Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 37



Nhớ lúc nhỏ, mẹ từng cho tôi ăn một trái gì đó tròn tròn màu xanh biếc, thoạt nhìn ngon mắt sướng miệng, lại thoang thoảng hương thơm, nhưng lúc cắn một miếng thì hai con mắt hoảng hốt đột nhiên nhắm chặt lại, nước mắt nhanh chóng tràn lên dọc theo xoang mũi, chảy ào ào vào hốc mắt, trong nháy mắt thì lấp đầy chúng.

Mẹ nói trái đó là trái mơ, còn tôi thì vừa lúc cũng tự mình thể nghiệm được cái mùi vị, gọi là — chua!

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi thể nghiệm được vị “Chua”, cũng lần đầu tiên biết quan hệ giữa lỗ mũi và nước mắt lại mật thiết như vậy. Một khắc thể nghiệm kia quá mức mãnh liệt, đến nỗi từ đó về sau dù cho năm rộng tháng dài, tôi vẫn cho là cái mùi vị gay gắt từ nụ vị giác nhanh chóng lan đến hốc mắt này, là một trong những thể nghiệm mãnh liệt nhất trong sinh mệnh và đời sống con người. Mãi đến khi dần dần trưởng thành, tôi mới hiểu, đầu lưỡi chỉ có thể nếm được những vị êm dịu; còn những cảm nhận có thể dùng nước mắt truyền đạt thì đều là cảm nhận bên ngoài. Những chân lý ấy bị mũi dao cuộc sống nhiều lần cắt xẻo, gọt giũa, mài vót, rèn đúc mà trở thành một nhận thức riêng sâu sắc, ngược lại chắc chắn sẽ lắng đọng ở chỗ sâu nhất trong lòng, muốn nói lại thôi, ngẩng đầu đắn đo hồi lâu, cũng đành phải thản nhiên nói một câu: “Trời mùa thu thật lạnh”!

……

Tôi biết cuối cùng cũng sẽ có một ngày như vậy, tôi sẽ gặp lại anh, hoặc là tại một yến tiệc nào đó ở Hà gia; hoặc là trong khi giải quyết một việc chung nào đó; hay hoặc là…… vào những lúc, tôi cần trợ giúp, còn anh, thì như mang vầng hào quang của thiên sứ nào đó, mà bất ngờ tới!

Trong cuộc sống, chung quy có đủ kiểu xa cách, rồi sau đó, gặp lại!

Chỉ là anh, dù sao cũng là anh, đối với tôi mà nói, không ai trên thế giới này có thể thay thế được. Mặc dù anh từng khiến tôi đau đớn như vậy, tuyệt vọng như vậy, từng khiến tôi phải trốn trong mông lung, tối tăm không tìm được phương hướng như vậy…… Anh cũng vẫn là anh, đối với tôi mà nói, bất kỳ ai trên thế giới cũng tuyệt đối tuyệt đối không thể thay thế được.

Trên thế giới này, anh là người đàn ông có quan hệ gần gũi nhất với tôi, là người cho tôi biết thế nào là yêu, đến khi đã biết yêu, thì anh lại là người đàn ông khiến tôi mất hết phương hướng, thống khổ giãy dụa…… Lương, Trạm!

Tôi thật ra không biết là mình có hy vọng được gặp anh hay không, ít nhất trước mắt, không phải là vô cùng vừa vặn sao!

Có lẽ qua một thời gian ngắn nữa, tôi cũng sẽ quên?

Dù sao thời gian chúng tôi chia tay cũng chỉ mới bốn năm!

Sách triết học cho chúng ta biết một chân lý – khi lượng tích lũy đến một trình độ nhất định, thì chất sẽ biến đổi!

Mặc dù vẫn chưa thực sự quên đi, nhưng dù sao ngày tháng vẫn đang từng giây từng phút tiếp tục.

Mặc dù mãi cho đến hôm nay cũng vẫn không có cách nào thực sự quên đi, nhưng có khi qua một năm, thậm chí, qua một tháng nữa, tôi sẽ quên.

Uhm? Có khi thật ra, chỉ cần nhắm mắt ngủ, mở mắt ra, nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mà vào, hiểu ý cười một tiếng, là có thể đã quên?!

Nhưng mà, vẫn chưa đến ngày mai, tôi còn chưa kịp nhắm mắt ngủ, thì anh đã tới, ngay lúc này, ngay tại đây, xuất hiện trước mặt tôi!

Rốt cuộc lại nghe thấy giọng anh, vẫn là hai chữ: ‘Lên xe!’ mà rất nhiều rất nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp mặt, anh đã nói khi mang tôi rời khỏi hội sở.

Tại sao trong cuộc sống, luôn phải nhiều biệt li như vậy, nhiều đoàn tụ như vậy, nhiều hoàn cảnh như vậy, nhiều lời nói như vậy, cứ nhè nhẹ từng sợi từng sợi hồi ức quấn quýt bện xoắn vào nhau? Hay hoặc là, bản thân cuộc sống chính là một vở kịch với đủ loại hỉ nộ ái ố thường xuyên luân phiên, không ngừng thay đổi diễn viên, diễn đi diễn lại nhưng vẫn chỉ là cái lẩu thập cẩm những buồn vui.

Nhiều năm trước, anh mang tôi rời khỏi hội sở, từ bên đường mua một cái xe đạp, nghiêng người bước lên xe, rồi quay đầu, nói: “Lên xe!”

Khoảnh khắc ngẩng đầu, được ánh trăng chiếu vào, nhìn anh, thật soái!

Nhưng thật ra trong tình cảm hai người, thật sự rất khó tìm ra một thời điểm chính xác như vậy, vì “động lòng” là lời giải thích chính xác nhất, nhưng tôi từ nhỏ đến lớn đã rất nhiều lần đi ngoài đường ban đêm, nhưng chỉ duy nhất một khắc kia, mới khắc sâu vào đáy lòng cái cảm giác đêm thật yên lặng, đêm thật đẹp, đêm thật là tốt, ngay cả không khí đều là từ từ chuyển động, ẩn hiện hương hoa ấm áp.

Nếu như một cảm nhận có thể nghịch chuyển năm tháng, ngưng kết chức năng mạnh mẽ của thời gian, thì đó nên, nên gọi là động lòng sao?!

Thời khắc động lòng thật đẹp, thời khắc nắm tay quá ngọt ngào, lúc trằn trọc trên giường, rơi vào trong sự vỗ về tương tư của thân thể quá nhiều quá đậm, cho nên về sau, mới liên lục cảm thấy không ngừng đau đớn mãnh liệt!

Nếu như bốn năm trước, sau cái đêm mưa đó, lập tức để cho tôi gặp anh, tôi nghĩ tôi sẽ kích động mà mang một con dao đâm toạc lồng ngực anh, móc trái tim đã làm cho tôi nhung nhớ kia, cẩn thận nhìn một chút, xem trong đó, rốt cuộc có bao nhiêu thuộc về chân thật, mà bao nhiêu, thuộc về gian dối!

Hay hoặc là, nếu như ba năm trước đây, vào cái ngày rời khỏi Thiên Tân, để cho tôi gặp anh, tôi nghĩ tôi sẽ kích động mang theo cọc treo quần áo mà hung hăng đập vào trán anh, đập anh cho đến khi khắp mặt đầy người toàn máu tươi, sau đó lôi não anh ra, xóa đi toàn bộ những ký ức không liên quan đến tôi!

Lại hoặc là, lần nọ, đưa Viện Viện ra ngoài, bị nhốt ở trong khe núi, nếu người ở trực thăng từ trên trời bay xuống không phải Kim Quang, mà là anh, như vậy tôi nghĩ, tôi sẽ phấn đấu quên mình lao vào lòng anh, ôm anh khóc một trận thật lớn, tiện đà ngẩng đầu, hung hăng giáng cho anh hai nạt tai!

Nhưng không có!

Vào lúc tôi đau đớn, bàng hoàng, lòng tràn đầy phẫn uất, lo lắng sợ hãi hoặc là lúc lòng tôi vẫn còn chút hi vọng, cũng không có! Anh không xuất hiện, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, chỉ để lại hơn một ngàn ngày bình thường vừa không bình thường, để cho tôi một mình nhấm nháp, một mình tỉnh ngộ!

Tôi đã từng để ý rất nhiều chuyện. Để ý anh có gia có thất mà giấu diếm tôi sự thật; để ý cái điểm mấu chốt cuối cùng mà anh che dấu để theo đuổi sự nghiệp và lựa chọn trong cuộc sống; để ý anh dễ dàng cướp đi của tôi hết thảy mà không hề trao cho tôi sự thành thật tương đương; thậm chí để ý…… chốc lát lúc anh chọc xuyên qua tôi, trong lòng chỉ có một mình tôi hay không?

Hơn một ngàn ngày, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm! Nhưng thật sự, thật sự đã đủ để tôi đem tất cả thống khổ lặp đi lặp lại cho đến khắc sâu, rồi sau đó, đem tất cả bất mãn tinh luyện thành oán hận!

Dần dần, ngoài thống khổ cùng oán hận ra, tôi vẫn rất rất nhiều thời gian rảnh, lại không có những thứ gì mới có thể bù đắp cho những thống khổ và oán hận, cho nên, ngoài một số cảnh tượng và hình ảnh, mùi vị và nhiệt độ, bắt đầu bất tri bất giác, nhè nhẹ ngấm vào……

Anh không chịu giúp tôi chà lưng, nhưng lại thích giúp tôi gội đầu, lúc ở trong bồn tắm, anh ngồi phía sau của tôi, đổ một chút dầu gội đầu ra tay, từ từ xoa lên tóc tôi, từ từ để cho thứ chất lỏng đùng đục ở đầu ngón tay của anh, dần dần biến thành bọt.

Anh nói anh thích thấy kiểu biến hóa như vậy — nhìn một thứ, từ một loại “Cố định không thay đổi” dần dần chuyển làm “Biến hóa vô phương”, trong lúc mơ hồ, cũng làm cho người ta nhìn thấy hy vọng nào đó lóe lên!

Bồn tắm rất rộng rãi, sóng gạch màu vàng chanh thoạt nhìn trơn bóng mát lạnh, nhưng kỳ lạ là, lúc thực sự ngồi lên trên, lại vô cùng vừa người, vừa ổn định vừa có hơi ấm nhè nhẹ. Lúc xoa bóp tóc, cánh tay anh dán lên lưng tôi, lúc lên lúc xuống, khiến tôi dừng không được mà trên dưới toàn thân tê dại dại…… Lúc nào tôi cũng có ý muốn xoay người đánh lén anh, nhưng vừa mới xoay mặt, đã luôn bị anh không chút do dự nhẹ nhàng xoay lại.

Anh không ở trong nước xâm phạm tôi, nhất định phải dùng khăn tắm lau khô từng giọt nước trên người nhau, sau đó mới ở một lúc lơ đãng nào đó mà trong nháy mắt khom lưng quay đầu, mạnh bế thốc tôi lên, có khi ném lên ghế sa lon; có khi ném lên giường; Có khi thì…… dứt khoát trực tiếp thả tôi ngã lên trên mặt thảm nhung dầy.

Anh thường xuyên căng thẳng mỏi mệt, vậy mà lúc nhìn thấy tôi, vừa rất thích lăn qua lăn lại, còn nói là “lấy mệt trị mệt”, tôi nghe thế cũng không nói gì, nhưng lúc nào cũng đành dễ dàng bị anh gợi lên dục vọng, không cách nào tránh khỏi. Mỗi lần lăn qua lăn lại đến sức cùng lực kiệt, lúc ngẩng đầu nhìn nhau, nhìn mồ hôi đầm đìa trên người nhau, ngửi ngửi trong không khí, đây đó là hơi thở nhè nhẹ của độ sâu hòa hợp, lại lẳng lặng ôm nhau một lát, cứ như vậy mà hết sức cảm giác được sự say đắm của nhau, trong khắp cùng cõi đất này, có tiếng động nào ngọt ngào, thoải mái và yên bình như thế.

Một lần nữa tắm rửa xong, anh nghiêng người dựa vào đầu giường, nhẹ duỗi cánh tay, nhẹ nhàng khép tôi vào trong lòng, nhẹ mà dịu dàng hôn phần gáy cùng gương mặt tôi, nhẹ nhàng mà thoải mái nói chuyện với tôi. Bình thường rất ít khi nói chuyện của công ty, chỉ toàn nói với tôi về những chỗ nào đẹp nhất, món ăn nào ngon nhất thế giới.

Lúc anh ôm tôi ngủ, nhất định là phải cởi hết quần áo của nhau, cứ như vậy mà ôm nhau, da thịt chạm vào da thịt; bất luận nóng lạnh, trước tiên một phần là nhờ bật điều hòa, chăn có đầy một tủ, với đủ độ dày, nhưng bất luận như thế nào, luôn là chỉ đắp một cái ra giường; trên giường không được có bất kỳ vật lạ nào, ngay cả điện thoại, cũng phải nhất định đặt ở tủ đầu giường bên cạnh; ra giường nhất định phải thay mỗi ngày, mà phải là loại vải bông cao cấp màu xanh nhạt; gối đầu lớn mà thoải mái, so sánh với nhà người bình thường ước chừng phải rộng hơn một nửa, lúc dựa vào, cảm giác cứ như là dựa vào một đống lông ngỗng vô cùng mềm mại.

Lúc tỉnh, anh thích ôm tôi từ phía sau lưng, hai nửa thân thể, ở trên mặt giường lớn, hợp thành một đường cong trăng non đẹp mắt; sau khi ngủ, lại luôn thích tựa đầu vào trên ngực tôi, mà không phải ngược lại, để cho tôi gối lên cánh tay anh. Tôi cúi đầu, hôn khóe môi anh, nhìn thấy trong giấc mộng, ẩn chứa ở bên môi anh, là một nụ cười nhẹ thoải mái mà tinh khiết……

Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ, một lần nọ, trong lần mâu thuẫn ầm ĩ ở Lệ Giang, lúc gặp lại, trong lòng không muốn mà lại phẫn uất. Lúc tôi nằm ở trên lưng của anh, dùng răng nanh, hung hăng mà cắn rách da tay anh, cắn đến khi đỏ rực. Anh kéo tôi xuống, ôm vào lòng, nói: “Em nghe cho rõ này, Lỗ Tây! Những lời này, cả đời này anh chỉ biết nói một lần — đối với em, anh là nghiêm túc!”

Khi đó, thật ra điều tôi muốn nghe là một lời hứa hẹn nào đó, tỷ như anh chỉ yêu mình tôi, hoặc là, hơi buồn nôn một xíu, tỏ tình theo kiểu trời long đất lở, biển cạn đá mòn của Quỳnh Dao!

Nhưng mà anh là một người đàn ông như vậy, từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng nói yêu tôi; từ đầu đến cuối đều không nói với tôi bất kỳ câu nào lãng mạn mà ngọt ngào của các đôi tình nhân!

Anh thích dùng ngón tay, dùng ánh mắt, dùng môi miệng, dùng răng, dùng thô bạo nhanh chóng làm cho người tôi cháng váng rồi lại ngọt ngào đến lạ lùng, hiểu rõ hành động truyền đạt quan điểm của mình, mặc dù lúc dịu dàng an ủi tôi, cũng chỉ nói — đối với em, anh là nghiêm túc!

Lúc gắn bó lúc có chút không cam lòng, sau khi chia tay mới từ từ hiểu ra, dần dần lãnh ngộ, đối với anh mà nói, với tôi mà nói, tình này cảnh này, một lời thề yêu đương, còn thật sự thật bằng hai chữ “nghiêm túc”!

Lần lượt nghe Viện Viện cùng bà Hà nói về một số chuyện cũ lúc anh trưởng thành. Những đứa trẻ ưu tú được sinh ra trong một đại gia tộc ưu việt mà giàu có dường như cũng giống như những nhân vật trong vô số các câu chuyện xưa từ cổ chí kim, không nhuốm hồng trần thì tự nhiên phiền não cũng quấn lấy thân; không thích tranh đấu mà phải tự nhiên đấu đá không ngừng. Nếu mềm yếu, thì vĩnh viễn sẽ bị đè ép bên dưới, bị giẫm xuống bùn thành bụi bặm; nếu kiên cường dẻo dai, thì sớm muộn gì cũng phải dùng hết mọi lực lượng mà leo lên cây tử đằng, từng bước hướng về phía trước, như thế vừa bảo đảm cho mình sinh tồn, thậm chí vừa rốt cuộc đón nhận được ánh mặt trời. Bên ngoài cảnh tượng giàu có, kì thực khắp nơi đều nguy hiểm đáng sợ; ngoài mặt mưa nắng thất thường, kì thực là bấp bênh nguy hiểm……

Còn nhớ, một lần nọ, ngồi trong quán nhỏ ở Quỹ Nhai gặm Tôm Hùm Chua Cay, anh nghiêm túc nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Anh gặp gỡ những người phụ nữ khác đều là có toan tính, hoặc là muốn dựa vào danh thế, hoặc là muốn nhờ thân phận của các cô ấy, tất cả các cuộc gặp gỡ đằng sau lưng đều ẩn chứa mục đích buôn bán, cái gọi là tai tiếng, chỉ là một loại phí tổn truyền thông tương đối thấp mà thôi…… Chỉ có em, Tây Tây của anh, chỉ có em là anh thực sự quý trọng và vô cùng yêu quý, tất nhiên không có tai tiếng……”

Anh là một người đàn ông quý chữ như vàng, nhất định không chịu mở miệng nói yêu tôi, cho nên thời gian chung đụng dài như vậy, mà câu nói trực tiếp nhất, rõ ràng nhất với tôi, cũng đại khái gói gọn trong chín chữ “thực sự quý trọng và vô cùng yêu quý” này thôi!

Một phút đồng hồ kia cảm giác quá mức hạnh phúc, cho nên không có suy nghĩ sâu xa đến ý nghĩa mà những lời này truyền đạt.

Thì ra lúc nói những lời này, anh chẳng những đang nói cho tôi biết anh quý trọng, cũng đồng thời nói cho tôi biết một số chuyện rất quan trọng khác. Thì ra là ngay từ lúc đó, anh đã cho tôi biết rõ ràng rằng, cho tới nay, anh đều không chút do dự lợi dụng một thứ gì đó bên cạnh để nâng cao địa vị của mình. Lúc trước tôi không nhận ra điều đó, nhưng dường như sau khi đã hiểu ra, tôi bắt đầu dần dần thu lại, đợi đến khi tôi đã không còn oán giận, thì tất cả những việc quay chung quanh anh, cùng toàn bộ tai tiếng đào hoa đều chôn vùi hết!

Người ta nói thương trường như chiến trường, anh mỗi ngày khổ cực bố cục như vậy, tung hoành đánh giết, khổ tâm trù tính…… tất cả ngoại trừ một số chi phí siêu thấp trong truyền thuyết còn rõ ràng rất nhiều chi phí truyền thông siêu cao, thì thật ra tổn thất cũng không nhỏ!

Tôi vẫn không biết tại sao anh lại coi trọng tôi, nhưng theo thời gian đổi dời, rốt cuộc thì hơi sợ hãi, hơi không cam lòng vừa đương nhiên có thể suy đoán, mình thật ra giống như một người vô cùng lúng túng và kỳ lạ xuất hiện giữa đông đảo phụ nữ ở bên cạnh anh — thân thiết với anh nhất mà lại không là gì với anh nhất; là người mà anh không muốn xa rời nhất lại vừa là một người không có giá trị lợi dụng nhất?!

Mới đầu thì có chút buồn bực, dù sao sâu thẵm trong đáy lòng cũng mong có thể cùng anh phát triển lên một trình độ công bằng cao hơn nữa, song, xa cách bốn năm, khi tôi rốt cuộc một lần nữa đứng ở trên đống đổ nát của thời gian và tình cảm từ từ kiểm điểm lại, yên lặng quay đầu, lật mở từng chuyện từng chuyện hoặc ngọt ngào hoặc đau khổ, hoặc mộc mạc hoặc đẹp mắt, đủ loại vẻ ngoài đánh dấu tầng cấp thân phận địa vị giá trị con người… trong thế giới phồn hoa đô hội, cũng không phải không khổ sở nhưng cũng hơi vui mừng mà dần dần tin tưởng, khoảnh khắc nói với tôi hai chữ “nghiêm túc” kia, là anh thực sự nghiêm túc – còn thật sự nghiêm túc thương tôi, nghiêm túc yêu tôi, nghiêm túc với tôi, nghiêm túc hôn tôi, xâm nhập có được tôi!

Nghiêm túc như thế…… thật tốt!

Không phải tình yêu nào cũng phải lấy hôn nhân làm điểm cuối!

Tương tự, không phải hai người cứ nắm tay nhau là nhất định có thể bên nhau suốt cả một đời!

Ban đầu lúc yêu anh, thì không quá chú ý đến thân phận, thậm chí tên của anh!

Như vậy chẳng lẽ vì về sau thì càng đi càng xa, mà phải ở trong tình yêu mạnh mẽ nhét vào liên tiếp tiền tài địa vị, phòng ốc xe cộ?

Từ bắt đầu yêu nhau, tôi từ lâu đã đem thân thể hợp nhất với linh hồn, không chút do dự mà giao phó cho anh, chưa bao giờ cảm thấy không ổn. Bởi vì nếu nam nữ bình quyền, khi tính chuyện thì nên là quá trình vui vẻ đôi bên nước chảy thành sông, không để một bên bị thiệt, một bên chiếm được tiện nghi; nếu muốn tình yêu được lâu dài, thì tình yêu phải thiêu đốt đến mức hai người không thể không dùng nỗ lực thân thiết mà giải thích, miễn cưỡng áp chế cũng chỉ là tự dối phản bội chính mình; nếu tâm hồn và thân thể kết hợp là một cũng vậy đó là một quá trình thiêng liêng mà ở đó hai người vừa hiến dâng vừa tìm lấy nhau, chỉ vì một lý do là yêu, cũng chỉ cần lấy tình yêu…… làm lễ tế!

Bao nhiêu ký ức cùng suy nghĩ từ đáy lòng tuôn ra, xoẹt qua trước mắt, tựa như dài dằng dặc, lại như chỉ mới xảy ra trong nháy mắt!

Gió đêm bao trùm khắp không gian, trong màn đêm có chút hơi lạnh!

Chẳng phải trong cuộc đời cũng rất ít khi có thời điểm chật vật như vậy sao!

Bộ lễ phục màu hồng phấn đã bẩn đến không chịu nổi, “mái tóc dài ngang vai” mất bốn năm vất vả lắm mới nuôi dưỡng thành sau khi trải qua hai bên mồ hôi và rượu đồng thời hành hạ, lại bị tro bụi trên bậc tam cấp hung hăng hạ cố đến chơi, rác đầy trên vai mà tả tơi hết mức.

Nếu như có thể lựa chọn thời khắc gặp lại, tôi nói cái gì cũng muốn chọn lúc mình sáng sủa nhất, rực rỡ nhất, đẹp mắt nhất, dọc theo bậc tam cấp cao nhất, đón lấy ánh đèn huỳnh quang lóe sáng chói mắt nhất. Tốt nhất là xuất hiện lúc anh không kịp nhìn, trợn mắt hốc mồm, hoa mắt chóng mặt, hối hận không ngừng…… Ấy, nói vậy, tôi thật sự có dáng điệu cường đại như vậy sao?!

Hoặc là ít nhất cũng nên là một lúc đủ để biểu lộ rõ ràng thần thái của tôi, tỷ như tôi giành được cúp của Stanford; tỷ như tôi được mời lên phát biểu ngày được phong là bác sĩ!

Hay hoặc là làm sao cũng ít nhất nên là lúc rực rỡ chói mắt khi tôi ăn mặc quyến rũ động lòng người, chín chắn tao nhã, đi ở trên đường cũng có thể “Trêu hoa ghẹo nguyệt”, liên tiếp hấp dẫn vô số ánh mắt ngoái nhìn…… Tóm lại bất kể lựa chọn thế nào, như thế nào cũng tốt, nhưng như thế nào cũng không nên…… vào cái lúc như thế này chứ!

Từ trong ra ngoài đều vô cùng nhếch nhác, cũng may lúc này, tôi dường như đã sớm qua cái giai đoạn phải lấy hình tượng và dáng điệu nào đó ra mà đặc biệt lấy lòng anh. Đã vậy…… thì bất luận tôi xuất hiện ở trước mặt của anh với hình tượng gì, thật ra, cũng chẳng làm tổn hại đến phép lịch sử sao!

Tâm trạng đã hơi chút thoải mái, rốt cuộc lại có thể không chú ý mà nhìn chân mình — mắt cá chân quả nhiên là bị trật.

Từng đợt từng đợt khí nóng, cùng với từng cơn từng cơn đau cùng tê dại, dọc theo bắp chân, cuồn cuộn bay lên, để đứng được thì thật sự có chút gắng gượng cùng khổ sở. Còn anh chàng đang ngồi trên chiếc xe trước mắt này, sau khi thần kỳ mà nói ra hai chữ “Lên xe”, liền chìm vào cực hạn đóng băng và trầm lặng nào đó!

Tôi thực sự muốn lên xe đó, nhưng mà cửa xe không mở ra thì phải mở miệng nói như thế nào đây?

Tôi cắn răng, lại cắn răng, rốt cuộc nhằm về phía cửa sổ xe lớn tiếng nói: “Lừa tôi à, anh cả buổi không mở cửa xe, rốt cuộc có định cho tôi lên xe hay không hả?” Ngẩng đầu, rốt cuộc…… lại nhìn thấy anh! Trên mặt anh là một nụ cười, cảm giác trong lòng, lại như là đột nhiên cắn phải một trái mơ, không thể ức chế mà thấy…… Chua……!
Chương trước Chương tiếp
Loading...