Tình Yêu Của Anh Hình Cảnh
Chương 19
Chương 19: Tối hôm nay bị cúp điện Ngày mai là sinh nhật của Tả Trí, anh dứt khoát đẩy đi bữa tiệc của đám bạn bè xấu kia, lần đầu sầu não vì sinh nhật của mình. Sau khi an bài tốt hành động lùng bắt băng lừa gạt một công ty điện tín quốc gia, Giang Thiệu đi về chỗ ngồi, hung hăng đá Tả Trí một cái ở dưới mặt bàn. “Tả đội, nói ý kiến của cậu một chút, có bổ sung gì không?” Tả Trí đang mất hồn lập tực hít khí mạnh, lại không thể phát tác, bàn tay len lén đưa xuống dưới xoa xương đùi, thái độ nghiêm túc. “Tôi không có ý kiến, cứ làm theo anh nói.” Giang Thiệu nhìn anh một cái, tắt đèn chiếu tuyên bố tan họp. Chờ những người khác giải tán hết, Giang Thiệu mới chậm rãi bắt đầu thu xếp đồ đạc. “Ngày mai cậu phải vất vả rồi, khuya về nhà dọn dẹp một vài thứ.” Tả Trí nháy mắt mấy cái, rất mờ mịt, “Dọn dẹp cái gì?” “Dọn dẹp cái gì tùy cậu, thời gian gấp gáp, buổi sáng ngày mai sẽ phải hành động.” “Đi đâu?” Tả Trí có dự cảm không tốt, cố gắng hồi tưởng nội dung trong buổi họp vừa rồi. Giang Thiệu đưa kế hoạch hành động cho anh, “Cậu dẫn người tới dùng tốc độ nhanh nhất thu góp chứng cớ, xin lệnh kiểm soát từ tòa án, tôi xử lý xong chuyện bên này ngày mai sẽ qua hội hợp với cậu.” Tả Trí cúi đầu nhìn lướt qua, thiếu chút nữa hộc máu. “Đó là Philippines, sao anh không đi? Chuyện bên này tôi làm cũng được mà?” “Đã định rồi, vừa rồi tôi hỏi ý kiến của cậu, cậu nói tùy tôi mà.” “Không phải tôi mới vừa mất hồn sao! Tôi làm sao biết anh an bài thế nào!” Hành động theo kế hoạch nói vốn có thì phải lùng bắt đến 3 ngày, chuyến đi này của anh không biết khi nào mới trở về được. Vậy không phải bị nhỡ sinh nhật sao? Giang Thiệu làm sao không hiểu tâm tư kia, đập tài liệu vừa sửa sang xong lên bàn, mặt trầm xuống. “Tinh thần cậu không tập trung còn lý luận? Bây giờ là lúc cậu mất hồn?” “. . . . . .” Tả Trí sờ sờ lỗ mũi, “Nhưng, anh là đội trưởng.” “Không tệ, tôi cũng là người phụ trách hành động lùng bắt lần này, tôi an bài thế nào thì cậu phải thi hành thế đó!” Tả Trí biết mình không để ý, nhưng tối mai đối với anh mà nói quả thật quan trọng. Anh hé mắt, “Giang Thiệu, tiểu tử cố ý à? Biết rất rõ ràng ngày mai là ngày mấy.” Giang Thiệu giật nhẹ khóe miệng, “Sao cậu lại kiểu cách như phụ nữ thế, sinh nhật thế nào? Đừng quên thân phận của cậu là cảnh sát! Không phải tiểu tử cuồng nhiệt trong tình yêu! Đừng để vấn đề cá nhân của cậu ảnh hưởng đến công việc!” Tả Trí trừng mắt nói không ra lời, nhưng Giang Thiệu nói rất đúng, anh không có lý do không đi. Chờ Tả Trí đi rồi, Giang Thiệu ngồi một mình ở trong phòng họp trống rỗng. An bài Tả Trí đi trước đánh trận đầu cũng không phải anh cố ý thiên vị, Tả Trí từng tiếp xúc ngắn ngủi với cảnh sát Philippines, cho nên phái cậu ấy đi cũng là chuyện rất tự nhiên. Chờ Tả Trí đi rồi, Giang Thiệu ngồi một mình ở trong phòng họp trống rỗng. An bài Tả Trí đi trước đánh trận đầu cũng không phải anh cố ý thiên vị, Tả Trí từng tiếp xúc ngắn ngủi với cảnh sát Philippines, cho nên phái cậu ấy đi cũng là chuyện rất tự nhiên. Giang Thiệu biết nguyên nhân khiến Tả Trí phân tâm. Diệp Tiểu An đã bỏ rất nhiều công sức vì tối mai, mà Tả Trí chín mươi phần trăm sẽ lựa chọn ở với Trần Dao. Trong đầu anh không tự chủ hiện lên một hình ảnh: Diệp Tiểu An đêm hôm khuya khoắc một thân một mình nhìn một bàn cơm tối phong phú, ngây ngô chờ người đàn ông của cô, lại không ngờ khi cô khổ sở chờ đợi thì Tả Trí đang nhu tình mật ý hô mưa gọi gió với Trần Dao. Mặc kệ như thế nào Diệp Tiểu An đều sẽ không vui, nhưng Giang Thiệu vô luận như thế nào cũng không muốn cho cô lâm vào tình cảnh đáng thương như vậy. Còn Tả Trí thì vô cùng mâu thuẫn. Một mặt chờ đợi, một mặt tiếc nuối. Anh đơn giản sửa sang lại hành lý, ngồi ở đó buồn bực. Buổi tối Trần Dao phải đi gặp khách hàng không biết xã giao tới khi nào mới có thể trở về. Anh suy nghĩ một lát rồi trực tiếp lái xe đi tìm Diệp Tiểu An. Diệp Tiểu An đang ở trong nhà chuẩn bị cho bữa tối ngày mai, Tả Trí nói đến là đến khiến cô luống cuống tay chân ở phòng bếp thu thập đồ đạc, giấu hết đồ vào trong ngăn kéo, bị phát hiện thì sẽ không còn niềm vui. “Tiểu Diệp Tử mau ra đây phục vụ gia!” Tả Trí ở bên ngoài gào lên, Diệp Tiểu An bưng một dịa hạt anh đào hồng lớn ra ngoài. Lão đại Tả Trí không vui tréo nguẩy hai chân, kéo Diệp Tiểu An vaòo trong ngực điểm cái mũi nhỏ của cô, hỏi han. “Em lén lút làm cái gì ở trong đó vậy?” Diệp Tiểu An nhét hai hạt anh đào vào miệng anh, “Em làm sao có lá gan phạm tội dưới mắt của anh, thật có việc cũng có anh bảo bọc chứ mà.” Tả Trí nhớ tới chuyện lần trước Diệp Tiểu An đả thương người vào đồn cảnh sát, nếu không phải là anh và Giang Thiệu đã chào hỏi với đồn cảnh sát toàn thành phố trước đó thì căn bản không thể tìm ra cô. “Tật xấu của em dùng với anh là được rồi, còn chạy ra ngoài giương oai, gặp gỡ người ngang ngược xem em làm thế nào.” Diệp Tiểu An không lên tiếng, chỉ mím môi cười. Tả Trí ăn hạt anh đào cô đút tới, nhìn cô gái này. Cô mặc dù không xinh đẹp chói mắt giống Trần Dao và Cận Thanh, bộ dáng cũng thanh lệ đáng yêu. Mặc kệ là hoạt bát hay là an tĩnh, ngang ngược hay là nghe lời, thông tuệ hay là mơ hồ cũng đều khiến anh thích. Huống chi sự bao dung săn sóc của cô nhiều hơn là tùy hứng. Cô là một cô gái hoạt bát linh lung, cô sẽ lệ thuộc vào anh, mà ở ở phương diện khác lại độc lập. Thỏa mãn lòng hư vinh đàn ông của anh lại không tạo cho anh bất kỳ áp lực nào. Tại sao có thể có một cô gái nhìn như bình thường rồi lại tập hợp toàn bộ ưu điểm của một người con gái mà đàn ông thích? Nghĩ kỹ lại, Tả Trí đột nhiên cảm thấy Diệp Tiểu An rất khó đoán. Người bình thường nhìn qua đơn giản nhất lại là người có cảm giác thần bí nhất, nhất là ánh mắt của cô, nó quá mức rõ ràng, khiến anh không nhịn được bị hấp dẫn. Nhưng cô gái tốt đẹp này gần đây lại khiến Tả Trí khó hiểu. “Anh đang nghĩ gì?” Tay nhỏ của Diệp Tiểu An lắc lư trước mắt anh gọi về sự chú ý của anh. Tả Trí bắt lấy tay của cô hôn nhẹ vào lòng bàn tay, “Anh đang suy nghĩ, người đàn ông nào lấy được em quả thật rất may mắn.” Nếu là trước kia Diệp Tiểu An da mặt mỏng nhất định xấu hổ đỏ mặt, mà lần này cô chỉ cúi đầu cười không nói. Cô không hề bỏ qua vẻ tiếc nuối tiếc hận thoáng qua trong mắt Tả Trí khi nói chuyện. Đây đại biểu cô không muốn dễ dàng ra quyết định, nhưng cô rõ ràng đây không phải là lời cầu hôn trá hình như trong phim. Bởi vì đàn ông khi cầu hôn không nên có loại ánh mắt đó. Đây đại biểu cô không muốn dễ dàng ra quyết định, nhưng cô rõ ràng đây không phải là lời cầu hôn trá hình như trong phim. Bởi vì đàn ông khi cầu hôn không nên có loại ánh mắt đó. Giang Thiệu bận rộn đến đêm khuya mới về, trùng hợp thấy xe Tả Trí lái ra chung cư. Anh nhìn thấy đèn sau xe Tả Trí hoàn toàn biến mất trong màn đêm mới lên lầu. Lúc mở cửa lại không tự chủ liếc nhìn đối diện. Tắm rửa xong vừa mới chuẩn bị ngủ thì toàn bộ đèn trong phòng chợt tắt hết, chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ le lói. Diệp Tiểu An đứng ở trên hành lang rầu rĩ, cô thật không biết vật này, phía trên có rất nhiều chốt mở, cô không biết xuống tay từ cái nào. Thử sờ mấy cái nhưng trong nhà vẫn không có điện. Cô gãi tóc, dấu hỏi đầy đầu khom người chổng mông nghiên cứu cầu chì, Giang Thiệu đột nhiên mở cửa ra ngoài dọa cô giật mình. “Chuyện gì xảy ra? Bị cúp điện?” “A. . . . Tôi đang dùng lò nướng, chợt không có điện. . . .” Diệp Tiểu An không ngờ anh ở nhà, cho nên mặc đồ rất nhẹ nhàng khoan khoái. Giang Thiệu cũng không ngờ cô mặc áo ba lỗ với quần ngắn đi ra ngoài, sau đoạn đối thoại ngắn ngủi thì hai người đều rơi vào sự trầm mặc lúng túng. Thị lực của Giang Thiệu trong bóng đêm tốt hơn người bình thường, cho nên cái mông nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên của Diệp Tiểu An và hai cái chân dài nhỏ cân xứng, bao gồm vẻ hoảng hốt luống cuống của cô đều dễ dàng bị anh thu hết vào mắt. Giang Thiệu rất bình tĩnh, cũng rất quân tử chuyển tầm mắt từ hạ thân cô lên mặt cô. “Em trở về đi, để tôi xem cho.” “Uh.” Diệp Tiểu An đồng ý nhưng lại không động. Từng có kinh nghiệm người đàn ông này biến thân thành người sói, Diệp Tiểu An vạn vạn không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong bóng đêm cắn môi nắm chặt điện thoại dùng để chiếu sáng vừa rồi, thời khắc mấu chốt cũng đành phải cầm cái này làm vũ khí. “Tôi đi lấy dụng cụ sửa điện.” Giang Thiệu thấy cô thật lâu không nhúc nhích, đoán ra sự băn khoăn của cô nên xoay người vào nhà. Diệp Tiểu An đứng tại chỗ nghe động tĩnh mới dám thận trọng chạy về, lúc định mở cửa lại phát hiện cái chìa khóa không có ở trong tay. Lúc này Giang Thiệu đã cầm đèn pin đi đến, Diệp Tiểu An lại mở cửa ra, thân thể dán chặt cửa chính đối diện kêu khẽ một câu. “Chuyển đèn pin!” “Thế nào?” “Chìa khóa của tôi có lẽ rơi trong hộp cầu chì, anh chờ tôi về lấy!” Diệp Tiểu An nhắm mắt chạy đến bên cạnh cầu chì sờ trái sờ phải, nhưng vẫn không sờ tới cái chìa khóa. Giang Thiệu đang ở phía sau cô, cô càng gấp gáp càng không tìm được. Keng. . . . Giang Thiệu nhặt cái chìa khóa cô làm rơi mấy lần lên lắc bên tai cô một cái. “Ở chỗ này đây.” Diệp Tiểu An cắn răng giựt cái chìa khóa từ tay anh bỏ chạy, quên bậc thang dưới chân đã không còn, thân thể nghiêng tới trước. Giang Thiệu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt hông cô, tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất. Nhưng không đợi nói chuyện, Diệp Tiểu An đã xoay tay lại thưởng anh một cái tát. “Anh muốn làm gì! Anh lưu manh mau buông tay!” Diệp Tiểu An cắn răng giựt cái chìa khóa từ tay anh bỏ chạy, quên bậc thang dưới chân đã không còn, thân thể nghiêng tới trước. Giang Thiệu nhanh tay lẹ mắt ôm chặt hông cô, tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất. Nhưng không đợi nói chuyện, Diệp Tiểu An đã xoay tay lại thưởng anh một cái tát. “Anh muốn làm gì! Anh lưu manh mau buông tay!” Giang Thiệu dừng động tác không vui cau mày, nhớ không lầm đây là lần thứ hai anh bị Diệp Tiểu An tát. Đừng xem tay cô không lớn, tát ra tiếng đủ thanh thúy dễ nghe đấy! Giang Thiệu mặc dù không phải thiếu gia ăn sung mặc sướng, nhưng dầu gì cũng là người tâm cao khí ngạo. Lần trước bị cô đánh là trừng phạt đúng tội, như vậy lần này thì sao? Buông tay đúng không? Tốt! Giang Thiệu chợt nghe lời buông lỏng tay, Diệp Tiểu An không có phòng bị lập tức quỳ lên xi măng cứng rắn, đầu gối truyền đến đau đớn vô cùng. “Đau! Giang Thiệu! Sao anh lại chợt buông tay!” Giang Thiệu hít một hơi thật sâu, nuốt lời thô tục xuống. “Diệp Tiểu An! Cô muốn bị dọn dẹp à? Tôi sợ cô té mới kéo cô lại! Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Chơi cô? A, thật ngại, tôi không uống rượu tôi rất tỉnh, phiền cô dẹp ý nghĩ đó đi đừng vọng tưởng!” Trong lời nói của anh không chỉ có một tầng ý châm chọc, dựa vào thông minh của mình, Diệp Tiểu An tuyệt đối nghe hiểu. Lửa giận oanh một tiếng thiêu đốt, cô chịu đựng đau đớn ở đầu gối bò dậy dùng sức đẩy anh. “Anh mới tìm dọn dẹp! Anh là đồ lưu manh giả bộ đạo mạo mặt người dạ thú! Trước kia tôi còn tưởng anh là người tốt, thì ra anh và mấy tên đàn ông khác đều là cung Nhân Mã!” “Cung Nhân Mã. . . . ?” “Nửa người trên là người nửa người dưới là, súc, sinh!” Ngón tay Diệp Tiểu An hung tợn đâm ngực của anh, hận không làm mỗi chữ mình nói ra đính lên người anh. “Không trách được chị Cận Thanh muốn chia tay với anh, đáng đời người đàn ông như anh bị bỏ!” Diệp Tiểu An không biết lời nói của mình giống như một thanh kiếm bén đâm vào tim của Giang Thiệu, càng không nhìn thấy biểu tình trầm xuống trong bóng tối của anh. Giang Thiệu kéo cánh tay cô đẩy cô vào tường, nắm cằm nhỏ của cô, nâng lên, “Tôi hoài nghi em không phải là đầu óc thật có vấn đề thì chính là đang cố ý quyến rũ tôi, em chỉ mặc một cái quần ngắn mà dám xuất hiện trước mặt kẻ mặt người dạ thú, không sợ anh ta lộ ra diện mạo xấu xí thật sự sau đó làm gì em trong tình huống kêu trời không thấu kêu đất không nghe sao?” Diệp Tiểu An bị anh bóp đau, bởi vì lời nói của anh mà tóc gáy đều dựng lên, thân thể của anh chợt đè tới ép cô vào trong một góc nhỏ, khiến cho hô hấp của cô cũng bị nghẽn. “Anh, anh. . . .” “Tôi, tôi có muốn bổ sung chuyện lần trước chưa làm xong không à, nếu không thì thật uổng phí cho em mở miệng ca ngợi rồi? Em cứ nói đi?” Anh học nói chuyện cà lăm như Diệp Tiểu An, nở một nụ cười vô hại vô cùng. Giang Thiệu cảm thấy hoàn toàn không cần phải ở ngụy trang thành một người đàn ông tốt, mặc dù Cận Thanh không nói ra nhưng cô vẫn luôn không nhìn đến anh, nếu cả Diệp Tiểu An cũng thế, anh cần gì phải uất ức mình như vậy. Ý tưởng vò đã mẻ lại sứt này một khi nhô ra liền điên cuồng sinh trưởng ở trong đầu Giang Thiệu. Anh đè thân thể Diệp Tiểu An vào trên nắp hộp cầu chì, tiến gần tới mặt cô. “Mặt người dạ thú? Đồ lưu manh? Hả?” Diệp Tiểu An nhất thời liền tịt ngòi, cảm thấy mình thật là thiếu não, ôm thì ôm, té thì té, làm gì nhất định phải làm người đàn ông này phát bực, làm phát bực lại đánh không lại anh. Nhưng trước kia tính khí Giang Thiệu không có kém như vậy đó a. . . . . . “Tôi cảnh cáo anh, không thể làm loạn. . . .” thân thể Diệp Tiểu An rung động, anh dán quá chặt, cô không muốn cảm nhận được tội phạm “Dục vọng” của anh cũng khó khăn. “Anh quá kích động rồi. . . . . .” “Không xằng bậy thì không phải là kích động.” Giang Thiệu vừa nói vừa cúi đầu. . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương