Tình Yêu Của Gió
Chương 16
Chỉ sau 5 ngày, Phong đã xuất viện, không cần đến 1 tuần. Đúng là sức phục hồi như dã thú.Trở lại trường học- Anh Thiên Phong quay về rồi !!- Ảnh đi du lịch 5 ngày mà tao như chết đi 5 ngày ấy - Nhưng mày ơi, sao giờ nhìn lại, thấy ảnh…còn hút hơn trước thế kiaTiếng các nữ sinh lao xao la hét, E.K lại sôi nổi hẳn lên. Đừng bất ngờ về chuyện đi du lịch, là Khang đã phao tin để ém việc Phong nhập việnPhong và Khang bước vào lớp. 11K1 lại có dịp xôn xao ồn ào. Khang vui vẻ cười đáp lại như mọi khi, còn Phong thì nhét headphone vào tai, thờ ơ nhìn ra cửa sổGiờ ăn trưaPhong tựa người vào lan can. Vài tan nắng cuối thu hiếm hoi nhẹ chiếu xuyên mái tóc đen mềm, tai đeo headphone, đôi mắt lim dim, trông hắn vô cùng hoàn mĩ, như những vị thần trên đỉnh OlympoNgười con gái trước mặt, không biết đến từ lúc nào, cứ ngẩn người ra ngắm. Đến khi đôi mắt lạnh lùng kia khẽ mở, cô ta mới như bừng tỉnh- Xin chào, em là Vương Bội, vừa du học Anh trở về. Em rất thích anh, làm bạn nhé?Vương Bội nói vô cùng thoải mái kèm theo nụ cười quyến rũ, đúng chất du học sinh. Theo cô ta được biết thì chưa ai từng dám đứng trước mặt Phong nói chuyện như vậy – ngoài đàn chị Phương Khả Vy đã bị cự tuyệt – như vậy ít nhiều Phong cũng sẽ thấy ấn tượng với côNhưng tuyệt nhiên không có biểu hiện gì, đôi mắt hắn lại nhắm khẽ, chăm chú nghe nhạcĐiều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Vương Bội : “Anh càng như vậy thì em càng thích. Bất cứ thứ gì Vương Bội này đã thích thì sẽ giành cho bằng được”. Cô nghĩ hôm nay đến đây thôi, không ai có thể giành được Phong khỏi cô, nên cứ “đánh từ từ”Vương Bội mỉm cười rồi quay người đi xuống. Lúc xuống cầu thang thì bắt gặp 1 người con gái khác đi ngược lên: “Là con nhỏ ngồi dưới mình?”Kris bước lên sân thượng. Gió cuối thu thổi từng đợt lạnh lẽo. Phong vẫn đứng dựa vào lan can, không mặc áo khoác, dáng vẻ thản nhiên lạnh lùng, gió khẽ thổi tung mái tóc bồng bềnh và chiếc áo sơ mi. Kris bước đến, nhẹ nhàng ôm Phong từ phía sau, áp mặt lên tấm lưng rộng.Nó không muốn thấy hắn cô độc như thế1 nụ cười thoáng qua, nhưng nhanh chóng thay vào đó là cái nhìu mày. Phong gở tay Kris xuống, quay lại nhìn, tay vẫn nắm tay nó- Sao không đeo găng tay?- Anh có thấy cô gái nào đi ôm từ đằng sau mà đeo găng tay không, mất cả hình ảnh lãng mạnKris vừa nói vừa lắc đầu. Phong cười khẩy, rồi chà xát tay nó vào nhau, đưa lên miệng hà hơi ấm vào. Nó nhìn hắn, có chút không hài lòng, nhanh như cắt choàng cả 2 tay lên cổ hắn, ôm Phong sát vào người- Ấm rồiKris mỉm cười nói. Phong thoáng bất ngờ, rồi cũng ôm siết nó vào người, đôi mắt trở nên ấm áp, nhưng ẩn sâu trong đó có chút gì đó khó dò. Kris ôm chặt lấy Phong hơn, đôi mắt cũng nhìn xa xăm.Đã nghe trong trường có rất nhiều lời đồn về mối quan hệ giữa Dương Thiên Phong và Hàn Tiểu Phong, nhưng Vương Bội vẫn không tin. Bây giờ được chứng kiến tận mắt, cô ta gần như điên tiết lên. Chiếu tia nhìn giận dữ vào Kris, bỏ lại nụ cười tà ác, Vương Bội quay người đi…- Cha, con muốn mượn vài ngườiVương Bội ngồi đối diện với cha mình, lạnh lùng nói.- Để làm gì?- Giúp cha rửa hậnVương Nhân nhìn cô con gái cưng, chờ đợi - Lần trước ở khách sạn Homi chúng ta chẳng phải đã có được khuôn mặt thật của “cô phóng viên Hàm Y” rồi hay sao . Con đã tìm thấy cô ta rồiLần đó, khi Phong và Kris cởi bỏ mặt nạ ở ngõ sau khách sạn, khuôn mặt đã lọt vào camera mới lắp phía sau. Phong quay lưng về phía camera nên không nhìn thấy mặt, nhưng Kris thì có. Lão Vương Nhân đã cho người truy tìm khắp nơi nhưng kết quả vẫn là số không. Bây giờ nghe con gái cưng nói thế, lão không giấu được vẻ vui sướng- Làm tốt lắm con gái của ta. Con cần bao nhiêu người- Cô ta không phải hạng tầm thường gì, cho con 50 người giỏi nhất, và con muốn tự tay xử lý cô ta- Không vấn đề. Có vẻ con có thù riêng với cô ta- Phải, cô ta động vào một thứ của con (hoang tưởng)- Được, tùy con xử lýRồi lão Vương Nhân phá ra cười hài lòng, Vương Bội cũng nhếch mép cười. Đúng là cha nào con nấySân sauVương Bội hẹn Kris ra nói chuyện. Nó đương nhiên biết “cuộc nói chuyện” sẽ đi đến đâu, nhưng nó muốn khai thác thêm thông tin từ cô ta nên đồng ý đi- Hẳn mày biết tao muốn nói gì, khôn hồn thì tránh xa anh Phong raVương Bội nghênh mặt lên, giọng xấc xược nói. Đáp lại cô ta chỉ có cái cười khẩy đầy khinh khỉnh của Kris.Vương Bội càng điên hơn, ả mỉm cười, dù sao ả cũng không định chỉ nói xuông với nó, ả muốn may miệng nó lại. Kris thấy cô ta cứ đứng đó nhìn trân trối. Chán. Nó quay người bỏ đi, chẳng cần khai thác gì từ ả nữa. Không ngờ Vương Bội từ sau nhanh chóng lao đến, nắm tóc nó. Kris đương nhiên dư sức đỡ, nhẹ nhàng nghiêng người né khiến cô ta mất đà ngã, cắm thẳng mặt xuống đất, không ngóc dậy nổi. Kris ban cho ả cái nhìn thương hại rồi quay người bước tiếp..Nhưng Vương Bội đột nhiên bật dậy, ấn miếng vải tẩm thuốc mê vào miệng Kris. Nó không kịp phản ứng lại. Mọi thứ mờ dần. Cơ thể trở nên nặng trịch. Kris ngã phịch xuống. Mê man.- Kris bị bắt cóc rồiCửa phòng 11K1 bị đẩy ra, Lin khuôn mặt đầy mồ hôi, hốt hoảng nói. Khang ngay lập tức bật dậy. Phong gỡ tai nghe xuống, bước ra khỏi lớp. Khang cũng nhanh chóng kéo Lin đi theo- Đầu đuôi?Vừa đi Phong vừa lạnh lùng hỏi- Lúc nãy Kris nói Vương Bội hẹn ra nói chuyện, nếu sau 1 tiếng chưa thấy nó quay lại thì chạy đến báo cho anhPhong nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Leo lên xe phóng đi như bay. Lin đơ người nhìn theo- Này, có đi không?Tiếng Khang gọi làm nhỏ quay lại, rồi Lin cũng nhanh chóng leo lên. Chiếc xe phóng vù đi5 phút sau, một biệt thứ màu xám hiện lênKhông còn thời gian để ngắm, Lin cố rượt cho kịp những bước sải dài của KhangĐến 1 căn phòng rất to, chứa toàn vũ khí. Lin ngớ người ra nhìn. Phong đã ở trong từ lúc nào, đã thấy một bộ đồ khác. Áo thun đen ôm sát người, quần jeans đen, đôi sneaker đen nốt. Tay hắn đang lắp đạn thành thục. Khang cũng nhanh chóng lựa cho mình khẩu súng ưa thích. Tiếng lắc rắc lên đạn nghe thật đã tai, Lin cũng lăng xăng vào lựaNhanh như cắt, một bàn tay chộp lại tay nhỏ- Cô, ở nhàKhang lạnh lùng lên tiếng. Lin muốn phản dối nhưng nhỏ đâu biết bắn, cũng không biết đánh trả, nếu đi cũng chỉ thêm phiền phức, nhưng muốn nhỏ ngồi đợi trong khi Kris đang gặp nguy hiểm, nhỏ không làm được- Đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ cứu được KrisKhang mỉm cười trấn an Lin, tay khẽ nắm chặt tay nhỏ. Lin nhìn cậu, rồi gật đầuXuống đến nhà, 20 tên đàn em của Phong nhất loạt cúi chào- BossPhong lướt ánh mắt lạnh băng một lượt, buông 1 câu khô khốc đầy uy quyền- Giết hếtNhà kho bỏ hoang- Em này đẹp quá- Ừ nhìn mê thật- Tụi bây đừng có mà xớ rớ tới, “khách đặc biệt” của tiểu thư đấy- Đừng lo – giọng một người con gái vang lên – khi tao xong việc thì tùy tụi bây xử lý1 tràng cười vang lên. Kris đã tỉnh, khẽ nheo mắt nhìn xung quanh- Ồ, nàng công chúa đã tỉnh rồi àh?Giọng nói đầy giễu cợt của Vương Bội vang lên Nó khẽ cử động, nhưng 2 tay đã bị trói vào ghế. Nhà kho này khá tối, chỉ có duy nhất vài ánh đèn yếu ớt, xung quanh toàn những khuôn mặt khả ố bặm trợn, nhưng nó vẫn bình thản nhìn đám người xung quanh. Rồi xoáy tia nhìn chết chóc vào Vương Bội, làm cô ả hơi giật mình. - Ai cho phép mày nhìn tao bằng ánh mắt đóCô ta trợn mắt lên hét, Kris vẫn chú mục vào ả, hoàn toàn không để tâmKhuôn mặt xinh đẹp in hằn 5 dấu tay. Không chút xao động, Kris vẫn nhìn ả ta, miệng nở nụ cười khinh khỉnhLại 1 cái tát vụt tới. Khóe miệng nó chảy máu, nhưng tuyệt nhiên không 1 tiếng kêu, Kris vẫn tiếp tục nhìn Vương Bội, đầy thách thứcKhông dùng tiếp chiêu cũ nữa. Ả vớ lấy chiếc kéo1 lọn tóc đen mượt bị cắt phăng không thương tiếc. Kris vẫn vô cùng thản nhiên, đáy mắt ánh lên sự nhàm chán. Vương Bội rút súng ra, chĩa vào mắt Kris, khẽ nhếch mép- Đôi mắt của mày làm tao thật kinh tởmDứt lời, ả lên nòng và tay chạm vào cò…- KhoanVương Bội dừng lại, quay sang nhìn - ChaVương Nhân từ tốn bước vào- Ta muốn hỏi cô ta vài chuyện. 1 mìnhẢ ta rút súng lại, mỉm cười đầy chết chóc với Kris: “Mày không sống qua tối nay đâu”Lão Vương Nhân ngồi xuống đối diện Kris, miệng hút điếu xì gà, từ tốn nói- Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết những chuyện đó?- Tôi sẽ rất vui lòng trả lời nếu ông kể tôi nghe về vụ tai nạn đóKris cuối cùng cũng mở miệng, nhưng âm điệu vô cùng lạnh lẽo. Vương Nhân trầm ngâm 1 lúc, rít 1 hơi rồi nói với giọng đều đều- 10 năm trước, có người thuê ta rượt theo chiếc xe Benz đó. Đèo Hình Nhân lúc đó mưa rất to, đường núi vô cùng nguy hiểm, nhưng vì khoản tiền công quá lớn, ta và đám đàn em đã bạt mạng đuổi theo, đến khúc ngoặc thì chiếc xe đó bẻ lái kịp được vì đường trơn, lao thẳng xuống vực, chiếc xe của ta cũng mất đà rơi theo, chỉ có ta sống sót. Sau đó ta đến đòi khoản tiền công, rồi làm nên sự nghiệpVương Nhân kể với giọng bình thản, không hề hối hận hay quan tâm đã gây ra cái chết cho những ai. Kris chăm chú lắng nghe, gương mặt vẫn lạnh băng nhưng đôi mắt ánh lên sự căm hận- Thật ra giờ ta cũng chẳng cần biết cô là ai nữa, ta kể hết thế này xem ra cũng nhẹ bớt tội lỗi. Bây giờ, thì cô hãy chết đi, đem theo câu chuyện của ta chôn vùi xuống mồ nhéLão cười hiểm độc. Lôi khẩu súng trong túi áo ra, chĩa thẳng vào đầu Kris. Chợt, nó nhếch môi khẽ cười- Hàn Tiểu Phong, con gái của người phụ nữ ông hại chết – Bạch Dĩ ThuầnLão Vương Nhân chợt khựng lại, tay run run- Bạch Dĩ..Dĩ Thuần?Lúc này lão mới nhìn kĩ khuôn mặt của Kris. Rất đẹp, và rất giống người con gái đó- Bà..bà ta không hề nói đó là Dĩ ThuầnVương Nhân lắp bắp nói- Bà ta?Biết mình lỡ lời, lão lập tức im bặt, mặt tái xanh1 loạt tiếng súng vang lên bên ngoài. 1 cuộc đấu súng. Phong đến rồi. Vương Nhân giật bắn người, lão lập tức lao đến, kẹp tay vào cổ Kris và chĩa họng súng lên đầu nóCửa bị đạp tung một cách bạo lựcPhong bước vào, theo sau là Khang1 tia đau đớn thoáng hiện lên trong đôi mắt sắc lạnh. Phong nắm chặt tay- Chúng mày đừng đến gần, nếu không tao bắn chết cô taKris không hề tỏ ra hoảng sợ, bên phía Phong cũng không hề nao núng, chỉ có Khang mặt hơi căng thẳng. Phong ra hiệu, lập tức Vương Bội bị lôi ra- ChaCô ta rướn người về phía lão kêu cứu. Vương Nhân hoảng loạn cực độ, nhưng nhanh chóng lão lấy lại được bình tĩnh- Trao đổiPhong nhìn xoáy vào lão, rồi lôi Vương Bội bước đến. Vương Nhân cũng thận trọng bước lên1mCả 2 cùng dừng lại- Đếm đến 3 ta trao đổiVương Nhân nói, giọng căng thẳng. Phong không đáp- 1- 2- ..- 3Chưa kịp làm gì thì bên ngoài xông vào 1 nhóm khác. Là thuộc hạ của Vương Nhân, lão cười đắc thắng. Nhóm Phong bắn trả, nhưng lực lượng quá chênh lệch. Bọn kia cứ nhắm Phong bắn, cô tiểu thư Vương Bội kia đã được đám khác cứu thoát. Tình hình vô cùng hỗn loạnKhông chần chừ, Vương Nhân nhanh chóng nhắm thái dương của Kris mà bóp cò, lão không muốn đêm dài lắm mộng..NhưngNhanh như cắt, Kris nắm lấy bàn tay cầm súng của lão, bẻ ngoặc ra sau. Nó đã cởi được trói.Vương Nhân đau đớn phải buông súng xuống. Kris lập tức nhặt lấy, chĩa ngược họng súng vào lãoLão lùi lại, hơi hoảng, nhưng tuyệt nhiên không sợ hãi- Bạch Dĩ Thuần, thiên thần trong sáng ấy ghét nhất là giết người. Nếu biết con gái của mình là kẻ giết người, mà còn vì mình mới trở nên như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng- Im đi, ông không đủ tư cách nói về bà ấy- Hahaha, được. Vậy thì nói về cha của côCha. Không biết bao lâu rồi Kris đã không còn khái niệm về từ “cha” kia. Tim nó khẽ nhói lên- Sao, không phải đến tên cha mình cô cũng quên rồi chứ?- Câm đi1 đứa trẻ 6 tuổi nhưng phải chịu mất cả cha lẫn mẹ trong chưa đầy 10 ngày. Sau khi mẹ nó mất. 1 tuần sau cha nó đã bỏ nhà đi. Cái đêm mưa bão đó, nó chưa bao giờ quên, 10 năm nay những kí ức đó được chôn vùi sâu thẳm trong lòng, bây giờ lại hiện lên rõ ràngBão. Mưa rất to. Toàn thành phố rơi vào cảnh cúp điện. 1 đứa bé ngồi thu lu trong góc nhà, đôi mắt nâu sữa ướt nhem vì nước mắt, đôi bờ vai nhỏ bé run rẩy theo từng tiếng sấm. Tiếng nấc to dần thành tiếng khóc, lẫn trong đó là tiếng gọi yếu ớt. Sấm chớp. Dáng người bé nhỏ run lên, tiếng khóc càng to hơn, nhưng đều bị tiếng gào thét của cơn bão ngoài kia nuốt sạch…Sự cô độc, sợ hãi, tuyệt vọng tràn ngập trong cô bé….Giờ, trong mắt Kris chỉ có hận thù. Chính lão ta là người cướp đi tất cả, cướp đi người mẹ hiền từ, cướp đi gia đình hạnh phúc của nó- Cô..thật đáng thươngVương Nhân bật cười khỉnh bỉ nhìn Kris nói. Đôi mắt nó trong phút chốc tối sầm lại, lên nòng súng, và..kéo còVương Nhân gục xuống nhưng chưa chết, lão nằm thở thoi thóp, máu hộc ra từ miệng, xem ra trước khi được thần chết rước đi, lão sẽ phải trải qua đau đớn tột bậtKris hơi kinh ngạc. Nhìn đằng sau..Phong từ từ hạ súng xuống, họng súng vẫn còn bốc khói.- Tại sao?Kris nhíu mày, nói xen chút giận dữPhong bước đến, nâng bàn tay cầm súng của nó lên, hôn nhẹ vào lòng bàn tay- Không muốn bàn tay này phải dính máu nữaKris chớp mắt nhìn Phong, rồi 2 tay khẽ ôm lấy gương mặt hoàn mĩ của hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn và……nhanh như cắt xoay người 180 độÁnh mắt đầy giận dữ, Vương Bội hạ súng xuống, cười hả hêKris vẫn ôm chặt lấy Phong. 1 giọt nước mắt khẽ rơiVòng tay nới lỏng dầnKris ngã phịch xuốngPhong bàng hoàngNó nhìn hắn, khẽ mỉm cười, rồi dần chìm vào vô thức…Khang lao lại, liên tục gọi tên KrisPhong giao nó cho Khang. Đứng lên và quay sang nhìn Vương BộiKhuôn mặt vẫn lạnh băng, nhưng đôi mắt thật đáng sợ, chết chóc và đầy phẫn nộVương Bội hơi run, lùi người lạiToàn bộ tay sai của ả ta đều đã bị bắn chết- Một mạng đền một mạngẢ ta gằn giọng nói- Không đủ- Vậy…anh muốn..giết em?- Giết cô? Quá nhẹ nhàng Phong nhếch mép cười, rồi ra lệnh cho tên đàn em- 20 cáiTên đàn em gật đầu hiểu ý, tiến đến chỗ Vương Bội tát ả 20 cái đầy đau đớnCó nợ thì phải trả. Quy luật tự nhiên- CạoVương Bội bị kẹp chặt, trong phút chốc, đầu ả chẳng còn 1 cọng tóc. Ả không ngừng la hét, Phong tiến lại gần, tay cầm khẩu súng. Miệng nở nụ cười ban ơn cuối cùngPhong đánh mạnh vào đầu ả bằng cán súng, Vương Bội gục xuống, vết thương hoàn toàn không nghiêm trọng đến tính mạng, nhưng dám cá là ả sẽ ước mình không bao giờ tỉnh lại nữa nếu 14 tiếng sau được bác sĩ thông báo: “Mù vĩnh viễn” và tin tập đoàn Cheha đã phá sản…Đó chính là cái giá cô ta phải trả vì đụng đến Kris….Kris đã được đưa vào phòng cấp cứuKhang và Lin liên tục đi qua đi lại, chốc chốc lại nhìn vào. Phong chỉ ngồi im trên băng ghế chờ, nhưng đôi mắt hiện lên nỗi hoang mang cực độRất giống lần hắn bị thương, cũng ngay vị trí đó, nhưng có điểm khác là, lần này, vết thương gây nguy hiểm đến tính mạngRất nguy hiểm…..“Sư phụ, con làm được rồi, con đã bảo vệ được người đó. Con…không hề hối tiếc, hoàn toàn không…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương