Tình Yêu Quý Tộc

Chương 101



Thời gian thấm thoát trôi nhanh, cũng đã được hai tháng rồi. Hai tháng yên ắng, trầm lặng cho lòng người nghỉ mệt sau những suy nghĩ đắn đo của trái tim mình. Tất cả những gì không hay đã xảy ra, giờ chỉ còn là dĩ vãng nhưng đến cùng thì nó vẫn luôn là một dấu đen không thể phai mờ trong kí ức.

Bước dọc con đường sạch sẽ, đẹp đẽ kia nhưng trong lòng lại không mấy thoải mái. Đã hai tháng rồi Xuân không đi trên con đường này.

Cô im lặng, trầm mặc suy nghĩ điều gì đó mà chính mình cũng không rõ. Vang vọng trong không gian chỉ là tiếng lọc cọc của chiếc bánh xe từ chiếc vali cũ kĩ. Xen kẽ vào đó là tiếng lá cây nhẹ xào xạc trong gió mang theo chút gì chờ đợi.

Nó chờ đợi điều gì? Hay là người con gái kia chờ đợi điều gì?

Không…không thể nào. Nơi mà cô vốn đã muốn chạy trốn thật xa khỏi nó từ lâu rồi, sao có thể là nơi cô muốn quay lại. Cô sợ những gì ở đây. Sợ sự giàu có kệch cỡm của con người ở đây và cả những gì đã làm đau lòng cô.

Vốn biết là thế nhưng đâu đó ở nơi này còn có điều gì đó đang nắm giữ trái tim cô. Đã lâu lắm rồi. Phải, hai tháng là quá lâu cho sự chờ đợi đó. Làm thế nào cô cũng không thể dứt được hình ảnh của người con trai đó ra khỏi đầu.

Có quá ngốc nghếch không nhỉ?

Câu hỏi mà cô đã đặt ra và tự tìm cho mình câu trả lời từ lâu lắm rồi nhưng…vẫn chỉ là một câu hỏi không thể giải ra. Thật mâu thuẫn vì chính cô cũng đã từng mong mình cứ ngốc nghếch như thế. Cái cảm giác trông chờ, mong ngóng, hồi hộp…ấy. Cô vẫn muốn giữ lại dù nó làm cô khó chịu biết bao.

Bước chân chợt khựng lại khi cô nhận ra ai đó đang tiến về phía mình. Đôi mắt lơ đãng nhìn lên rồi một thoáng chấn động trong lòng.

Khuôn mặt lạnh lùng của người con trai ấy như đang thiêu đốt bao cảm xúc dồn nén suốt hai tháng qua. Phải làm sao bây giờ?

Người con trai đó đang ở trước mặt mình. Người mà mình đã mong nhớ suốt bấy lâu sao?

Thật khó khăn khi phải lựa chọn giữa những gì thân thương nhất với những gì mà mình đang dần bị phụ thuộc vào nó.

Hai tháng để cô suy nghĩ. Hai tháng để cô học cách bình tĩnh trước tất cả. Sau những gì đã xảy ra, thật khó để quên hết mọi lỗi lầm mà mình đã gây ra. Đã có lúc cô muốn điên lên khi đứng trước nó, bóng tối từ nó bao trùm lấy toàn bộ tâm trí, ám ảnh mãi không chịu buông. Nhưng rồi cô vẫn phải vực dậy.

Chạy trốn chỉ khiến cô thoải mái lúc đó, liệu sau này vẫn thế chứ? Đôi khi có những thứ chỉ có thể đối đầu chứ không thể né tránh mãi được. Dù không thể nào quên được nhưng ít nhất cũng giúp cô có thêm dũng cảm.

Lúc này là cơ hội để cô xem lại thành quả của mình trong thời gian qua. Có lẽ nó đã hiệu quả chăng? Cô cũng không rõ. Ngay chính khoảnh khắc này trái tim vẫn không yên lắng mà cứ đập như đang chạy đua với ai đó.

Khoảng cách giữa cả hai dần dần rút ngắn, cô như nín thở…chờ đợi một điều gì đó.

Khuôn mặt trầm lặng như đang che giấu biết bao cảm xúc trong lòng của anh. Liệu cô có biết không?

Bước chân dừng hẳn khi anh đứng trước người con gái kia. Cả hai im lặng, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào nhau như đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó.

Bầu không khí trở nên gượng gạo, có chút ngại ngùng giữa anh và cô. Đột ngột, Băng chậm rãi vươn cánh tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, không nhanh không chậm mà lưu giữ lại biết bao cảm xúc. Dù chỉ đơn giản là vuốt nhẹ mái tóc của người con gái ấy nhưng cô có biết rằng trong hai tháng, anh đã nhớ cô đến mức nào không. Giờ anh đã hiểu tại sao người ta nói: “phải xa nhau mới biết yêu nhau tới mức nào”. Anh nhớ tới cô từng phút từng giờ một, không thể nào diễn ta được. Giờ phút gặp lại, trái tim anh như vỡ òa trước những dồn nén trong lòng. Không thể ngờ rằng có ngày anh lại yếu đuối như thế.

- Anh xin lỗi. – giọng anh thì thầm bên tai của người con gái đó.

Cô khẽ mỉm cười, chỉ im lặng để anh vuốt ve mái tóc của mình. Không cố gắng đẩy anh. Chỉ cần như thế thôi cũng là quá hạnh phúc rồi, cô còn cầu mong gì hơn nữa chứ? Mỗi lần anh chạm vào khuôn mặt mình là một lần đánh thức tình cảm sâu thẳm trong lòng mình.

Không hẳn là cô chưa bao giờ nhận ra tình cảm của anh cũng như không hẳn là anh không biết đến tình cảm của cô. Nhưng biết rồi thì sao chứ? Anh và cô đều không đủ dũng cảm để đón nhận nó cũng như còn quá nhiều ngăn cản họ tới với nhau.

Giờ đây mọi thứ đã khác. Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, sẽ không chạy trốn thêm bất cứ lần nào nữa…

- Anh chưa bao giờ có lỗi cả. – Xuân thì thầm với anh.

Băng trầm mặc không biết nói gì. Cả hai duy trì khoảng cách đó trong trái tim mình. Mỗi lần ở cạnh nhau, nó luôn là thế và giờ vẫn thế.

- Mọi việc không tốt đã xảy ra. Giờ là lúc để mọi thứ trôi đi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa được không? – giọng anh nhỏ nhẹ an ủi.

Cô mỉm cười, gật đầu.

Cả hai buông tay, lùi lại vài bước để nhìn nhau rõ hơn. Anh cười nhẹ với cô, cô cũng thế. Đôi khi hạnh phúc cũng chỉ đơn giản là thế.

Cả hai lẳng lặng, không nói gì, cùng nhau sánh bước đi hết con đường hướng về ngôi nhà to lớn kia. Và không ngoài dự đoán, trước cánh cổng đã có người đợi sẵn.

Trong ánh mắt của họ không giấu nỗi sự mong chờ, hào hứng khi người con gái kia xuất hiện. Suốt hai tháng không gặp, cô cũng thay đổi nhiều rồi.

Đôi mắt như sâu hơn, trầm lặng hơn. Nét ngây thơ dần dần thay bằng chút chin chắn của một con người trưởng thành. Khuôn mặt vẫn sang bừng đầy thu hút. Mỗi lần nhìn thấy cô, trái tim họ vẫn không ngừng loạn nhịp nhưng họ biết rằng cô không thuộc về họ.

- Chào mọi người. – cô mỉm cười đáp lại sự nhiệt tình của mọi người.

- Chào em. – Phong không giấu được lòng hào hứng, chạy lại phía cô, vốn định vươn tay ra ôm cô vào lòng nhưng rồi chợt khựng lại. Anh có lí do gì để làm điều đó chứ?

- Lâu không gặp. – Triêt cũng bước tới gần cô, không chịu thua kém Phong.

- Mọi người ra đón em sao? Làm phiền rồi. – cô lại nở nụ cười nhẹ.

- Ngốc, không có phiền gì hết. Cậu khỏe là tốt rồi. Cảm ơn vì đã quay lại. – Triệt xoa đầu cô thật mạnh như đang cố gắng che giấu sự rối bời trong tâm đầu mình.

- Được rồi, đừng đứng đây nữa. Chúng ta vào nhà thôi. – Phong bước lên, cầm giùm cô chiếc túi trong tay.

Bốn người bước nhanh vào cổng rồi đợi cô cất xong hết đồ. Sau đó mới dẫn cô xuống phòng bếp. Sự nhiệt tình của mọi người khiến Xuân có chút bối rối. Chẳng lẽ, họ vẫn đang còn áy náy vì việc lần trước. Việc đó đâu phải do họ gây ra, lỗi cũng chẳng phải bắt đầu từ cô sao?

Mãi suy nghĩ lung tung, phải lúc sau cô mới nhận ra từ nãy tới giờ cô chưa thấy Vũ và Duy đâu cả. Không phải là cô muốn họ đón cô nhưng ít nhất là vẫn mong gặp được họ. Vì dù gì cũng đã hai tháng rồi chưa được gặp họ nên có nhớ họ một chút.

- Anh Vũ đâu rồi? Anh Duy hôm nay cũng không tới sao? – cô lơ đãng hỏi.

- Vũ có việc bận nên không về kịp. Còn Duy thì…tốt nhất là em nên tự mình tìm hiểu. – Phong cười dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng xoa mái đầu của cô như một người anh lo cho đứa em gái nhỏ của mình.

- Tìm hiểu? Tìm hiểu cái gì cơ ạ? – cô nghi hoặc hỏi anh.

Phong không đáp, chỉ mỉm cười.

- Đi thôi. Có lẽ Duy đang đợi chúng ta. – Băng đột ngột xuất hiện từ phía sau.

- Dạ? – cô giật mình khi cánh tay mình bị anh lôi đi một mạch ra ngoài.

Vốn định mở lời ra hỏi anh nhưng khi thấy thái độ cương quyết của anh nên chỉ đành im lặng để anh dẫn mình đi ra khỏi cửa.

Chiếc xe Porsche đen phóng nhanh trên con đường phẳng tắp. Gió lùa vào làm mái tóc dài của Xuân tung bay trong gió, làm ẩn hiện đôi mắt trầm tư suy nghĩ của cô. Không biết đây là lần thứ mấy anh chở cô đi trên chiếc xe này, lần nào anh cũng cho cô một điều gì đó. Còn lần này thì sao?

Khẽ cười nhạt, cô đang trông đợi điều gì sao?

Lặng lẽ hướng ánh mắt nhìn về phía xa xăm ngoài tấm kính. Cảnh tượng thật đẹp đẽ. Bờ biển trải dài, màu xanh của trời nối tiếp màu xanh của nước bao la, rộng lớn khiến con người như được bao bọc trong cái rộng lớn của nó. Con người nhỏ bé làm sao khi đứng trước thiên nhiên. Bao tâm tư, tình cảm cũng đã được sóng mang ra xa theo từng cơn sóng.

Tâm trạng thoải mái hơn khi mỗi lần cô đứng trước biển. Có chút gì đó thân thuộc làm cho lòng ta thêm ấm áp.

Cứ thế, chiếc xe chạy dọc mãi cho đến khi xa dần xa dần màu xanh ấy, rẽ vào một con đường khác tấp nập hơn. Xuân có chút thắc mắc. Không biết Băng đang chở cô đi đâu? Vốn tưởng anh đang định đưa cô ra nơi lần trước anh đã đưa cô đi. Câu trả lời ngay lập tức có khi chiếc xe dừng lại bên ngoài một tòa nhà rất lớn.

Chưa kịp hiểu gì, Băng đã bước ra và mở cửa cho Xuân. Cô có chút bối rối nhưng cũng ngoan ngoãn bước ra.

Băng cười nhẹ, bất ngờ anh vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái đó rồi lẳng lặng kéo cô đi theo mình. Anh đang nóng lòng chờ đợi giây phút này. Đây là điều bất ngờ mà anh muốn dành cho cô. Và nó cũng là điều Duy đã cố thực hiện cho cô. Liệu cô có cảm thấy hài lòng không?

Cả hai vội vàng bước nhanh suốt dọc đường, không ai nói với nhau câu gì. Một người là vì nóng lòng, còn một người thì chờ đợi.

Mãi cho đến khi họ dừng bước trước một cánh cửa, Xuân mới lên tiếng.

- Đây là đâu? Tại sao em lại tới đây? Nhìn nó giống studio quá. – cô ngó quanh và cố tự tìm một lời giải thích nào đó cho mình.

- Duy muốn dành bất ngờ cho em. – Băng khẽ xoa đầu cô thật nhẹ.

- Dạ? Anh Duy? Anh ấy ở đâu? – cô hỏi lại.

- Ở đây. – một giọng nói của ai đó vang lên từ đằng sau. Trước khi cô kịp quay người lại, cả người đã bị ngã ra sau, lao vào lồng ngực rộng lớn của ai đó.

Hơi giật mình một chút nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, Xuân ngước nhìn người vừa xuất hiện rồi nhanh chóng nở nụ cười đáp lại. Thì ra là Duy. Đã lâu không gặp anh, quả thật là có chút nhớ tới anh.

- Em chào anh. – cô nở nụ cười đáp lại.

- Lâu không gặp. Em khoẻ chứ? – Duy cũng mỉm cười đáp lại.

- Dạ. Em vẫn khỏe. Làm phiền mọi người phải lo lắng cho em rồi. – cô gật đầu đáp.

- Không, ngốc ạ. – Duy búng nhẹ vào trán của cô.

- Ấy, đau em. À, anh Băng bảo anh có điều gì muốn nói với em. Có chuyện gì sao? Hơn nữa tại sao anh lại ở đây. Nhìn nó giống studio quá. – cô vừa nhìn quanh vừa nói.

- Ừ…

- Không lẽ là… - cô ngờ vực nhìn anh.

- Ừ…

- Thật sao. Chúc mừng anh. – cô chợt nhận ra điều mà đáng ra cô phải biết ngay từ đầu. Cuối cùng Duy cũng có thể làm được điều mình muốn.

Trong lòng chợt nhẹ nhõm hơn biết bao. Kể từ khi cô biết sự thật thì cô luôn cảm thấy áy náy với anh. Tất cả những gì anh đã phải chịu đều do cô. Giờ thì anh cũng đã sắp thực hiện được ước mơ đó rồi. Thật tốt biết bao.

- Ừ, anh muốn nhờ em một việc, được không? - Duy vẫn giữ nụ cười trên môi.

- Em giúp gì được cho anh sao? – cô hào hứng hỏi lại anh.

- Ừ, em có đồng ý giúp anh không?

Xuân hơi lúng túng. Nhìn Duy có vẻ bí ẩn như thế trong lòng cũng không yên. Hơi liếc nhìn Băng như đang chờ đợi một lời giải thích nào đó nhưng đáp lại cũng chỉ là nụ cười trấn an của anh. Cả hai đang có kế hoạch gì sao? Hơi lưỡng lự rồi cô mới nói tiếp.

- Anh cần em giúp gì sao?

- Ừ, chỉ cần em đồng ý là được. – Duy tủm tỉm cười.

- Nếu em giúp được thì…được thôi ạ. – cô gật đầu đáp lại.

- Tốt lắm. – Duy bật cười lớn, đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô rồi nhanh chóng lôi cô đi theo mình. Bỏ lại người con trai kia đứng im lặng nhìn theo bóng hình của hai người.

Lúc đầu, anh cũng không định đồng ý để Duy làm thế nhưng khi nghe Duy giải thích thì trong lòng cũng tạm yên tâm. Chắc cũng không có gì sẽ xảy ra đâu. Vì lần này cho dù có là gì thì…anh cũng sẽ bảo vệ cô thật chặt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...