Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 34



Mãi cho đến khi tan làm, Ninh Mặc vẫn cứng người ngồi một chỗ, lần này ngay cả tầm mắt cũng không muốn ném qua người tôi với Thái Kỳ.

Tôi nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên bắt đầu cảm thấy thật xa lạ. Thái Kỳ chọc cánh tay tôi, trêu chọc cười nói với tôi: “Aiz, sao hả, nhớ lại ký ức ngọt ngào đắng cay.”

Tôi lặng lẽ ghé miệng qua, ở gần lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Thái Kỳ, tôi thấy lúc tôi nhìn Ninh Mặc, không còn cảm giác tim đập nữa!” Tôi cẩn thận tìm từ: “Aiz, nhìn anh ta không khác với các bạn học thân thiết tẹo nào!”

Đây là lời nói thật, có lẽ máu trong lòng đã chảy khô, mấy đêm nay lệ cũng đã rơi cạn, tôi nhìn hắn, càng cảm thấy xa lạ.

Thái Kỳ rất hưng phấn, đôi mắt giống như ánh sao lóe lên nơi cuối trời, đột nhiên vụt một cái, nhanh chóng ánh lên một trăm tám mươi độ, “Vậy là đúng rồi, cô chính là thái tử phi của Thiên Duyệt, không cần phải mù quáng dày vò vì Ninh tiểu tổng! Cậu ta không xứng với cô!”

Phụt, tôi lập tức nhiệt huyết sôi trào: “Thái Kỳ, anh thực thật thà! Khen người ta cũng không quanh co lòng vòng!” Tôi hắc hắc say mê cười hai tiếng, vỗ hắn: “Tôi thích anh khen ngợi tôi như vậy!”

Thái Kỳ cười như không cười nói: “Cô không biết làm người của bộ thị trường, nói chuyện chỉ có ba phần thật sao? Mới vừa nãy tôi mới chỉ dùng bảy phần giả kia, đối đãi với quân ta, phải dối trá hơn! Biết chưa, cùng ngành chính là kẻ địch!”

“…” Tôi bị hắn làm cho kích thích, một lúc sau, tôi tỉnh lại nói sang chuyện khác: “Thật ra thì xét tình hình trước mắt, tôi thấy chúng ta phải gia tăng những lần gặp gỡ bất ngờ với Đại công tử! Tranh thủ sớm một ngày thoát khỏi cảnh dân thường!”

Thái Kỳ ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếp tục khinh bỉ tôi: “Hồng Kỳ, không thể đánh một trận khi chưa chuẩn bị được, cô phải chuẩn bị tốt, rồi mới chiến đấu được! Giờ cô ăn mặc thành như vậy, trừ phi mắt của Thái tử gia bị đui, nếu không tuyệt đối sẽ ghê tởm cô!”

Lời của tiền bối luôn có đạo lý, tôi quyết định mù quáng theo Thái đèn sáng.

Vừa mới qua năm giờ, Thái Kỳ len lén kéo tôi đi xuống cầu thang phía sau công ty.

“Diệp Hồng Kỳ, cô nên chỉnh lại đầu tóc, sau đó để dài, bảo đảm là một giai nhân nhỏ bé thanh tú!” Thái Kỳ đưa tay gẩy gẩy mấy sợi tóc dài quá tai của tôi, đột nhiên có một loại vẻ mặt rất chi là xúc động.

Tôi nhớ lại bảy phần giả kia của hắn, quyết định giữ vững im lặng.

“Aiz, lúc cô mới vào công ty, tôi thấy cô vẫn còn là một đứa con gái không biết xấu hổ là gì, sao bây giờ nhìn lại thuận mắt thế nhỉ?” Hắn tiếp tục xúc động.

Hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt đã bí xị của tôi. Tôi yên lặng cắn răng, siết chặt quai túi xách trong tay, lúc nào cũng có thể hóa thân thành nữ hiệp bạo lực.

“Hồng Kỳ này, cô phải đổi kem chống nắng đi, cả đồ dưỡng da cũng phải nhanh chóng đổi đi, đúng rồi, cô dùng sữa rửa mặt gì?”

Dọc theo đường đi, đồng chí Thái Kỳ vẫn thao thao bất tuyệt.

Tôi buồn bực: “Thái trợ lý, tôi dùng xà phòng rửa mặt.”

Hắn nhìn tôi giống hệt như nhìn người ngoài hành tinh, tiện tay lôi kéo, siết chặt lấy tay của tôi, sáp lại gần nhìn da tôi, lại vươn tay chấm một cái, ngạc nhiên: “Hồng Kỳ, cô chà đạp da mình như thế, mà vẫn có thể giữ được độ sáng bóng như vậy, cô đúng là phí của giời đấy!”

Hắn dứt khoát nói xong, kéo tôi vào một cửa hàng mới mở ở đầu ngã tư, mua một đống đồ trang điểm, quăng hết cho tôi: “Đây coi như nợ, lúc nào lãnh lương trả cho tôi!”

Tôi khóc không ra nước mắt cầm một đống đồ trang điểm, cẩn thận quan sát quầy hàng, định chờ đồng chí Thái Kỳ quay đi một cái, tôi liền bỏ hết đống đồ trên tay lại.

“Hồng Kỳ, cô đừng có mơ!” Thái Kỳ cau mày nhìn tôi, vươn hai ngón tay thon dài ra, lôi từ đống đồ trang điểm ra một tờ giấy nho nhỏ, giơ tay lên, liếc mắt nhìn.

Sau đó, chậm rãi xé nó ra thành từng mảnh.

Tôi lập tức ủ rũ.

“Còn nữa, đừng có để tôi thấy cô bán đồ trên internet!” Hắn hung tợn uy hiếp tôi. Tôi lại nhớ tới cái lần bị hắn hãm hại, nhất thời chìm trong không khí bi thươn

g.

Hắn chỉ liếc tôi một cái, lập tức đã đoán ra được tôi đang nghĩ cái gì: “Hồng Kỳ, nhớ lại khiến cho người ta già nhanh, chúng ta nên nhìn về phía trước!”

Tôi buồn bực gật đầu một cái, bị hắn kéo vào một cửa hiệu làm tóc tráng lệ, bên trong một hàng trai xinh gái đẹp, tôi run run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Bao nhiêu là vật thể chói sáng như vậy, bình thường tôi cũng chỉ dám ở nhà nhìn ti vi mà thưởng thức trai đẹp nha…

“Chào anh, cắt tóc?” Tiểu thư phục vụ ôm bảng giá cắt tóc tiến lên, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của tôi, thẳng tắp vọt về phía Thái Kỳ.

Tôi nhìn theo, phát hiện cô nàng đáng yêu kia, trên mặt còn nhẹ nhàng xuất hiện hai tầng mây đỏ.

Cái tên Thái Kỳ yêu nghiệt này, lại bắt đầu vào vai kim cương vương lão ngũ, tôi thấy hắn lôi từ trong túi quần quả Rolex mua được ở chợ đêm kia ra, già vờ giả vịt liếc mắt nhìn, kinh ngạc: “A, trễ vậy rồi sao, hôm nay sửa cho cô ấy trước đi, lát nữa bọn tôi còn phải đi ăn tối ở QUEEN nữa!”

Phụt… Hắn lại tới nữa rồi, vừa đến chỗ nào nghiêm chỉnh, y như rằng hắn lại thích diễn vai công tử nhà giàu, đây là kết luận tôi rút ra được sau vô số lần lén quan sát.

QUEEN cái mốc xì, không phải là tiệm Nữ Hoàng sao, tôi rơi lệ, tôi khinh nhất là cái kiểu trung tây kết hợp thế này.

Nhưng mà lại có người thích cái trò này!

Trong mắt tiểu cô nương lập tức hiện lên vẻ sùng bái, tiện tay trình lên một tấm danh thiếp: “Aiz, lần sau anh đến cắt, để tôi phục vụ nhé!”

Mẹ nhà nó, dám hoàn toàn vứt tôi qua một bên!

Thái Kỳ phất tay một cái, kéo tôi đến trước mặt hắn: “Chỉnh trang lại đầu tóc của bạn gái tôi cho tử tế, giữ độ dài, không cần cắt quá ngắn, nhân tiện sửa lông mày một chút.

Hử? Tôi không có quyền phát ngôn gì sao?

Thôi được rồi, tôi đành nhắm mắt ngủ thôi!

Từ đầu tới cuối, thợ cắt tóc đều hỏi ý kiến của Thái Kỳ, tôi vẫn nhắm mắt lại ngủ khì khì, thật ra thì cũng không có ngủ thật. chỉ là mệt, muốn rên mấy tiếng….

Khoảng chừng nửa tiếng sau, tôi nghe thấy thợ cắt tóc hài lòng kéo chiếc khăn choàng qua cổ tôi ra nói: “Hoàn mỹ!”

Tôi nhắm mắt sửa lại cho anh ta: “Sai rồi, là hoàn thành!”

Thái Kỳ lập tức cười ra tiếng.

“Nhìn cho tôi, xem kiểu gì!” Hắn đẩy cái ghế của tôi, tôi mở mắt, đẩy hắn ra, quay về phía gương nhìn kỹ kiểu tóc mới.

Đột nhiên liền rung động.

Thì ra thay đổi kiểu tóc, thực sự có thể thay đổi khí chất và vẻ ngoài của một người, mặc dù chỉ là những chi tiết rất nhỏ, nhưng cả người nhìn qua thực sự khác biệt.

Tóc được tỉa thành mái mỏng, mềm mại rủ xuống trán, những chỗ khác được cắt tỉa rất khéo, thành từng tầng lớp, đuôi tóc được uốn hơi cong lên, vô cùng tự nhiên dắt qua mang tai.

Lông mày cũng được tỉa gọn gàng, cả người nhất thời đẹp đẽ lên không ít, xứng với mái tóc ngắn đáng yêu này, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình thật sự quá xinh đẹp.

“Là phỏng theo kiểu tóc ngắn của Audrey Hepburn*!” Nhà tạo mẫu tóc đứng bên cạnh giải thích.

* Audrey Hepburn : Một diễn viên điện ảnh huyền thoại của thập niên 1950, 1960.

“Được rồi, cô ấy chắc cũng chẳng biết Audrey là ai đâu!” Thái Kỳ hớn hở, hai tay vịn lấy bả vai tôi, xoay tôi lại.

Sau đó, giống như kỳ tích, tôi thấy ánh mắt hắn sáng lên, mang theo sự nóng bỏng, nhìn về phía tôi: “Hồng Kỳ, cô là một viên ngọc thô chưa được mài giũa!”

Hắn lại lần nữa nhiệt tình ca ngợi tôi!

Đáng tiếc tôi căn bản không tin hắn, tôi chỉ tin hắn là đồng nghiệp của tôi, là một tên làm marketing thị trường, mẹ kiếp, giữa người cùng nghành đầy dối trá, đây là cái hắn vừa mới dạy tôi không lâu….

“Cô rất đẹp!” Hắn vươn tay sờ sờ vành tai của tôi, ngón tay thon dài từ từ vân vê vành tai tôi, vê đến mức tôi nổi cả da gà, rồi sau đó, hắn chậm rãi cúi đầu tìm môi tôi.

Tôi cong gối, lập tức đẩy hắn ra, cáu: “Biến, đừng có dùng mấy lời dối trá của anh tán dương tôi! Đồng chí cùng ngành!”

Hắn lúng túng cười cười, ánh mắt vẫn vô cùng nóng bỏng, nhìn tôi chăm chú, hắn xoa xoa bụng, cợt nhả nói: “Hồng Kỳ, hay chúng ta chớp mắt mấy cái đi!”

Tôi nhìn anh chàng cắt tóc đã khiêm tốn đến mức hợp thể làm một với cái ghế cắt tóc, nhất thời cảm thấy rất ngượng ngùng, lập tức nổi cáu: “Không được, tôi muốn chớp mắt với Đại công tử Thiên Duyệt, sau này không cho anh chớp nữa!”

Mặt hắn lập tức căng thẳng, giận dữ: “Diệp Hồng Kỳ, cô thử xem!”

“…” Tôi lại nghĩ hắn vẫn là quân đồng minh của mình, vẫn phải giúp tôi trả tiền, lập tức liền nhụt chí, giơ cái lược trong tay lên, nhào qua, nịnh nọt: “Thái pa pa, tôi đùa anh ấy mà!”

Hắn cười như không cười nhìn tôi, cứ nhìn chằm chằm như vậy, nhìn đến mức tôi toát cả mồ hôi lạnh, sau lưng đều ướt đẫm, một lúc lâu sau, hắn hừ một tiếng, coi như là bỏ qua cho tôi, siết chặt lấy mặt tôi, vô cùng lưu manh nói: “Diệp Hồng Kỳ, cô mà chọc giận tôi, tôi sẽ tự mình trừng trị cô!”

“…” Tôi không nói gì, đối mặt với một tên tiểu bạch kiểm cường đại, tôi ngoài việc dùng ánh mắt sùng bái sâu sắc ra, không còn lời nào khác.

Tôi nghĩ lại nghĩ, trước khi ra khỏi cửa, vẫn không nhịn được, lặng lẽ kéo một cánh tay của hắn, hỏi: “Thái Kỳ, anh bảo trừng trị tôi, có phải giống cái ý mà tôi nghĩ?”

Hắn cau mày, cúi thắt lưng đùa giỡn lưu manh, chụt một cái, hút lấy môi tôi: “Mới vừa nãy không có ý tứ sâu xa như vậy, nhưng mà cô đã suy ra như vậy, tôi đột nhiên có ý tưởng sẽ phát triển từ ngữ này!”

Tôi vả vào mồm mình, sau đó điên cuồng vò tóc, khốn thật, tôi đây là tự mình đẩy mình vào trong lò lửa rồi.

Thái Kỳ hắn là tiểu bạch kiểm đó, tôi không thể sa sút đến mức đi cua tiểu bạch kiểm được.

Quá sa sút!

“Hồng Kỳ, cô mà vò tóc thêm một lần, tôi sẽ chớp mắt với cô một lần, tôi nói được làm được!” Thái Kỳ lạnh mặt, đưa tay qua chỉnh lại mái tóc vừa bị tôi vò loạn.

Động tác nhẹ nhàng vô cùng như đang vuốt ve, tôi ngước mắt nhìn hắn, trong cặp mắt hoa đào kia của hắn giống như chứa đầy một hồ nước, ánh đèn cửa hiệu chiếu lên, tràn đầy linh động, đặc biệt xinh đẹp.

“Hồng Kỳ….” Hắn tựa vào, lần này không cắn môi tôi.

Tôi hoảng sợ phát hiện, hắn chen đầu lưỡi vào…

Chẳng lẽ đây chính là hôn lưỡi trong truyền thuyết…

“A, ọe….” Tôi cắn răng một cái, cùng với hắn, hai người đứng trước cửa hiệu làm tóc che miệng kêu to.

“Thái Kỳ, anh thật ghê tởm!” Tôi đạp cho lão nhị nhà hắn một cước, bưng mặt chạy vội ra ngoài, trái tim đập lên bình bịch, dọc theo đường đi, tôi đều không ngừng nhổ nước miếng.

Chạy thật xa, tôi đột nhiên nghe thấy Thái Kỳ kêu lên một tiếng quái dị, “Diệp Hồng Kỳ, cô cắn chảy máu…” Bịch một tiếng thật to, tôi cam chịu số phận quay người qua chỗ khác, thở dài một cái, quay về chỗ cũ, bởi vì tôi nhìn thấy Thái đồng chí mặt mày xanh xét đang nằm đo đất.

Tạo nghiệt mà… Giờ tôi lại phải khiêng hắn đi bệnh viện!
Chương trước Chương tiếp
Loading...