên thấy thắc mắc chuyện quan trọng nhất cũng đã lo xong không lẽ lại còn chuyện khác nữa quan trọng hơn à ?

- Em hứa với anh là sẽ tặng cho anh mấy trái xoài mà , xoài của anh đâu ?

Phong đưa tay ra trước mặt Uyên , như đòi một món nợ . Trong khi Uyên thì choáng ngợp . Trời ạ, tưởng chuyện gì cơ ?

- Sẽ có .

Nhặt viên đá nhỏ dưới đất lên , em ném lên một tán trên cây . bụp . Một quả xoài rơi xuống và Uyên nhanh tay đỡ được .

Nhặt viên đá nhỏ dưới đất lên , em ném lên một tán trên cây . bụp . Một quả xoài rơi xuống và Uyên nhanh tay đỡ được .

- Đây .

- Cám ơn

Lấy móng tay bóc vỏ quả xoài rồi cắn một miếng luôn .

- Ngon lắm , em ăn không ?

- Thôi .

- Càng còn , cho nhịn .

- Hứ...

Uyên cười trừ , đây là bộ mặt của Phong khi làm nũng . Cực kỳ trẻ con . Thẳng ra trẻ con phải gọi bằng chú .

*************

Trời bắt đầu râm , không còn nắng gay gắt nữa , rồi tối lại , những cơn gió thổi làm mấy cành cây , xào xạc . Gió thổi bay mái tóc dài và đen của em về đằng sau . Phong nhìn hình ảnh đang đập vào mắt mình , dường như mọi thứ như ngừng lại . Ánh mắt vẫn không rời khỏi Uyên . Cảm nhận thấy có người đang nhìn chằm chằm mình , Uyên quay ra .........

tg: mong các bạn đón đọc chap sau :) . cho xin 1 lời nhận xét nhé . Cám ơn ạ !
Chương trước Chương tiếp
Loading...