Tình Yêu Đan Xen

Chương 2



Tay đang bưng tách trà của Tạ Duẫn Du hơi dừng một chút, đôi mắt đen quét về phía Tiểu Ngũ, lặp lại lời của Tiểu Ngũ, "Ngươi nói Văn tiểu thư trúng tà?"

"Dạ, thuộc hạ nghe người bên trong phủ nói như vậy."

"Chuyện vô căn cứ!" Tạ Duẫn Du hừ nhẹ nói.

"Thiếu gia, nhưng bọn họ nói rất chắc chắn là có chuyện lạ, hơn nữa thuộc hạ thấy chính xác là Văn tiểu thư xuống giường đi lại, nói chuyện với thị vệ nữa mà!"

"Ngươi xác định người ngươi thấy là Văn tiểu thư?" Tạ Duẫn Du lườm hắn.

"Chuyện này....Thuộc hạ không thấy rõ Văn tiểu thư, nhưng cô nương này gầy như sào trúc....Không, thuộc hạ nói đây là gầy thật sự, nhìn qua chính là dáng vẻ của người bệnh...."

"Người rất gầy, có thể người ngươi gặp là một nha đầu, không nhất định là Văn tiểu thư." Tạ Duẫn Du thản nhiên nói.

"Nói vậy làm thuộc hạ nhớ, theo lý thì, bên cạnh Văn tiểu thư hẳn là phải có vài nha đầu hầu hạ, nhưng hôm nay thuộc hạ không thấy có người thứ hai ở trong phòng." Tiểu Ngũ nhíu mày, nói ra chỗ khả nghi.

"Không ai trong phòng?"

Nếu thật sự là Văn tiểu thư, như vậy, thời gian qua nàng luôn ốm yếu mà lúc đang "phát sốt" nàng lại xuống giường sẽ không hợp lý, mà bên cạnh lại không có thị nữ chăm sóc, càng chứng minh thêm là phu thê Văn Tín Chương đang nói dối.

Hơn nữa từ trước đến nay hắn đến Văn phủ, bọn họ luôn nghĩ cách giữ hắn lại dùng cơm, để cho hắn gặp Văn Tịnh An, hôm nay ngược lại thái độ khác thường cấp bách muốn hắn rời đi, cái này có phần ý vị sâu xa...

"Hơn nữa bọn họ còn nhắc tới Hoàng đại sư...."

"Hoàng đại sư? Chẳng qua là kẻ tà thuyết mê hoặc người khác mà thôi." Tạ Duẫn Du cười nhạt.

"Thiếu gia, người không thấy vẻ mặt Văn lão gia hôm nay rất kỳ quái sao, giống như chột dạ cái gì đó." Tiểu Ngũ khẳng định cảm thấy kỳ quái.

"Như vậy là ngươi hy vọng Văn tiểu thư trúng tà sao?" Tạ Duẫn Du nhìn thuộc hạ thân cận đang đứng bên cạnh, buồn cười hỏi.

"Đương nhiên không phải!" Tiểu Ngũ liên tiếp phủ nhận, lập tức lại nổi lên can đảm nói: "Nhưng mà....Vạn nhất Văn tiểu thư thực sự như thế, không chỉ Văn gia bị ảnh hưởng, còn có thiếu gia người đó."

"Ta? Nhiều lắm thì đổi một thê tử khác, không có gì đáng lo cả." Tạ Duẫn Du hờ hững nói. Dù sao thân là đương gia kế nhiệm của trấn Song Long, còn sợ không có thê sao?

"Thiếu gia thật sự muốn đổi thê tử sao? Tiểu Ngũ cho rằng thiếu gia từ chối yêu cầu từ hôn của lão gia, cố ý muốn thành hôn với Văn tiểu thư quyết tâm như thế vậy mà lại dễ dàng thay đổi."

Đáy mắt Tạ Duẫn Du hiện lên một chút ánh sáng, đột nhiên nói: "Nếu đến cuối tháng nàng không có biện pháp vào cửa, ta đây chỉ có thể cưới người khác."

Tiểu Ngũ không hiểu lời của Tạ Duẫn Du, nhưng từ nhỏ đã theo thiếu gia, hắn biết ít nhiều, đối với việc thành thân kỳ thực thiếu gia cũng không có bao nhiêu hứng thú, sở dĩ chọn Văn tiểu thư, cũng chính bởi vì nàng "nhiều bệnh", như vậy có thể cho nàng chiếm vị trí thiếu phu nhân trấn Song Long, cũng sẽ không can thiệp cuộc sống của thiếu gia, nói thực, hắn cảm thấy thiếu gia là một người lạnh lùng.

"Cuối tháng? Thiếu gia, cuối tháng người muốn cưới Văn tiểu thư sao? Sao lại vội như vậy?" Tiểu Ngũ la lên, lần đầu tiên hắn nghe được Tạ Duẫn Du định rõ ngày thành thân đến vậy.

"Đúng vậy, tháng sau phụ thân ta trở về từ quan ngoại, ta cũng không muốn kế hoạch của ta bị đại lễ của ông làm đảo loạn." Tạ Duẫn Du lạnh nhạt nói.

"Đại lễ? Thiếu gia, người nói vậy là sao? Tiểu Ngũ không hiểu."

"Đến lúc đó, tự nhiên ngươi sẽ hiểu." Tạ Duẫn Du nói với nụ cười không đổi. 

"Việc nên làm bây giờ, là chuẩn bị hôn lễ."

"Thiếu gia, người muốn thành thân trước khi bảo chủ về sao? Như vậy được không?"

"Có gì không được?!" "Thiếu gia cưới thê, theo lý bảo chủ nên chủ trì hôn lễ, nếu không bảo chủ sẽ bị đau lòng."

"Tiểu ngũ ơi Tiểu Ngũ ngươi có thấy phụ thân ta đau lòng bao giờ chưa?" Tạ Duẫn Du lắc đầu cười nói.

"Dạ?” Tiểu Ngũ bị hỏi á khẩu không trả lời được, đúng vậy hắn theo thiếu gia từ nhỏ, nhưng không thường nhắc đến bảo chủ, trên thực tế, bảo chủ ở bên ngoài đã nhiều năm, không thường ở trấn Song Long.

"Ông sẽ không đau lòng, có lẽ có chút tức giận. Bất quá, ít nhất ông hiểu được, ta sẽ không như ông muốn lấy nữ nhân ông vừa ý." Tạ Duẫn Du cười, xoay người nhìn Tiểu Ngũ đáy mắt hiện lên tia sáng khó hiểu.

Tiểu Ngũ nghe xong ngẩn ra. "Bảo chủ muốn thiếu gia cưới thiên kim nhà ai?"

"Ai quan tâm, chờ ông ấy dẫn người về sẽ biết." Tạ Duẫn Du ngồi uống trà đạo.

"Bảo chủ mang vị tiểu thư kia trở về? Vậy thiếu gia cưới Văn tiểu thư, không phải ở cùng một phòng sao?" Tiểu Ngũ lo lắng trấn Song Long sẽ trở thành chiến trường của nữ nhân, hơn nữa còn có bảo chủ ở giữa.

"Trấn Song Long không nhỏ, các nàng sẽ không gặp mặt." Tạ Duẫn Du cuời vô tình.

"Thiếu gia, người sẽ không phải muốn nhấc lên sóng gió trong nhà chứ?" Nhìn khuôn mặt thiếu gia mỉm cười, Tiểu Ngũ hoài nghi là thiếu gia cố ý làm sự việc phát triển thành như vậy.

"Tiểu Ngũ, ta thấy ngươi rất nhàn rỗi, chỉ toàn suy nghĩ lung tung, như vậy đi! Ngày mai qua tiền trang cẩn thận phụ giúp, xem ngươi có thể hay không bận rộn một chút." Tạ Duẫn Du giương mắt nhìn thuộc hạ đi theo mình nhiều năm qua mép chén trà, cười nhạt nói.

"À? Thiếu gia, Tiểu Ngũ không rỗi, Tiểu Ngũ không rỗi chút nào, Tiểu Ngũ còn muốn giúp thiếu gia chuẩn bị hôn lễ!" Tha cho hắn đi! Muốn hắn tính toán sổ sách, đến lúc đó bán mình đi cũng không đủ đền tiền.

Tạ Duẫn Du nhíu mày nhìn hắn, "Chuyện hôn lễ không cần ngươi phải lo, nhưng đúng là có chuyện cần ngươi đi làm."

"Xin thiếu gia cứ việc phân phó, chỉ cần không tính toán  ghi chép, chuyện gì Tiểu Ngũ cũng chịu làm." Tiểu Ngũ lập tức đứng nghiêm.

"Ta muốn ngươi đi điều tra thêm, bây giờ tên đạo sĩ Văn gia mời đang làm gì." Từ trước đến nay Tạ Duẫn Du rất hứng thú với những điều bí ẩn, hắn muốn biết rốt cuộc trong hồ lô của Văn gia bán thuốc gì.

Tiểu Ngũ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, toét miệng cười. "Dạ, chuyện Tiểu Ngũ giỏi nhất là ra sức, Tiểu Ngũ nhất định sẽ tra ra tên đạo sĩ kia đang làm cái "quỷ" gì.

Khóe miệng Tạ Duẫn Du khẽ nhếch lên, mặc kệ Văn gia giở trò gì, chỉ cần Văn Tinh An có thể gả vào trấn Song Long, hắn không cần biết nàng có trúng tà hay không. Tuyệt không để ý

----

Nhìn bộ dạng Văn Tín Chương trợn mắt há hốc mồm, sợ hãi nói không ra lời, ý cười bên miệng Tạ Duẫn Du càng đậm.

"Duẫn Du, không phải là ta....Nghe lầm chứ? Cuối tháng con muốn đón....Đón Tình nhi qua cửa sao?" Văn Tín Chương lắp bắp hỏi.

"Thế bá không có nghe sai, tiểu chất đúng là đã nói như vậy."

"Tại....Tại sao? Tại sao lại vội như vậy?" Rốt cuộc Văn Tín Chương nhịn không nổi đứng bật dậy khỏi ghế thái sư, xanh cả mặt hỏi.

"Đúng là ngày có chút vội, nhưng mà....Gia phụ đã sớm có phê bình kín đáo đối với việc cuộc hôn sự này bị kéo dài rất lâu, trước mắt...Đã bắt đầu có dự định khác...." Tạ Duẫn Du ôn hòa ám chỉ.

Sắc mặt Văn Tín Chương càng thêm khó coi, thấp thỏm không yên hỏi: "Dự dịnh khác? Thân gia ông ấy....Muốn từ hôn?"

"Không dối gạt bá phụ, quả thực là gia phụ có dự định như vậy."

"Làm sao có thể?! Hôn sự của hai nhà chúng ta là tự mẫu thân con định xuống, làm sao ông ấy có thể không để ý đến nguyện vọng của người đã mất, tự ý hủy hôn chứ?" Hiện tại Văn Tín Chương chỉ cố bám riết lấy nguyện vọng của mẫu thân Tạ Duẫn Du.

Nhắc tới mẫu thân, trong mắt Tạ Duẫn Du hiện lên một tia ưu ức, trong chốc lát mới nói tiếp, "Bởi vì là vong mẫu chỉ định hôn sự, nên vãn bối sẽ không vi phạm, nhưng không ngờ lại tranh chấp cùng với gia phụ, cho nên mới muốn thành thân với Văn tiểu thư trước khi gia phụ trở về.

"Phải....Đúng vậy, con nói cũng có lý." Văn Tín Chương vội gật đầu, nhưng mà ai biết, tình hình của Tình nhi vào cuối tháng có thể giải quyết được không?

"Thế bá, chẳng lẽ người không đồng ý hôn sự của chúng con?" Tạ Duẫn Du rũ đôi mắt mờ mịt xuống, khẽ hỏi.

"Làm sao có thể? Hiền chất nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn....Tình nhi nhiều bệnh, gả đi thật sự là uất ức cho con." Văn Tín Chương bảy phần thật tâm, ba phần khách khí nói.

"Thế bá nói quá lời, tuy rằng thân thể Văn tiểu thư suy nhược, nhưng mà dịu ngoan động lòng người, săn sóc thông tuệ, có thể lấy nàng làm vợ là tiểu điệt may mắn." Tạ Duẫn Du và Văn tiểu thư đã nói chuyện với nhau vài lần, hiểu được nàng chỉ yếu nhược, cũng không phải là nữ tử được nuông chiều.

"Đúng vậy, Tình nhi thông minh, dịu dàng, sẽ là một tri kỷ, một thê tử tốt." Văn Tín Chương đối với nữ nhi cuả mình, ngoại trừ thân thể bên ngoài yếu nhược, nhưng những phương diện khác rất chắc chắn.

"Tiểu chất nghe nói thân thể tiểu thư gần đây đã tốt lên, lúc này sớm giải quyết chuyện hôn sự  miễn cho đêm dài lắm mộng! Người nói có phải không?" Tạ Duẫn Du cười nói.

"Thân thể Tình nhi tốt hơn nhiều so với thời gian trước, nhưng...."

"Thế bá, cơ hội sẽ không chờ người." Tạ Duẫn Du thản nhiên cười nói.

Làm sao Văn Tín Chương không hiểu ám chỉ của Tạ Duẫn Du chứ? Lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở lại trong bụng.

"Đúng vậy, thân thể tốt nên thành thân sớm, xử lý một lần." Văn Tín Chương cười to phụ họa theo Tạ Duẫn Du.

"Ý của thế bá, là đồng ý với đề nghị của tiểu chất là cuối tháng đón dâu?" Đáy mắt Tạ Duẫn Du lộ vẻ hài lòng, hữu lễ nói.

Văn Tín Chương không có lý do để phản đối, đành phải cứng rắn bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "Hiền chất yên tâm, ta và phu nhân sẽ bàn luận chuyện này."

"Vậy, tiểu chất chuẩn bị hôn lễ trước, chờ tin của thế bá."

Văn Tín Chương cười to. “Được, cứ chờ tin của ta.”

Sau khi tiễn bước Tạ Duẫn Du, Văn Tín Chương suy sụp ngồi trên ghế trong phòng thở dài.

Văn phu nhân nhận được tin, vội chạy đến đại sảnh, hỏi thẳng: "Lão gia, thiếp nghe nói Duẫn Du yêu cầu cuối tháng thành thân với Tình nhi, việc này có thật không?"

Văn Tín Chương ngẩng đầu nhìn thê tử, vô lực gật đầu trả lời: "Đúng vậy, việc này có thật.”

"Vậy lão gia nói thế nào?"

"Còn có thể nói thế nào? Không đáp ứng, cửa hôn sự này sẽ bị hủy! Duẫn Lịch đối với chuyện hôn sự này vốn cũng có chút bất mãn, nhưng vẫn không mở miệng từ hôn, nếu chúng ta không đáp ứng, nữ nhân khác sẽ thay Tình nhi lên làm thiếu phu nhân trấn Song Long." Văn Tín Chương tức giận nói.

Văn phu nhân lo lắng xoay khăn tay. Lúc này Tạ gia yêu cầu thành hôn, thật là họa vô đơn chí, nhưng mà chuyện hôn sự này quả thực đã ôm lâu lắm rồi. Nếu không thành hôn. Chỉ sợ hiền tế (con rể) hoàn mỹ này sẽ chạy mất. Nhưng mà....Haizz! Văn Tín Chương đau khổ trong lòng, miệng khó trả lời!

"Lão gia, Hoàng đại sư bày đàn tìm hồn phách Tình nhi đã nhiều ngày như vậy, thế nào mà một chút tin tức cũng không có? Có phải nữ nhi đã mất rồi không?" Văn phu nhân cắn môi hỏi.

"Nói bậy! Nữ nhi nhất định sẽ tốt thôi, chỉ là không biết phiêu đãng đến người nào đây." Văn Tín Chương trừng mắt với thê tử.

"Nếu trước cuối tháng còn không kịp tìm nữ nhi về, chẳng lẽ chuyện hôn sự này phải bị hủy?"

"Sẽ không, sẽ không đâu, chúng ta phải tin tưởng Hoàng đại sư." Văn Tín Chương nôn nóng xua tay nói.

"Nhưng mà....Cho dù hồn phách nữ nhi có trở về, thân thể của nàng...."

"Ta nghe hạ nhân nói, từ sau chuyện đó, thân thể nữ nhi ngược lại tốt lên, bây giờ có thể xuống giường đi lại." Văn Tín Chương lúc vui lúc buồn.

"Này....Lão gia, thiếp có ý này...." Văn phu nhân nhìn trượng phu, muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì? Phu nhân cứ nói."

"Thiếp nghĩ, chúng ta và nữ nhi....Và "cái vật" ám trên người nữ nhi làm thương lượng, xin nàng thay nữ nhi gả đi trước...."

Lời bà còn chưa nói xong, Văn Tín Chương đã trừng mắt, lập tức cắt lời nói: "Không được, không thể được! Sao có thể?! Đây là hành vi lừa gạt! Nếu bị vạch trần, mặt mũi Văn gia chúng ta sẽ thế nào? Huống hồ cái người kia là tốt hay xấu chúng ta cũng không rõ, tùy tiện tìm nàng bàn điều kiện, ai biết nàng sẽ yêu cầu cái gì? Chúng ta đem cái gì đó không sạch sẽ tặng cho người Tạ gia lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai chịu trách nhiệm đây?"

"Lão gia, bọn thị vệ từng tiếp xúc với nàng đều nói không có việc gì, có thể thấy được nàng không phải là yêu ma hung ác, chúng ta thành tâm bàn bạc với nàng, có lẽ nàng sẽ giúp chúng ta."

"Nếu muốn giúp chúng ta, nên trả thân xác lại cho nữ nhi của ta, mà không phải là chiếm lấy." Văn Tín Chương nhớ tới còn tức giận.

"Lão gia----"

"Không được nhắc lại chuyện này, chúng ta từ từ chờ tin của Hoàng đại sư." Văn Tín Chương trách mắng.

Văn phu nhân nuốt vào lời đã đến bên miệng, bất đắc dĩ thở dài.

Trâu Tranh nhàm chán đủ điều cầm lấy sách, lật từng tờ từng tờ, cuốn sách "cổ" hàng thật giá thật này đều là văn tự cổ, đọc vào làm não nàng muốn phình ra, sự kiên nhẫn của cô đã đến cực hạn, theo như kế hoạch trong đầu, chờ thân thể này tốt lên một chút. Cô sẽ trốn khỏi nhà giam này, tự do bỏ đi.

Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa làm Trâu Tranh nhíu mày, chưa tới giờ cơm, cũng không phải thời gian uống thuốc, sao có thể có người đến được?

Theo suy nghĩ đó, cửa vừa mở ra, Văn phu nhân đứng cạnh cửa nơm nớp lo sợ.

Trâu Tranh vừa thấy Văn phu nhân, cảm xúc bất mãn đã nghẹn từ lâu rốt cuộc không nhịn được bộc phát ra, "Vị bá mẫu này, các người cho ta là yêu ma quỷ quái, ta không trách các người, nhưng các người cũng không thể nhốt ta ở đây chứ! Được rồi! Cho dù ta là tù nhân, tù nhân cũng phải có thời gian hít thở không khí chứ?"

Văn phu nhân vừa mới vào phòng, đã bị nàng oán trách không ngừng sợ tới mức muốn xoay người chạy trốn.

Nhưng Trâu Tranh không dễ gì chờ có người đến, làm sao cho bà đi dễ dàng như vậy được? Giơ tay ra, kéo cánh tay Văn phu nhân luôn miệng kêu lên: "Đừng sợ, ta cũng không ăn thịt bà!"

Nàng không nói còn tốt, vừa nghe cái gì ăn hay không không ăn, mắt Văn phu nhân khẽ đảo, đỡ đầu yếu ớt nói: "Ta....Ta không được khỏe, ta muốn ngất rồi."

"Chờ đã! Không được ngất! Bá mẫu!"

Trâu Tranh tiến lên từng bước muốn đỡ lấy Văn phu nhân, nhưng cánh tay nàng gầy yếu vốn không đỡ được sức nặng của Văn phu nhân, bởi vậy cả người cũng té theo xuống đất, may mắn nàng phản ứng nhanh, đúng lúc tránh được người Văn phu nhân ép xuống người mình, ngược lại lấy Văn phu nhân làm đệm thịt đè lên, Văn phu nhân "Ai nha" một tiếng, bị nàng đè một cái, quả thật hôn mê bất tỉnh.

Thị vệ ở ngoài cửa nghe được phu nhân sợ hãi kêu, nhanh chóng đẩy cửa xông vào, thấy Trâu Tranh đè lên người Văn phu nhân, đôi bàn tay còn để trên cổ Văn phu nhân, vội quát: "Yêu nghiệt, dám làm hại phu nhân!"

Lời vừa dứt, mấy cánh tay từ các hướng bắt lấy Trâu Tranh, giữ nàng cách xa Văn phu nhân.

Trâu Tranh bị kéo đau, đau đớn tức giận kêu: "Đau! Buông tay! Ai muốn hại người? Là bà ấy tự ngất đi, ta tốt bụng muốn đỡ bà ấy lên thôi, mau buông tay!"

Thị vệ không để ý tới tiếng kêu la của nàng, sợ nàng lại gây rối. Tìm dây thừng, trói nàng lại.

Trâu Tranh thấy giải thích không được, dứt khoát không nói nữa, chống cằm, nhìn chằm chằm Văn phu nhân được thị vệ lay tỉnh.

Văn phu nhân từ từ tỉnh lại, thấy Trâu Tranh bị cột chặt trên ghế, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, được thị vệ đỡ dứng lên.

"Bá mẫu, bà có thể nói bọn họ thả ta ra không? Cột thế này không thoải mái đâu?" Trâu Tranh sợ dọa đến Văn phu nhân, tươi cười rạng rỡ hỏi.

"Ngươi....Ngươi sẽ không làm càn nữa chứ?" Mặc dù Văn phu nhân sợ Trâu Tranh, nhưng hình dáng diện mạo của nữ nhi trước mắt, nhìn cũng có chút không đành lòng. Cố nén ý sợ hãi hỏi.

"Sẽ không, sẽ không đâu, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi đây, sẽ không đụng vào bà nữa." Trâu Tranh vội thề.

"Được rồi! Thả nàng ta ra." Văn phu nhân chỉ thị thị vệ thả người. Nhìn thân hình tướng mạo nữ nhi của mình, nhưng tính cách và ánh mắt của Trâu Tranh lại khác như vậy, Văn phu nhân nhịn không được nói: "Ngươi và Tình Nhi không giống nhau."

Ánh mắt yên bình của nữ nhi, có sự kiên định khi bị ốm đau giày vò,  lại luôn sầu bi tiêu điều, giống như lá mùa thu, có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhưng đôi mắt trước mặt lại mỉm cười, long lanh, không thua ánh sáng.

"Vốn là không cùng một người, đương nhiên sẽ không giống nhau."Sau khi được thị vệ cởi trói, Trâu Tranh xoa xoa cánh tay, hờ hững nói.

"Tại sao ngươi lại chiếm thân thể Tình Nhi? Ngươi....Có thể làm cho Tình Nhi trở về không? Nếu có thể, ta nguyện ý vào mùng một, mười lăm mỗi tháng đều đốt tiền giấy cho ngươi...."

"Đợi chút! Không phải ta muốn chiếm cơ thể con gái bà, ta không tự chủ được." Trâu Tranh tự phản bác lại. "Hơn nữa tôi cũng chưa có chết....Đụng đầu một cái chắc là không chết được nhỉ?"

"Ngươi....Chưa chết?"

"Ta chưa chết, nhưng mà ta có nói thế nào mọi người cũng không tin đâu!" Trâu Tranh nhún vai thở dài.

"Ngươi không nói làm sao biết ta không tin?" Văn phu nhân nghe nàng nói nàng chưa chết, lá gan không khỏi lớn hơn.

"Nói đơn giản, ta và ba ta....Ta là nói, ta và phụ thân ta tham gia một buổi đấu giá, thấy cái giá đặt gương Song Long Bạch Ngọc kia, đầu không cẩn thận đụng bể gương, sau đó bị choáng váng một trận, sau khi tỉnh lại tôi đã biến thành bộ dạng như bây giờ." Trâu Tranh nói đơn giản những gì đã trãi qua.

Nhưng mà Văn phu nhân và những người khác có nghe cũng không hiểu, đều mở to mắt trợn mắt nhìn cô.

"Ngươi nói ngươi thấy một gương Song Long Bạch Ngọc khác?"

"Không phải một cái gương khác, mà chính là cái gương này."

"Nhưng....Gương Song Long Bạch Ngọc là do các danh sĩ tiền triều dốc sức cả đời tạo ra, khắp cả nước chỉ có một cái này thôi...." Văn phu nhân khó hiểu nói.

"Cho nên ta mới nói cái ta thấy là cái này, chẳng những hướng đầu rồng, góc độ, hình dáng đều giống nhau như đúc, mà ngay cả vảy rồng cũng giống nhau."

"Nhưng cái gương đồng này là Duẫn Du tặng cho Tình Nhi dùng để tránh ma quỷ, làm sao ngươi có thể thấy được?"

"Đơn giản thôi, bởi vì ta là người của sau này, nói đúng hơn là người của mấy trăm năm sau, hiện tại gương Song Long Bạch Ngọc của các ngươi như đồ lỗi thời ở thời đại của chúng ta."

Trâu Tranh thấy nét mặt ngạc nhiên xuất hiện trên mặt mỗi người, biết là bọn họ sẽ không tin, nhưng không nói, lại không thể giải thích vì sao nàng ở chỗ này, cũng chỉ có thể nói vậy.

Văn phu nhân lấy lại tinh thần, cố gắng ném phần cảm giác kinh hãi của bà ra sau đầu, thầm nghĩ mục đích bà đến đây.

"Ta nghĩ....Trước hết chúng ta không nói chuyện ngươi....Rốt cuộc là người nào, ta có việc muốn nói với ngươi."

"Nói chuyện gì?" Trâu Tranh nhạy bén nhận ra thái độ của Văn phu nhân có vẻ ôn hòa hơn.

"Các ngươi lui xuống trước đi." Văn phu nhân cho lui thị vệ.

Đợi cho trong phòng chỉ còn hai người các nàng, Văn phu nhân mới mở miệng, "Tình Nhi....Nữ nhi của ta, vài năm trước nàng có đính thân với nhi tử một tỷ muội tốt của ta, nhưng vì thân thể của nàng không tốt, nên chuyện hôn sự này kéo dài rất lâu...."

"Hả." Trâu Tranh miễn cưỡng liếc bà một cái, "Sau đó thì sao?"

"Gần đây thân gia có chút bất mãn với chuyện hôn sự này, Duẫn Du....Chính là vị hôn phu của Tình Nhi, vì vậy đưa ra đề nghị thành thân với Tình Nhi vào cuối tháng...." Văn phu nhân bất an nhìn cô nói.

"Cưới Tình Nhi....Hả?" Trâu Tranh đột nhiên trợn to mắt. "Nhưng Tình Nhi hiện tại là ta mà! Không phải bà muốn ta thay con gái bà xuất giá đó chứ?"

"Ta cũng không muốn như vậy, nhưng nếu Tình Nhi không thành thân, chuyện hôn sự này sẽ hủy bỏ! Duẫn Du là một đối tượng tốt hiếm có, ta không muốn nữ nhi bỏ qua vị hôn phu như vậy...."

"Không được! Ta không đồng ý!" Muốn nàng lập gia đình khi nàng chưa nói qua chuyện yêu đương à, hơn nữa còn gả cho người cổ đại, đầu óc nàng không phải bã đậu đâu! 

"Nhưng hiện tại ngươi chiếm thân thể nữ nhi của ta, ngươi không thể ích kỷ như vậy phá hủy hạnh phúc của nàng!" Văn phu nhân thấy cô cự tuyệt, không khỏi giương giọng trách mắng.

"Ta chiếm thân thể nàng ta?" Trâu Tranh nghe xong thì tức giận. "Làm ơn, ta cũng là người bị hại đó! Ta ở trong này...Thân thể này động một tí thì té xỉu, đã vô cùng oan ức rồi, thế nào mà bà còn muốn ta vì hạnh phúc của nàng ta mà tự hy sinh mình?!"

"Ngươi....Tên yêu ma này...." Tay Văn phu nhân run run chỉ về phía nàng, thở hổn hển.

"Bá mẫu, có lẽ cách yêu thương nữ nhi của các người là hy vọng nàng ta có thể gả vào một danh môn vọng tộc, nhưng ta không phải nữ nhi của bà, bà không thể bắt ta xuất giá." Trâu Tranh thấy Văn phu nhân tức giận đến nói không ra lời, giọng nói không khỏi mềm lại.

"Được! Ngươi không muốn gả đi, vậy ngươi hãy làm cho nữ nhi của ta trở về, để nàng thành thân!"

Trâu Tranh vô lực trợn mắt "Ta cũng hy vọng nàng ta trở về, nhưng ta không biết làm thế nào để rời khỏi thân thể này cũng không biết làm thế nào cho nàng ta trở về!"

"Ngươi....Ngươi...Trả nữ nhi cho ta!" Văn phu nhân nói không được nàng, mắt bắt đầu ngấn lệ.

Trâu Tranh sợ nhất là người ta khóc, vừa thấy Văn phu nhân tấn công bằng nước mắt, tay chân nàng bắt đầu luống cuống.

"Nè, bà đừng khóc nữa, ta thật sự không có cách! Nếu không, bà để cho ta đi ra ngoài nghĩ cách, nói không chừng ta có thể tìm được cách thoát khỏi thân thể này, rồi bỗng con gái bà trở về!"

"Không được, ta sẽ không để ngươi chạy trốn! Nếu ngươi hại Tình Nhi mất đi Duẫn Du, ta sẽ giam ngươi cả đời, cho ngươi trả giá vì dám phá hư hôn sự của Tình Nhi." Hai mắt Văn phu nhân đẫm lệ trừng nàng, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

"Bá mẫu, người bình tĩnh một chút...." Trâu Tranh đuổi theo, cái mũi thiếu chút nữa đụng vào cánh cửa đang đóng lại.

Nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng, Trâu Tranh chỉ có thể thở dài một tiếng.

Văn phu nhân bị nàng làm cho tức giận đến mất lý trí, xem ra, nếu không nghĩ cách rời đi, cuối cùng không phải bị trói lên kiệu hoa, thì chính là bị giam giữ cả đời. Mặc kệ bị cái nào, nàng vừa nghĩ tới lập tức lạnh cả người.

Trâu Tranh cởi bỏ y phục nữ mặc trên người xuống, cúi đầu, mang theo hộp đựng thức ăn vội vàng rời khỏi căn phòng nơi nàng đã bị giam nhiều ngày.

Sau khi thuận lợi thoát khỏi phòng, nàng ở trong vườn rộng lớn hỏi đông tìm tây một hồi lâu, cuối cùng tìm được cửa sau, lén lút mở cửa, thừa dịp trước khi nàng bị phát hiện mất tích, tìm nơi tự do để đi.

Cho dù mặc đồ tỳ nữ bằng vải bông, nhưng cơ thể nàng vẫn đang run rẩy trong gió rét.

"Hừ! Thời tiết gì mà lạnh quá, muốn đông chết người à." Từ nhỏ nàng lớn lên ở miền nam ấm áp, có từng trải qua loại thời tiết khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thế này đâu? Cho nên có thể suy ra kết quả là hàm răng nàng run lên lập cập, tay chân lạnh cóng.

Bầu không khí náo nhiệt đông đúc của tửu lâu đã thu hút nàng dừng chân. Nàng ước lượng túi tiền lấy xuống từ trên người thị nữ, đoán chừng hẳn là đủ để uống chung rượu giúp cơ thể ấm áp. Nhấc màn trúc che gió lên, nàng thoải mái chọn vị trí trống rồi ngồi xuống, tò mò nhìn bốn phía, là khung cảnh cổ trang chân thật.

"Cô nương, cô cần gì?" Tiểu nhị tiến lên đón tiếp nàng.

"À, cho ta bát mì và một bình rượu." Nàng xoay cổ tay

"Được, có liền."

Tiểu nhị đưa rượu lên trước, Trâu Tranh rót một chén uống cạn, chất lỏng nóng rát từ cổ họng thẳng xuống dạ dày, tay chân lạnh như băng thoáng chốc nóng lên.

Trâu Tranh thở ra một hơi, nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình lại bắt đầu buồn rầu. Tuy nàng trốn ra được, nhưng không có tiền, lại kéo theo một cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, có thể chống đỡ được tới khi nào chứ? Hơn nữa không quen ai, không quen cuộc sống ở đây, quan trọng hơn là nàng không biết phải đi đâu để tìm được cao nhân như trong sách hay trong tình tiết phim ảnh nói!

Trong lúc trầm tư, màn trúc lại bị xốc lên, gió lạnh thổi vào, Trâu Tranh bị lạnh theo phản ứng bản năng nhìn về phía cửa. Một nam nhân thân hình thon dài mỉm cười với chưởng quầy ở phía trước khẽ nói chuyện. 

Thân hình thon dài và gương mặt tuấn dật, nhã nhặn, làm mắt Trâu Tranh trừng lớn. Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã bị rung động đánh thẳng tới trái tim, trong đầu ầm ầm vang dội, tế bào toàn thân đang run rẩy, thiếu chút nữa trái tim nàng muốn nhảy ra ngoài.

Nam tử được chưởng quầy ân cần hầu hạ đi về phía cầu thang, đi ngang qua bàn Trâu Tranh thì lơ đãng nhìn lướt qua nàng, bắt gặp nữ tử cạnh bàn mở to mắt nhìn hắn chằm chằm, không né tránh, không ngại ngùng, chỉ là nhìn hắn. Nam tử khẽ động nhẹ môi, thản nhiên cười với nàng.

Sau khi nam tử trước mắt mỉm cười với nàng, lòng Trâu Tranh không hề báo động trước dâng lên một hồi co rút đau đớn, nàng khẽ há miệng dùng sức hô hấp, tay vỗ vỗ ngực, sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt. Nàng hoảng loạn lấy cường tâm đan đã uống nhiều ngày từ trong áo ra, quay người lại nuốt xuống, nhưng trái tim đập nhanh mãnh liệt vẫn làm nàng không thở nổi, trước mắt tối sầm, nhưng lại ngã thăng tắp về phía sau.
Chương trước Chương tiếp
Loading...