Tình Yêu Hài Hước Của Bảo An

Chương 18



“Thôi nào. Nín đi nào. Đồ con trai mít ướt!” 

Đôi tay bé nhỏ của An đưa mấy tờ giấy ướt về phía cậu bạn ngồi đối diện, miệng dỗ dành ngọt xớt. Lời nói kia dù được An đổ vào bao nhiêu là đường, nhưng xem ra khi đến tai Phong lại đắng ngắt. Cậu trừng mắt lên nhìn con bé, đón nhận mấy tờ giấy một cách phũ phàng nhất. Bộ dạng gắt gỏng của Phong chẳng khiến An sợ tẹo nào, ngược lại nàng ta còn cảm thấy thích thú lắm, cười hí hí mãi thôi. 

Nom Hoài Phong lúc này mới thật thê thảm biết bao. Cậu liên tục đưa tay lên dụi hai đôi mắt vốn đã đỏ hoe, nước mũi chảy thành ròng, chốc chốc lại hắt xì hơi một tiếng vang trời. Nhìn cậu tàn tạ như thế, Bảo An bắt đầu thấy băn khoăn về độ thánh thiện của bản thân. Liệu nó có ác quá không nhỉ?! An chống cằm lên bàn, gương mặt có chút hối lỗi, nhỏ nhẹ hỏi Phong: 

“Tớ dã man lắm hả?” 

“Còn phải hỏi à? Cực kỳ tàn bạo. Mày đúng là… ơ hơ…” 

Hoài Phong chưa kịp xả ra hết những hậm hực trong lòng thì bỗng nhiên hắt hơi một cái, theo đó nước mũi cũng thi nhau tuôn ra ngoài, cậu đành thôi không nói nữa, ngồi yên chuyên tâm xì mũi. Bảo An mấy phút trước còn cảm thấy ăn năn là thế nhưng sau khi được cậu bạn tặng cho nguyên một xô “cơm muối” vào mặt thì tất cả hối lỗi gom góp được đều tan biến sạch. Con bé bực bội đập mạnh tay xuống bàn. 

“Đáng đời cậu. Lần sau thì chừa hẳn nhé!” 

Vào quán ngồi đợi đã lâu mà vẫn chưa thấy đồ ăn, bụng Hoài Phong giờ đói meo đói mốc, cậu chẳng còn sức mà đấu khẩu với An nữa. Phong tưởng như mình sắp ngất rồi, nhưng cậu vẫn còn cao số lắm. Đặt hai suất bún chả xuống bàn, cô chủ quán cất lời trêu đùa đôi bạn: 

“Bị tình yêu bé nhỏ giận dỗi cái gì mà khóc dai thế hả ông tướng? Từ nãy tới giờ vẫn chưa chịu nín cơ à? 

Ôi, những lời này nghe mới hay ho làm sao! Bảo An đỏ ửng mặt, vừa cười thẹn thùng vừa lau đũa. Hoài Phong thì toàn thân cứng đờ, ấp a ấp úng cố gắng giải thích. 

“Ơ cô ơi, không phải như cô nghĩ đâu. Thực ra là…” 

Lời giãi bày của cậu còn đang dang dở, thì cô chủ quán đã vội chạy đi vì có khách tới. Vừa đi cô vừa ngoái đầu lại “cảnh cáo”: 

“Đừng chối. Nói dối chốc nữa cô tính tiền gấp đôi đấy.” 

Hoài Phong hất hàm nhìn Bảo An đang nhai nhồm nhoàm trước mặt, xong lại đánh mặt ra phía cô chủ quán, ý muốn nói: “Cô ấy hiểu lầm rồi kìa.” 

Bảo An nhún vai bất lực, tỏ vẻ như: “Kệ chứ. Biết làm sao bây giờ?” 

No nê, hai bạn dắt díu nhau ra về. Đã lâu lắm rồi, hôm nay Bảo An mới lại ngồi sau xe để Hoài Phong đèo đi trên con đường quen thuộc. Gió khá to, Hoài Phong ngồi đằng trước lạnh đến co cả mặt. Bảo An ngồi sau được thân hình cao cao của cậu chắn hết gió cho, thành thử nó chẳng thấy rét chút nào. An “nhàn cư” quá đâm ra sinh nông nổi, mấy ngón tay nhỏ xíu không yên phận một chỗ, ngịch ngợm vẽ mấy đường loằng ngoằng lên tấm lưng phía trước. May sao, Hoài Phong không có máu buồn nên vẫn có thể tĩnh tâm lái xe! 

Hai người ngồi trên xe nãy giờ chẳng nói năng gì, đường lại vắng, không gian vì thế mà yên ắng lạ. Bảo An mở lời gợi chuyện: 

“Cái bản kiểm điểm ý. Sao cậu lại viết nó? Với cậu… tớ… quan trọng lắm hả?” 

Vừa dứt lời, Bảo An liền nhận ra đang có bao nhiêu là máu ùn ùn đổ dồn về hai bên má. Nóng phừng phừng! 

Hoài Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Bị nói trúng tim đen, cậu giật mình đến lạng cả tay lái, suýt chút nữa thì tông vào em bé đang tập đạp xe trên vỉa hè. Thú thật, đôi khi cậu thấy An rất phiền phức và nhiều chuyện, nhưng vắng bóng nó cậu lại nhớ, cảm giác trống trải vô cùng. Dù An nói đúng đấy, cơ mà Phong còn lâu mới nhận, cậu “ngược tâm” lắm. Hoài Phong thẹn quá, đành phải gồng mình lên dọa nạt để che lấp đi cái vẻ xấu hổ đang hiện ra rõ nét. 

“Ảo tưởng à? Tí nữa thì tai nạn rồi kia kìa. Đều tại mày nói năng linh tinh cả đấy.” 

Vì ngồi sau, không ngó được gương mặt đang đỏ ửng lên như cà chua được vụ của Phong nên An cứ ngỡ cậu giận thật. An trề môi, ngồi im re, không dám ho he thêm nửa lời. 

Biết An sợ run người, Phong thấy buồn cười mà cũng có chút hối hận nhe nhóm trong lòng. Cậu chủ động phá tan không khí căng thẳng này. 

“Mày có thích xe đạp không? Nếu thích thì mai đi bộ đến trường đi, trưa tao đạp xe đến đón. Ưng không?” 

Bảo An hớn hở gật đầu như bổ củi. Gương mặt vừa ỉu xìu đấy, giờ đã rạng ngời lại ngay. Hoài Phong vui lây, ung dung lái xe, miệng huýt sáo yêu đời. 

*​ 

Sáng sớm Hà Nội se lạnh, Hoài Phong lái chiếc xe đạp địa hình đến trường. Chiếc xe này là phần thưởng mẹ tặng khi cậu thi đỗ cấp ba. Dù rất thích, nhưng Phong lại chẳng mấy khi dùng tới, cậu thường hay đi bộ tới trường hơn. 

Lệ Băng thẫn thờ bước từng bước tới trường, đầu óc vu vơ nghĩ mấy chuyện lặt vặt. Lúc nào cũng vậy, Băng chẳng bao giờ để ý tới những thứ xung quanh, tâm trí cứ mơ mơ màng màng bay bổng ở tuốt tận trời cao. Tiếng phanh xe đạp vang lên chói tai, kéo cô trở về với mặt đất. Băng ngẩng mặt lên, thấy Phong đang đỡ xe trước mặt, bộ mặt vênh lên đến là ghét. 

“Muốn quá giang không bà lớp trưởng khó tính?” 

Gặp cậu, Băng mừng ra mặt. Cô chấp thuận ngay tức khắc, đang hí hứng chuẩn bị leo lên xe thì phát hiện ra… xe của cậu không có yên sau. Lệ Băng cứng họng chưa biết nói gì, miệng cứ mãi cười khổ vì cậu bạn lầm lì hôm nay lại biết trêu người. Hoài Phong tiếp tục đùa cợt cô lớp trưởng, vẫy tay tạm biệt. 

“Không lên à? Vậy thôi tao đi trước nhá.” 

Nhìn dáng Hoài Phong ngày một xa hơn, Lệ Băng mỉm cười hạnh phúc. Quen Phong cũng khá lâu, hiếm khi cô thấy Phong chọc ghẹo người khác như ban nãy. Cậu chỉ thoải mái vui đùa với những người thực sự thân gần với mình thôi. Lệ Băng trước giờ chưa khi nào được đứng trong danh sách ấy, số lần nói chuyện giữa cô với Phong cũng không nhiều. Vậy mà vừa rồi, cậu lại chủ động bắt chuyện trước, phải chăng Phong đã bắt đầu để ý tới cô? 

Hoài Phong đứng trên bục giảng, dõng dạc thông báo: 

“Thằng nào đi xe đạp có yên sau thì đổi xe với tao một hôm đi.” 

Cả lớp tĩnh lặng lạ thường. Hoài Phong xưa nay nổi tiếng là giỏi phá của, nào ai dám cho ông tướng ấy mượn xe chứ. Được cả lớp “tặng” cho cả một thùng đầy quả bơ, Hoài Phong mặt tối sầm lại. Khả năng thuyết phục của cậu quả là có hạn, năn nỉ nãy giờ chẳng có ai đồng ý. Cuối cùng thì ông bạn thân nhất trong lớp của cậu đành phải mở lòng, chấp nhận hy sinh chiếc xe thân yêu để duy trì tình bạn. Trao đổi chìa khóa xe xong, anh bạn kia mới hỏi: 

“Xe vừa đẹp vừa mới sao không đi, lại thích đổi hả ông nhõi?” 

Cái cách mà cô chủ quán hôm qua gọi Bảo An bỗng nhiên đạp cửa xông thẳng vào não bộ cậu, rồi tự tiện trôi tuột xuống khuôn miệng, theo lời nói mà bay ra ngoài. Hoài Phong thản nhiên đáp: 

“À, mượn xe để đi đón tình yêu bé nhỏ ý mà. Nàng nổi hứng muốn ngồi xe đạp.” 

Cả lớp rộ lên hào hứng, túm tụm lại xung quanh Hoài Phong tra khảo. Đủ các câu hỏi “Ai? Ở đâu? Khi nào?...” được đặt ra, làm cho cái đầu Hoài Phong ong ong, muốn nổ tung tức thời. Đáp lại sự tò mò của dân chúng, Hoài Phong chỉ lẳng lẳng lắc đầu từ chối giải đáp mọi thắc mắc. Ai cũng nhốn nhảo hết thảy, chỉ riêng cô lớp trưởng là vẫn ngồi ngỡ ngàng một chỗ. Phong có bạn gái rồi sao? Vậy mà sớm nay Băng còn tưởng… thì ra là mừng hụt mất rồi! Lệ Băng khẽ cười buồn, liền quay lại với sách vở đang la liệt trên mặt bàn, không mấy hứng thú với câu chuyện đang gây xôn xao dư luận kia. 

Hoài Phong hôm nay đúng là dồi dào năng lượng khác thường. Nguyên năm tiết học, cậu chẳng gục mặt ngủ chút nào, rất chăm chú ghi chép. Đã vậy còn hăng hái giơ tay phát biểu mặc dù lần nào đáp án đưa ra cũng sai be sai bét. Thầy cô vào lớp, ai cũng ngạc nhiên hỏi: 

“Chà, hôm nay Phong tiến bộ quá nhỉ?” 

Chẳng mấy dịp được giáo viên khen, Hoài Phong vừa sướng vừa ngại, ngoài gãi đầu ra thì chẳng biết đáp gì. Bè bạn trong lớp lại được thể reo lên, bàn tán rôm rả: 

“Nhờ vào sức mạnh của tình yêu đấy ạ.” 

Đến đây thì cả thầy và trò đều cười sảng khoái. Thấy cậu có ý thức như vậy, thầy cô lấy làm phấn khởi lắm, còn đám bạn thì chỉ quan tâm tới “tình yêu bé nhỏ” kia thôi. 

*​ 

Tan học, Lệ Băng nhờ bác xe ôm gần trường chở đi theo sau xe Hoài Phong. Lệ Băng thực sự muốn xác nhận lời cậu nói là thật hay đùa. Suốt cả đoạn đường, cô chỉ thầm mong rằng người mà Hoài Phong nhắc tới lúc sáng không phải là Bảo An. 

Tới khi cậu dừng xe trước cổng trường Trung học Phổ thông Khắc Ân thì niềm hy vọng trong Băng đã giảm đi phân nửa. 

Cổng trường lúc này vắng teo, chẳng còn ai nữa, học sinh đã ra về hết rồi. Bình thường tầm này tới là cậu đã thấy bóng dáng Bảo An rồi, hôm nay lại chẳng thấy đâu, cậu đành tấp xe vào lề đường ngồi chờ. Lệ Băng gửi tiền bác xe ôm, rồi cũng đứng ở mãi phía xa xa đợi cùng Hoài Phong. 

Đợi mòn chờ mỏi vẫn chẳng thấy “tình yêu bé nhỏ” đâu, trời lại rét nữa chứ, Hoài Phong nhủ thầm rằng chốc nữa nhất đinh phải dạy cho An một bài học. Cuối cùng, dù rất lười nhưng cậu cũng phải lôi cái điện thoại nhét sâu tít trong đáy cặp ra gọi cho An. 

“Mày làm gì mà mãi không ra thế hả? Sao cơ?... Ở yên đấy…” 

Hoài Phong đạp xe lên nhà dân phía trước gửi nhờ, rồi chạy vội vào phía bên trong trường. Lệ Băng đứng từ xa không hiểu chuyện gì, định bụng sẽ đi vào cùng. Nhưng nghĩ lại, nếu vào đấy chạm mặt Hoài Phong thì biết giải thích ra làm sao. Băng đành buồn rầu quay bước ra về! 
Chương trước Chương tiếp
Loading...