Tình Yêu Hoàng Gia
Chương 17: Tìm hiểu, tham quan
- 5 năm không gặp lại, cô đã bớt kiêu ngạo lạnh lùng chưa nhỉ_ Huy đột nhiên lên tiếng, anh bất ngờ rất nhiều, quên giữ luôn hình tượng mà chạy lên sân khấu, còn Kiệt vì thấy thằng bạn mình chạy lên, nên chạy theo ngăn lại vì biết khi Quỳnh xuất hiện thì sẽ có chuyện xảy ra.- Cậu là tên nào vậy_ cô nhìn Huy, nhìn như đang thấy một sinh vật lạ sống ở trái đất rồi bật thốt_ À, ra là cái tên đi cùng cái tên chảnh, ảo tưởng sức mạnh, vịt đẹt mà tưởng thiên nga đó à, lại còn mơ giữa ban ngày nữa chứ.- Woaa, Quỳnh, sao cậu nói ghê vậy, cái tên cậu nói làm gì cậu à_ Nhi che miệng cười khúc khích, tỏa vẻ bất ngờ.- Này…này, cô nói ai ảo tưởng sức mạnh? Mơ giữa ban ngày hả?_ Kiệt tức giận nói, anh hiền lành không xen vào mà lại cứ thích lôi anh vào.- Nói phông lông, dính ai thì dính, ai nhột tự gãi_ Cô lơ đễnh nói, ánh mắt lạnh lùng bất cần như ngày nào, rồi chợt cô “a” lên 1 tiếng rồi quay xuống khán đài. Ánh mắt mọi người khó hiểu nhìn bọn cô, im thinh thít, như bất ngờ đến đơ người, cô cười khì khì rồi nói tiếp_ Xin lỗi mọi người, mình sẽ tiếp tục bài diễn văn ngay đây.Bài diễn văn kết thúc, cô lôi Nhi xuống trong cái cười gượng. Cô bất cẩn quá, ông ngoại nhờ mà lại hoàn thành không tốt, đáng bị đánh mà.- Yaaa, mất mặt quá, đang đọc diễn văn mà lại…._ Quỳnh nói đứt quãng, giọng nói không vui đi kèm với ôm mặt.- Xin lỗi cậu, tại mình vui quá mà cũng quên mất_ Nhi mặt hối lỗi, nhìn Quỳnh vẻ cún con.- Không sao mà, à 5 năm nay thế nào hả_ Quỳnh hí hửng hỏi Nhi, cũng chỉ có Nhi mới làm cho cô bày ra vẻ mặt như vậy.- Bình thường, không có gì đặc sắc_ Nhi chưa kịp nói gì thì giọng nói bất cần chen vào, Quỳnh tức giận quay qua hỏi:- Rốt cuộc cậu là ai vậy hả, liên quan gì đến tụi này mà đi theo suốt thế_ Cô quay qa nhìn anh, ánh mắt tức giận.- Haizzzz, phũ phàng quá, nhưng mà thôi kệ, chờ xem tôi làm gì cậu_ Nói rồi, Huy bỏ đi, anh mắt lạnh lùng không tí cảm xúc.- Hihi, Quỳnh, cậu không nhớ ai thật sao_ Nhi nhìn Quỳnh, mỉm cười, Quỳnh quay qua, ánh mắt khó hiểu_ Ừ, là ai.- Ôi, cậu làm mình bất ngờ á, đáng ra phải “ấn tượng sâu sắc” mới đúng chứ, thật là…_ Nhi buồn cười, cô biết quá rõ tính của cô bạn mình, thứ gì không cần nhớ thì lập tức não bộ sẽ lọc thải nó một cách nhanh chóng, cô lắc đầu chán nản rồi nói tiếp_ Cậu ấy là Trần Khải Huy, học chung với cậu năm lớp 6, kẻ mà cậu nói là phiền phức ấy, giờ cậu ấy rất nổi tiếng. Thi vào trường này với số điểm tuyệt đối, là hội trưởng hội học sinh, đẹp trai lạnh lùng lại rất rất gương mẫu nha, là ước mơ của biết bao nhiêu nữ sinh đó.- À, nhớ ra rồi, mà không cần tâng bốc hắn thế đâu_ Nói tới đây, cô nhếch mép, ánh mắt thích thú_ Cứ chờ xem tớ sẽ làm hắn ra sao này, khi tớ xuất hiện thời huy hoàng của hắn sẽ chấm dứt, huh.- Haha, đúng đúng, tớ sẽ chờ_ Nhi cười, nháy mắt với Quỳnh_ Lên lớp thôi, cậu sẽ còn bất ngờ nhiều.Rồi Quỳnh và Nhi sải bước lên lớp trước nhiều ánh nhìn của học sinh các khối, bước vào lớp. Lớp đặc biệt của khối 11 (11-1) nằm ở tầng trên cùng của dãy, nó được đặt cách chỉ xây dựng 1 lớp nằm trên tầng này dành cho lớp đặc biệt và chỉ là học sinh của lớp 11-1 mới được bước chân lên tầng này, nó được ngăn cách với các lớp khác bằng một cánh cửa lúc lên tầng được cài đặt dấu vân tay của học sinh lớp 11-1 mà nhà trường đã cài sẵn vào thiết bị. Bước vào lớp, lớp học chiếm đến 1 tầng nên rất rộng. Ở đây có đầy đủ mọi thứ, trên mỗi chiếc bàn đều gắn sẵn 1 cái Ipad, trên cái bảng là một chiếc TV màn hình to, ngoài ra trên bàn giáo viên còn có 1 cái máy vi tính. Trong phòng học còn được gắn thêm 2 cái máy lạnh và 1 cái máy chiếu. Nhìn căn phòng tiện nghi, đầy đủ nhưng chỉ có 20 cái bàn, cô nhíu mày nhìn Nhi, hỏi:- Sao lớp ít bàn vậy, phòng rộng vậy mà_ Quỳnh thắc mắc, ánh mắt một lần nữa quét toàn bộ phòng học xem xét.- Ừm…thường thì lớp 11-1 rất ít học sinh, bởi vào được lớp này yêu cầu rất cao, năm thi vào tớ đã phải ôn ngày đêm đấy_ Nhi nói, giọng tràn ngập đau khổ, cô đã phải thức ngày đêm, không được đi chơi để ôn bài thi vào và kết quả hơn cả mong đợi, cô là á khoa của kỳ thi, chỉ đứng sau Huy và bằng Kiệt.- Hì hì, không phải chứ, tớ vào tỉnh queo có gì xảy ra đâu_ Quỳnh cười gượng, cô nghĩ Nhi với trình độ của cô thì vào được lớp này chả là xấc gì mới đúng chứ, trình độ của Nhi thì thi đại học là một chuyện thường nhưng mà cô phải ôn ngày đêm, là sao đây.- Oh my god, đúng rồi, trường không cho chuyển học sinh vào khối 11, 12. Sao cậu vào được đây thế Quỳnh_ Nhi chợt nhớ, quay qua hỏi Quỳnh nhưng thấy cô chỉ mỉm cười, ánh mắt tinh ranh nhìn Nhi thích thú:- Không phải chỉ mình tớ đâu, rồi trường này sẽ phá luật lệ đó thôi_ Quỳnh nói tiếp_ À, chuyện ôn thi ngày đêm, cậu nói lầm à?- Không phải, cậu bất ngờ lắm đúng không, tớ có thể được tuyển thẳng vào 10-1 nhưng tớ không muốn, tớ thấy kỳ sát hạch thì đâu phải lúc nào cũng có, nên tớ muốn thử sức mà, hì hì_ Nhi nhìn Quỳnh, thấy cô gật đầu thì mỉm cười, nói_ Quỳnh, cho tớ biết được không…“rengggg….renggggg….reanggg”Nhi chưa nói hết thì tiếng trống vang lên…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương