Tình Yêu Hoa Bồ Công Anh
Chương 13
1 nhánh cỏ mong manh nơi trời rộng. 1 nhánh hoa trong khiết dưới nắng mai. Khi cơn gió khẽ đùa lay hoa mỏng. Nhẹ cánh hoa, bay mãi ko gian. Mang chở theo bao mơ ước mênh mông Nặng trong hoa bao niềm thương, nỗi nhớ Cánh hoa nhỏ tung mình trong nắng gió Mãi nơi đây mặt đất vẫn âm thầm… Vẫn mãi chờ hoa…. ***Bồ Công Anh Manucian*** Tập 13 Biệt Thự Shinichi. Ánh nắng ban mai đã khẽ gọi con gái đang ngủ say sưa trên chiếc giường lớn tỉnh dậy. Có vẻ như tác nhân nội lực không đủ làm nó tỉnh giấc. Nhiệm vụ gọi tiểu thư dậy hàng ngày là ông Khanh_Quản gia của Quỳnh Anh nhưng đây là nhà của Thiên Trọng nên tất nhiên nhiệm vụ này sẽ do ông Khang_Quản gia của nhà Thiên Trọng đảm nhiệm. -Tiểu thư, mời cô dạy ăn sáng._Ông Khang khẽ gọi. -……Quỳnh Anh có vẻ ngủ rất ngon ha. -Tiểu thư, tiểu thư à.._Ông vẫn kiên trì gọi. -Bác Khanh, để yên cho cháu ngủ đi mà._Quỳnh Anh khẽ nói mà mắt vẫn nhắm. -Xin lỗi tiểu thư, tôi tên Khang ko phải tên Khanh đâu._Ông ôn tồn giải thích. -À, bác Khang, ừ...bác Khanh..HẢ???_Quỳnh Anh bật dậy như lò xo và ngơ ngác nhìn. -Tiểu thư đã dậy._5 người giúp việc cùng ông quản gia tươi cười nhìn. -Mấy người.... là .... ai? Đây.... là.... đâu?_Quỳnh Anh ngạc nhiên đôi mắt mở to như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đáng ra lúc này, nó phải ở ngôi nhà của mình nhưng lại ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt mở to hơn khi nhìn người phía trước để chờ 1 lời giải thích: -Là thiếu gia đã đưa tiểu thư về, thưa cô_Ông Khang nhẹ nhàng nói khi nhìn thấy phản ứng của nó. -Thiếu gia???_Quỳnh Anh thắc mắc không biết ai là thiếu gia mà ông quản gia nói ở đây? -Vâng, thiếu gia đã đưa cô về đây và tự tay băng bó vết thương cho ở chân của tiểu thư_Ông nói tiếp. Thấy vậy, Quỳnh Anh nhìn xuống chân mình thì thấy có miếng băng trắng nhưng được ai đó băng bó rất cẩn thận. -Thiếu gia của các người là ai vậy?_Quỳnh Anh tò mò hỏi. -À là...._Ông quản gia đang định nói thì nghe thấy tiếng quát rất to của 1người nào đó. -Ra ngoài ngay, không là tôi đuổi việc đó!_Tiếng quát có vẻ rất giận dữ. Sau đó là tiếng khóc nức nở của ai đó. -Thiếu gia có vẻ như chưa muốn dậy?_Ông quản gia lắc đầu, bó tay với chàng thiếu gia này. -.... Quỳnh Anh nghe mà chẳng hiểu gì cả. -Xin lỗi tiểu thư, mời cô xuống ăn sáng. Khi nào cậu chủ dậy sẽ xuống ăn sáng cùng cô._Ông Khang giải thích rồi sang phòng tiếp tục làm chuông báo thức. -Cháu cũng muốn đi._Quỳnh Anh lóc cóc chạy theo 1 phần vì tò mò muốn biết vị thiếu gia đó là ai mà cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Chắc mọi người thắc mắc vì sao nó có thể đi lại được vì Thiên Trọng đã cho người xoa bóp chân cho nó khi nó đang ngủ say nên chân của Quỳnh Anh mới có thể hồi phục nhanh như vậy? Quay lại chủ đề chính, tiểu thư Quỳnh Anh và quản gia Khang của chúng ta đang tiến về phía phòng ngủ của Thiên Trọng để gọi cậu dậy. Khi cửa phòng được mở, nó có vẻ như không tin vào mắt mình. Một là cách bố trí căn phòng. 1 căn phòng phải nói là rất rộng nó được sơn màu xanh nước biển mà trên tường toàn là hình ảnh conan, heiji, siêu nhân SPD….. tất cả đều được sắp xếp một cách cẩn thận và khéo léo. -Thiếu gia mà các người nói là khỉ ngốc à nhầm Thiên Trọng sao? -Vâng, thưa tiểu thư. Nói rồi, ông tiến về phía chiếc giường nơi có cậu thiếu gia đang ngủ say. -Thưa thiếu gia đã đến giờ đi học rồi._ Ông Khang cố gắng gọi cậu chủ dậy nhưng……. -Z…….z…..z…._ Có vẻ như không tác dụng -Thiếu gia, thiếu gia...._ Ông Khang vẫn tiếp tục gọi -Bác ơi, để cháu ngủ thêm 5’ nữa nhé!_ Cậu không mở mắt mà chỉ giơ năm ngón tay ra khỏi chiếc khăn trùm kín. Hoạt động này khiến cho Quỳnh Anh vừa buồn cười vừa tức giận. Vui vì hoạt động rất ngộ nghĩnh và trẻ con nhưng tức giận vì trong một buổi sáng mà có đến tận 11 người gọi cậu dậy xem chừng có vẻ như không có tác dụng gì cả. Thấy thế, Quỳnh Anh lên tiếng khi thấy ông quản gia muốn tiếp tục gọi: -Để cháu._Không kịp để ông kịp phản ứng, cô đã đến bên cạnh giường cậu và nói nhỏ điều gì đó mọi hoạt động của cô đều được 22 ánh mắt quan sát rất tỉ mỉ đến từng chi tiết. -Dậy đi, quả bóng rổ của cậu bị thủng rồi đó_Quỳnh Anh nói rất nhỏ chỉ để cho Thiên Trọng nghe thấy. -Cái gì? Bóng rổ của tôi Thiên Trọng bật dậy và mở mắt. -Ha….ha….ha….._Quỳnh Anh cười rất sảng khoái. Chưa nhận thức được điều gì đang diễn ra. Thiên Trọng tiếp tục hỏi dồn. -Bác Khang, trái bóng rổ của cháu đâu? Có chuyện gì xảy ra với nó? -Dạ, trái bóng rổ của cậu đây_Chị Lý đưa quả bóng trước mặt cậu. -Phù! Ai vậy làm việc này, có muốn tôi đuổi việc không hả?_Không tức mới lạ tự nhiên bị lừa 1 cú đau đớn. -Là tôi nè!_ Quỳnh Anh mạnh mẽ trả lời. -Ủa? Sao cậu lại ở đây?_Có như Thiên Trọng vẫn chưa tỉnh ngủ. -Câu đó phải để tôi hỏi cậu chứ_Quỳnh Anh đáp trả. -À đúng rồi. Hôm qua tôi đưa cậu về nhà, giờ mới nhớ_Thiên Trọng nói. -Sao cậu lại đưa tôi về nhà mình chứ?_Quỳnh Anh tiếp tục hỏi. -Tối qua tôi đang định hỏi thì cậu đã ngủ trên lưng tôi rồi_Thiên Trọng. -Sao không gọi điện, điện thoại tôi có mang mà_Quỳnh Anh. -Tớ không tìm thấy di động_Thiên Trọng. -Sao không gọi tôi dậy?_Tiếp tục hỏi. -Tại heo ngốc ngủ ngon quá nên tôi không nỡ đánh thức_Thiên Trọng. -Cậu......_Quỳnh Anh hết đừng cãi nhưng nhớ ra điều gì đó. -Cho tôi mượn điện thoại._Quỳnh Anh chìa bàn tay muốn Thiên Trọng đưa điện thoại cho nó. -Nè_Thiên Trọng đưa điện thoại cho nó vì biết nó đang suy nghĩ những gì? -Sao điện thoại của cậu giống tôi vậy? Cậu lấy của tôi hả? Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Đây là điện thoại của cha tôi tặng, tự tay ông với 1 người bạn thiết kế đấy_Thiên Trọng. -Sao giống tôi vậy? Món quà đó cũng do papa tôi tặng_Quỳnh Anh. -Papa nói chiếc điện thoại này cả thế giới chỉ có 2 chiếc thôi_Thiên Trọng nói. -Kì lạ thật! Thế mà tớ lại có nó đấy!_Quỳnh Anh Kết thúc cuộc điện thoại kì lạ mà 2 người không biết rằng có 1 người đã nghe hết được câu chuyện đó mỉm cười và bước đi. -Alô!_Người bên kia nhấc máy -Alô bác Khanh. Cháu Quỳnh Anh đây. Cháu đang ở nhà bạn sẽ đi học luôn, nên bác không cần lo lắng đâu!_Quỳnh Anh giải thích 1 mạch. -May quá là tiểu thư không sao. Vậy được rồi, chúc tiểu thư đi học vui vẻ. Ông Khanh có vẻ như đã thở phào như trút được gánh nặng. Quỳnh Anh đi khắp nhà để khám phá mọi thứ xung quanh. -Trời! Sao chỗ nào cũng có Heiji, Conan vậy? -Phim hoạt hình huyền thoại sân cỏ, truyền thuyết pinball, vòng quay vô cực,......... -Trẻ con quá!_Quỳnh Anh thầm nghĩ. -Chào tiểu thư_1 người chào Quỳnh Anh. -Chào chị ạ!_Quỳnh Anh đáp lại. -Hi ....hi ....... hi_Mọi người cười. -Các chị cười gì vậy? Mặt em dính gì hả?_Quỳnh Anh. -Vì em là 1 người rất đặc biệt_Chị Lý nói. -Là sao ạ?_Quỳnh Anh khó hiểu. -Vì em là người con gái đầu tiên mà thiếu gia đưa về từ khi còn bé đến giờ_Chị Lý. -Dạ? Không có ai sao?_Quỳnh Anh ngạc nhiên. -Em biết không? Thiếu gia rất lạnh lùng khi ở trường và về nhà thì luôn dễ gần với mọi người._Chị Lê. -Cậu ấy rất yêu thương người khác, tính cách rất trẻ con và dễ hòa đồng._Chị Lý. -Ngoài em ra, chị chưa thấy người con gái nào làm cậu ấy cười._Chị Lý. -Nên em là 1 người vô cùng đặc biệt, hi hi…. -Các chị nói gì với cô bé heo ngốc đó hả?_Thiên Trọng tờ trên cầu thang đi xuống. -Sao cậu cứ nói tớ là heo ngốc thế hả đồ khỉ ngốc kia?_Quỳnh Anh bướng bỉnh. -Cậu cũng nói thế còn gì._Thiên Trọng cũng không có vừa. -2 cháu xuống ăn sáng nào._Ông quản gia là người dập tắt đám cháy trước khi nó bùng phát. Nhưng cuộc đấu tranh này dập tắt thì cuộc đấu tranh khác bắt đầu. -Oa, nhà cậu có nhiều người nhỉ?_Quỳnh Anh hỏi. -Cậu nói thế là sao?_Thiên Trọng thắc mắc. -Đừng nói với tôi là có mỗi mình cậu mà làm nhiều đồ ăn thế này á?_Quỳnh Anh. -Mình đã bảo mọi người là cho ít đi nhưng đó là quy định._Thiên Trọng giải thích. -Nè, món đó là của tôi mà_Thiên Trọng. -Không được, tôi thích nhất là ăn món đó._Quỳnh Anh. -Không, tôi không nhường cho cậu đâu?_Thiên Trọng. -Tôi là khách, cậu phải nhường cho tôi chứ. -Không được cậu ăn món đó đi. -Không. Nhất quyết không. -Tiểu thư và thiêu gia, vẫn còn rất nhiều món khác mà._Ông Khang. -Không, cháu chỉ thích ăn món này thôi._Đồng thanh. Mọi người bất lực trước chiến Trường của 2 người này. ^_^
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương