Tình Yêu Của Tứ Đại Ma Nữ
Chap 33: Bước Qua Thù Hận (Phần 5)
Cả hai cầm kiếm nhìn rồi lao vào nhau. Cuộc đấu đó, có lẽ là cuộc đấu khó khăn nhất trong cuộc đời cả hai.Nhìn bên phía Ellie đã bắt đầu vào trận đấu thật sự, nó mới cảm thấy yên tâm. Chỉ sợ Ellie không đủ lạnh lùng để chĩa mũi kiếm về phía Tronie và điều đó cũng đồng nghĩa với việc Tronie không thể trở thành Nam hộ vệ. Có lẽ nó đã quá xem thường nhỏ nhỉ? Học để có thể sẵn sàng ra tay tước đoạt mạng sống của cả người mình yêu thương nhất...người "thầy" đó đã dạy tụi nó điều ấy!- Em và anh...có cần ...phải đối mặt nhau thế này không? - Hắn nhìn nó.- Phải...anh muốn rút lui? - Nó điềm tĩnh đáp. Sự rối loạn trong lòng đang được dằn xuống, cảm xúc lại một lần nữa bị chèn ép.- Không. Chỉ có điều anh nghĩ em biết anh không nỡ xuống tay với em? - Hắn lắc đầu.- Vậy sao? Vậy để em dạy cho anh biết rằng...bài học đầu tiên của một sát thủ là không động lòng khi giết chết người mình yêu thương. - Nó nói rồi bật người lên không trung, xoay một vòng rồi giáng chân mạnh vào bả vai hắn không chút kiên nể.- Vậy nếu bắt buộc...em vẫn sẽ xuống tay giết chết anh? - Hắn lanh lẹ hất chân nó ra bằng một lực mạnh. Hắn biết nếu chỉ nương tay thì sớm hắn đã chết dưới tay nó rồi.- Phải...người em không giết chết được chỉ có một! - Nó cười cười, không hề hấn gì khi bị hắn hất ra xa.- Ai? - Hắn khẽ chau mày. Một người mà nó không thể trong khi hắn thì nó lại có thể?- Lưu Tịnh Cát! - Nó nhẹ nhàng buông ra một cái tên không mấy xa lạ đối với những kẻ làm kinh doanh, bàn tay vo tròn thảnh nắm đấm hướng về bụng hắn.- Lưu Tịnh Cát? Chủ tịch tập đoàn hàng hải D.E.A.T.H? - Hắn hơi bất ngờ trước cái tên nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để chụp tay nó lại rồi khoá ra sau.- Anh sơ hở! - Nó nhếch môi. Trong lúc hắn còn đang chú tâm chờ câu trả lời từ nó thì cánh tay rỗi rãi của nó thục vào bụng hắn một cú đau điếng. Qủa là lực tay không hề tầm thường. Những kẻ khác thì có lẽ đã nhanh chóng gục xuống đất vì nội tạng bị tổn thương.- Em... - Hắn thả tay nó ra rồi ôm bụng. Rất đau! Đó là lần đầu tiên kể từ khi bước vào thế giới đầy máu này hắn cảm nhận được điều đó.- Sai lầm của anh chính là ở chỗ chỉ chú tâm vào câu trả lời của em. Kẻ thông minh, chắc chắn hắn ta sẽ vừa có thể phân tích câu nói của đối thủ, vừa có thể phân tích các hoạt động. Anh còn rất nhiều thiếu sót! - Nó cười.- Em...cố tình! - Hắn hơi nhăn mặt nhìn nó.- Biết thì muộn rồi. Kẻ trong ngành này mới nhìn qua đã có thể hiểu ngay được điều đó. Tuy nhiên, với những gì bản thân anh đã có, tổ chức chỉ cần bỏ ra không quá hai tháng, kết quả thu được đáng để đánh cược. - Nó nhún vai.- Tổ chức? - Hắn nghe đến đây thì hết nhăn mặt, ánh mắt nhìn nó khó đoán.- Đến lúc anh sẽ biết. Giờ thì tiếp tục thôi. - Nó lắc đầu tỏ vẻ bí hiểm rồi xoay người tung một cước ngang đầu hắn.- Em quá lạnh nhạt! Kể cả ai em cũng không tha. - Hắn bật người lộn vòng ra sau tránh cú đá của nó. Một cái thục vào bụng đã thế thì cú đá này hắn mà dính phải thì đảm bảo nằm ngay tại chỗ. Hắn biết lúc nãy đánh trúng hắn, nó đã nương tay. Thế thì với cú đá đầy lực như thế, thử hỏi sẽ ra làm sao? Chưa nói tới chuyện chân là ưu điểm, là điểm mạnh nhất của nó trên cơ thể.- Xin lỗi. Bản chất thật của một sát thủ là không có trái tim. Cũng như bất cứ ai ngáng đường cũng có thể bị tiêu diệt. - Nó điềm nhiên đáp. Chân tiếp tục tạo thành một cú đá vào mặt hắn.- Em không thương người hơn chút được à? - Hắn tránh người sang một bên. Nhanh nhẹn đứng dậy cặp cổ nó lại.- Tất nhiên là không. Chính vì tổn thương nên con người mới không muốn ban phát tình thương cho bất cứ ai nữa. - Nó cười nhạt. Cánh tay rắn chắc của hắn vừa vòng tới trước cổ đã bị hai tay nó chụp lại và thực hiện một màn vật người vô cùng đẹp mắt.- Tất nhiên là không. Chính vì tổn thương nên con người mới không muốn ban phát tình thương cho bất cứ ai nữa. - Nó cười nhạt. Cánh tay rắn chắc của hắn vừa vòng tới trước cổ đã bị hai tay nó chụp lại và thực hiện một màn vật người vô cùng đẹp mắt.- Hự... - Hắn khẽ nhăn mặt kêu lên khi bị nó tấn công.- Chú tâm hơn vào trận đấu đi! - Nó lạnh lùng. Người khiến nó không thể ban phát tình thương cho người khác là hắn chứ ai? Nếu lần đó nó không thương người thì đâu quá dễ dàng rơi vào cái bẫy Nguyệt Thy đã giăng sẵn? Đâu phải chịu ăn một cái tát oan uổng? Cũng đâu phải chịu ấm ức trước những lời lẽ đầy cay nghiệt của hắn? Và hơn hết là cũng đâu phải vì hắn mà sẵn sàng lao ra trước đầu xe? Hừ...mọi thứ dẫn đến ngày hôm nay cũng tại hắn là nguyên do cho tất cả!- Tổn thương? Ý em là em bị tổn thương? - Hắn lặp lại.- Qúa nhiều. - Nó cười khẩy. Những gì nó phải chịu, những thù hận đã biến con người nó thành thế này. Nhưng khi chuẩn bị lên một kế hoạch hoàn hảo nhất để trả thù, nó lại không nỡ làm thế. Căn bản vì nó biết dù có chĩa súng hay cầm dao giơ lên trước mặt hắn, nó cũng không thể nào bóp cò hay đâm con dao ấy vào con người trước mặt. Đến lúc ấy nó mới phát hiện, tình yêu trong nó nhiều hơn là lòng hận thù ba năm nay.- Là tại anh sao? - Hắn ôm ngực đứng dậy.- ...Không rõ... - Nó hơi sững người, im lặng vài giây rồi bình thản đáp. Đã diễn thì phải diễn đến phút cuối cùng, diễn cho trót vai diễn của mình. Nó không muốn hắn biết tất cả ngay lúc này.- Sao lại không biết? - Hắn tung một cú đấm ngay mặt nó nhưng sau đó, nó đã nhanh tay hơn mà chụp lấy nắm đấm đó, kéo giật người hắn phía mình, chuẩn bị một đòn lên gối vào bụng hắn.Hắn theo quán tính, bị nó kéo thì chúi người tới và thấy đòn lên gối của nó. Nguy hiểm! Đòn lên gối ấy chắc chắn không phải nhẹ nên nếu lãnh trúng thì gục ngay. Hắn đành giơ chân đạp lên đùi nó một cái để đẩy lùi chân nó về phía sau rồi lấy bàn tay còn lại chụp gọn hai cổ tay đang nắm lấy nắm đấm của hắn.Chân nó bị hắn đạp nên hạ xuống, khá đau. Hai tay cũng cảm thấy nhức nhối vì cái siết chặt tay của hắn. Qủa thật là cổ tay nó quá nhỏ, chỉ cần một bàn tay là hắn có thể nắm chặt lại. Cố gắng giật hai tay ra không được, nó lại tiếp tục kéo hắn về phía mình một lần nữa nhưng lần này, nó thực hiện một cú móc chân khiến hắn mất đà ngã ngữa ra sau, vội vàng buông tay nó ra.Nó đứng xoa xoa hai cổ tay nhìn hắn đang nằm dưới đất rồi lại tiếp tục dùng nắm đấm hướng về gương mặt của hắn.Hắn nghiêng đầu né sang một bên làm bàn tay của nó đấm thẳng xuống đất, đau đến mức như gãy xương. Áp dụng chiêu thức của nó, hắn đang nằm cũng móc chân làm nó mất thăng bằng ngã ngược. Tuy nhiên nó lại nhanh nhẹn hơn hắn, chống hai bàn tay xuống đất rồi lộn ngược một vòng, tiếp đất an toàn.Nó với hắn cứ như thế, không ai nhường ai. Cuộc đấu này dường như ngang tài ngang sức. Và cũng từ thời điểm đó, cuộc mèo vờn chuột vừa rồi đã kết thúc và thay vào đó là cuộc đối đầu thật sự!Tronie chống thanh kiếm xuống đất, nhìn Ellie thở dốc. Cậu thật sự sắp kiệt sức đến nơi nếu không muốn nói là người đang lả dần đi. Trên người Tronie có hàng ngàn vết xướt nhỏ rướm máu nhìn thấy mà xót. Đây hoàn toàn là do thanh kiếm của Ellie tạo nên.Đối diện với Tronie, Ellie đang vuốt nhẹ lưỡi kiếm để lau sạch những vết máu trên đó, tuy nhiên lại không thể hoàn toàn lau đi được những vệt má...u đã khô lại đông cứng. Nhìn nhỏ vẫn bình thường, đầy sức lực mặt dù mặt mũi đã hơi tái xanh vì mất máu ở bàn tay phải. Máu từ vết thương của nhỏ đã đông lại nhưng vẫn còn rỉ ra chảy dọc theo từng kẻ tay.Nhỏ đã xác định rõ được thực lực của kẻ trước mặt. Hiện tại, TRonie không thể nào sánh được với Hoàng Kỳ - hộ vệ trước đây của nhỏ nhưng Ellie vẫn đủ tự tin mà khẳng định rằng chỉ cần qua khoá đào tạo hai tháng của D.E.A.T.H, trình độ của Kun sẽ hơn hẳn những người được tổ chức rèn luyện lâu năm và có kinh nghiệm. Tronie vốn dĩ đã có căn bản và kinh nghiệm thực chiến, chỉ cần đào tạo và rèn luyện sâu hơn, chắc chắn sẽ là một sát thủ mà D.E.A.T.H cần. Một sát thủ vô cùng tài giỏi.- Cỏ vẻ anh mệt rồi. Kết thúc thôi. - Ellie nhếch môi.Tronie nhíu mày nhìn Ellie, nhỏ nhanh chóng giáng thanh kiếm xuống ngay đầu cậu. Tronie theo phản xạ cầm kiếm lên đỡ lại. Ngay lúc này, Ellie lại nhấc thang kiếm của mình lên, xoay người đá và cổ tay cầm kiếm của cậu. Vì đau, Tronie buông thanh kiếm xuống đất khiến nó vang lên thứ âm thanh va chạm cực kì chói tai. Ellie nhanh chân đá thanh kiếm dưới đất ra xa rồi kề kiếm mình sát cổ Tronie. Chỉ cần một cái nhúc nhích nhẹ, cái đầu cậu chắc chắn không cánh mà bay!- Em không định giết anh thật đấy chứ? - Tronie nhìn Ellie bằng ánh mắt mệt mỏi.- Tất nhiên không. Tôi không thể tự tiện kết liễu đối tượng được đề cử. - Ellie cười.- Tất nhiên không. Tôi không thể tự tiện kết liễu đối tượng được đề cử. - Ellie cười.- Vậy thì bỏ thanh kiếm xuống đi. Anh chấp nhận thua. - Tronie gạt lưỡi kiếm ra.- Ok...vậy thì chúng ta xem như chấm dứt trận đấu tại đấy. Anh nên chuẩn bị trước tinh thần thật vững đi. Bất cứ khi nào, tổ chức cũng có thể gửi thư thông báo thời gian bắt đầu cho khoá huấn luyện. - Ellie bỏ thanh xuống xuống.- Huấn luyện gì? - Kun nhăn mặt.- Khoá huận luyện hai tháng để anh trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Không khó quá đâu! - Ellie nói nhỏ vào tai Tronie rồi nhặt hai thanh kiếm lên bước về phía Ropez, bên cạnh đó là Nhân đang cùng Nam chăm sóc hai cô gái nhỏ. Phía sau những con người đó còn là những tên đàn em đang tròn mắt vì vừa được chứng kiến một cuộc đấu hay nhất trong đời.Vào tới nơi, Ellie dựa đầu vào vai Ropez rồi nhắm mắt lại liền ngất xỉu ngay lập tức. Nhỏ đã quá mệt hôm nay rồi, lại kiệt sức vì mất máu. Cơ thể nhỏ bé không chịu đựng thêm được nữa, gồng mình chịu hết trận đấu đó, Ellie quá giỏi rồi.TRonie đứng đằng xa, nhìn thấy thân người nhỏ nhắn ngã xuống nền đất lạnh tanh thì hoảng hốt chạy lại. Sự mệt mỏi trước đó đã biến mất vì nỗi lo lắng trong tim dâng lên quá cao. Tronie chạy lại, đỡ Ellie trên tay, lý trí hoảng loạn cực độ. Gương mặt hồng hào thường ngày trước mặt cậu đang nhợt nhạt, đôi mắt long lanh trong vắt ấy đã nhắm lạ, mệt mỏi tới mức không nhắc mi mắt lên nổi!Nó thở hồng hộc đứng chống chân lên người hắn. Hắn thật sự bị nó đánh gục và nằm dưới đất không đứng lên nổi. Nó cũng không khá hơn, bị hắn dần tới mức muốn kiệt sức.- Thế là thắng bại đã rõ. Phần thưởng thuộc về em! - Nó nhìn hắn nằm dưới chân mình.- Ngay từ đầu...anh đã biết điều đó. - Hắn nằm dưới đất, mệt mỏi.- Hừ... - Nó cười rồi bỏ chân ra khỏi người hắn, dùng tay kéo hắn đứng dậy...- Em rất giỏi. Anh thua em tất cả mọi mặt. - Anh cười xoà.- Không...đó là kết quả của những năm tháng mồ hôi và xương máu... nhưng không hề có nước mắt! - Nó lắc đầu. Qủa thật, để có thể đạt tới những thứ ngày hôm nay, nó đã cùng những người bạn của mình vượt qua và chịu đựng rất nhiều thứ.- Phải...là thù hận đã thúc đẩy ý chí... - Nó cười nhẹ, cúi đầu để hắn không thể nhìn thấy ánh mắt có phần tức giận, đau xót lẫn yếu đuối của mình. - Thù hận? Em mang hận với ai à? - Hắn quay sang nhìn nó.- Phải...là một người nhưng có lẽ...em đành chấp nhận bước qua thù hận vậy... - Nó mím môi, ngước mặt lên nhìn bầu trời đầy sao.- Là ai? - Hắn lại hỏi.- Anh không biết người ấy đâu. Là một người là dù có chết em vẫn không thể xuống tay. Dù hận rất nhiều những cũng không thể giết! - Nó nhếch môi bước nhanh lên phía trước. Phải, nói ra được câu tha thứ, lòng nó nhẹ hơn được một chút nhưng...không hoàn toàn là đã hết hận. Khi nào nó quay lại trường Kingdom, chắc chắn, Nguyệt Thy sẽ phải chịu cái giá mà ả ta phải gánh!Nó bước tới cạnh Ropez cười một cái. Nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc! Nó đã tìm thấy hai hộ vệ thích hợp để trình lên trước mặt thầy của mình mặc dù gương mặt Ropez lúc này có chút khó chịu. Nó biết chị đang nghĩ gì.Là tức giận và lo lắng. Chị sợ nếu hắn và nó cứ tiếp tục tiếp xúc và giữ khoảng cách như hiện tại, sớm muộn nó cũng sẽ quay lại thích hắn (Ropez không biết nó hồi phục trí nhớ và nó đang quen hắn). Cô em gái mà chị xem như báu vật đã từng bị thằng em trai chị làm cho tổn thương sâu sắc. Chị sợ quá khứ một lần nữa lại lặp lại.- Vậy là chúng ta đã có người chiến thắng. Bang chủ bang Killing sẽ là người nắm giữ phần thưởng "Chiếc ghế vàng". - Nhân cầm tay nó giơ lên.- Có ai phản đối không? - Ropez ngước lên nhìn toàn thể những tên đàn em đi theo dõi cuộc đấu.- Có ai phản đối không? - Ropez ngước lên nhìn toàn thể những tên đàn em đi theo dõi cuộc đấu.Không một cánh tay nào giơ tên hay bất cứ không lời phản kháng nào. Điều đó đồng nghĩa với việc, họ hoàn toàn đồng ý với sự lên ngôi của nó.- Tốt. Nếu mọi người đã không có ý kiến gì thì tôi mong sau này sẽ không có ai làm phản. Tôi không bắt buộc các bang nhóm phải tan rã và gia nhập vào Killing. Mọi người cứ hoạt động bình thường nhưng tôi mong rằng...mọi hoạt động đều thông qua ý kiến tôi. Nếu muốn đấu đá với nhau mà không có một câu thông báo, tôi đảm bảo những bang tham gia cuộc đấu đó sẽ bị Killing dọn dẹp sạch sẽ! Và hơn hết...đừng tỏ ra quá kính trọng tôi. Cứ xem tôi là người bình thường, đừng chào hỏi cũng đừng xem tôi là chủ nhân. Hơn hết...phản là CHẾT! Rõ không? - Nó nói rồi hỏi lại tất cả.- RÕ! - Tất cả đồng thanh đáp. Đây là điều nó muốn nghe.- Ok...tối nay kết thúc tại đây. Giải tán! - Nó hét to.Tất cả mọi người lật đật kéo nhau ra về, nó mới thở dài đầy mệt mỏi. Quay sang, nó hỏi Ropez:- Ba người kia đâu? Em cũng không thấy Nam và Tronie? - Vào viện rồi. Quỳnh Anh cần phải lấy viên đạn ở tay ra, Hoa thì do mất máu nên sau khi thắng TRonie đã ngất xỉu. Tronie, Vy và Nam chạy theo chăm sóc họ rồi. - Nhân đứng đó trả lời thay Ropez.- Vậy sao anh không đi theo? Không lo cho QUỲNH Anh à? - Nó nhìn ông anh hai.- Tại Quỳnh Anh kiên quyết bảo anh ở lại xem tình hình của em. Cô ấy không an tâm. - Nhân xoa đầu nó trả lời.- Vậy sao? Vậy phiền anh chăm sóc họ những ngày sắp tới giúp em nhé! Em sắp phải đi rồi. Chắc cũng phải hơn nửa tháng. Xin nghỉ học ở trường hộ em luôn. - Nó vươn vai.- Em đi đâu à? - Hắn quay sang nhìn nó bất ngờ.- Phải...một chuyến đi xa. - Nó cười hiền.- Em đi đâu? - Tới lượt Nhân hỏi.- Tổ chức. Tới hạn rồi...anh quên nhanh vậy? Một tuần nữa là phải có kết quả. Em muốn đi sớm hơn một tuần. Vả lại...có chút chuyện cần sang đó. - Nó đáp lời ông anh trai yêu quý. Lần này đi, nó không chỉ là tới tổ chức mà còn thăm pama, điều tra mối nghi ngờ Tứ quản lí của mình và để lánh mặt một thời gian...- Khi nào em đi? - Ropez bẹo má nó.- Đau em...Tối nay đi luôn chị ạ. Chị đặt giùm em chuyến bay hai tiếng nữa nhé. - Nó nhăn mặt.- Sao gấp vậy, em mệt lắm rồi, sao không nghỉ ngôi để tối mai đi? - Ropez lo lắng.- Em ổn. Có việc quan trọng nên đi nhanh thôi chị ạ. Lên máy bay em vẫn có thể ngủ được mà. Chị đừng lo. - Nó trấn an.- Được...chuyến bay hai tiếng sau, chị sẽ đặt giúp em. - Ropez nói rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó.- Ok...Bye mọi người! Hẹn nửa tháng sau gặp. - Nó vẫy tay rồi chạy lại chiếc moto mà Hoa chở nó tới đây. Bây giờ nhỏ đang ở bệnh viện rồi, nó không đi về thì ai đi đây? Chiếc xe ấy đáng tiền lắm chứ! Bỏ lại đây có mà uổng tiền à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương