Tình Yêu Quý Tộc

Chương 18



 

Trời đang trở lạnh, khẽ run runngười, Xuân nắm co ro. Một cánh tay ôm lấy người cô bé, vòng tay đó thật ấm áp. Mặc dù hơi khó chịu do bị ôm quá chặt nhưng so với cái lạnh màcô đang chịu thì đó quá là tuyệt. Khẽ cựa quậy, cô cuộn tròn ngủ ngonnhư một đứa trẻ.

Băng ngủ đang ngủ say do quá mệt mỏi. Anh đang ôm một “thứ gì đó” êm êmngủ. Anh không biết đó là gì nhưng cảm giác thật thoải mái khi ôm. Cáikhông khí lạnh ấy đang khiến cho cả Băng và Xuân ôm nhau ngủ nhưng không biết.

Cạch…

Phong mở cửa phòng của Băng. Bước vào trong phòng, anh thấy Vũ đang ngồi làm việc trên bàn của Băng, anh hỏi:

- Chào cậu? Sao cậu làm việc ở đây? Băng đâu? Cả Xuân nữa?

- Chào cậu. Họ đang ngủ. Cậu về sớm thế? – Vũ cười đáp.

- Ngủ? Hai người ấy? – Phong nghi ngờ hỏi.

- Ừm. Họ làm việc vất vả quá thêm lại đang ốm, ngủ là phải. Có gì không đúng sao? – Vũ trả lời.

- Không nhưng… họ ngủ… - Phong nói.

- Trong kia kìa. Trong phòng ngủ ấy. – Vũ chỉ tay về phía phòng ngủ.

Phong hơi lưỡng lự rồi cũng đi về phía đó. Vừa bước vô là không khỏikhông ngạc nhiên, 2 người họ đang ôm nhau ngủ như chết. Chợt thấy khóchịu trong lòng, anh chạy ra.

- Sao thế? – Vũ thích thú nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Phong.

- Tại sao… họ lại ngủ chung thế? – Phong hỏi trong lòng khó chịu.

- Có gì không ổn sao?

- Nhưng…

- Thôi nào? Cậu giúp tớ việc này đi. Hay là tâm trạng rối bời nên không thể? – Vũ hỏi.

- CẬU ĐỪNG CÓ ĐÙA. – không hiểu sao, Phong mất bình tĩnh quát lên.

- CẬU ĐỪNG CÓ ĐÙA. – không hiểu sao, Phong mất bình tĩnh quát lên.

- Ừm, cậu có vẻ mất bình tĩnh thế? – Vũ ngước nhìn Phong với vẻ bình tĩnh.

Phong không nói gì. Anh cũng không ngờ anh lại mất bình tĩnh đến nhưthế. Không nói gì nữa, anh bỏ ra ngoài. Anh thấy bực mình với Vũ nhưnganh không thể phủ nhận những lời của anh.

…..

Tiếng quát lúc nãy của Phong khiến cho cả Xuân tỉnh giấc. Cô cảm thấykhó chịu vì vòng tay của ai đó đang ôm chặt, nó rát ấm áp nhưng cũng rất lạ lẫm. Mở mắt, ngước nhìn người đang ôm chặt mình. Khuôn mặt thiênthần của anh khiến cô hơi ngượng ngùng. Đó là Băng. Càng nhìn gần, cônhận thấy anh càng đẹp. Cô vội giật mình khi nhận thấy mình đang ngủtrên giường với Băng, cô vội đẩy anh ra (phản ứng chậm quá T_T).

Cái đẩy đó khiến Băng cũng thức giấc. Anh dụi mắt ngồi dậy. Trông anhkhông có gì là có vẻ ngạc nhiên khi người đang ngồi trước mặt mình làXuân. Giờ anh đã biết “cái thứ êm êm” lúc nãy anh ôm chính là cô.

- Tại…tại…sao…em…em lại ngủ ở đây? Lúc…nãy…sofa…  cô hoảng loạn hỏi.

- Hai người dậy rồi à? – một giọng nói vang lên. Đó là Vũ. Anh bước tới chiếc giường ngủ của Băng.

- Có chuyện gì sao? – anh nhìn Vũ hỏi.

- Sao lại hỏi tớ? Hai người ngủ ngon không? – Vũ nói.

Xuân thì không muốn nghe thêm bất cứ cái gì nữa, cô run run đứng dậy rồi bỏ chạy về phòng của mình. Cô bật khóc. Trong vòng 2 ngày mà cô đã gặpchuyện này tới 2 lần. Cô thực sự thấy xấu hổ.

Trong phòng của Băng…

- Là do cậu bày ra đúng không? – Băng mệt mỏi hỏi Vũ, hai tay xoa xoa đôi mắt của mình.

- Này, sao lại nghĩ thế? – Vũ trả lời với vẻ khoái trá.

- Cậu đừng giả bộ ngây thơ nữa. Không hợp với cậu đâu.

- Ừm, thì sao? Thú vị mà. Không ngờ sao vụ này còn có thêm một phát hiện thú vị nữa.

- Hửm?

- Không có gì. Bye.

- Không có gì. Bye.

Vũ không trả lời câu hỏi của Băng mà cười một nụ cười tinh quái rồi bước ra khỏi phòng.

Tại phòng của Xuân…

Cô đang cố gắng kìm nén cơn khóc to. Không hiểu sao, cô lại thấy sợ.Trong đầu cô là muôn vàn câu hỏi đặt ra, không hiểu tại sao cô lại ngủtrên giường với Băng. Toàn thân mệt mỏi và chán nản, cô buông nhẹ ngườixuống giường, cô không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Tiếng nhạc chuông điện thoại khiến cô bật dậy, vơ lấy nó và nghe máy:

- Alo… Ai thế ạ? – cô mệt mỏi hỏi.

- Ơ, em ốm sao? Anh là Minh đây. Hôm nay không thấy em tới trường. – Minh lo lắng hỏi.

- Ơ, dạ… em chào anh. Em không sao đâu. Em sẽ sớm đi học thôi ạ. Anh gọi điện thoại có gì không ạ?

- À, không… anh chỉ gọi điện hỏi thăm em thôi. À, em có cần lấy kế hoạch mới của lễ hôi không? Anh sẽ tới đưa cho em.

Giật ình trước đê nghị của anh. Cô biết hết kế hoạch rồi vì chính côsọan nó mà nhưng nếu từ chối chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Nếu đồng ý, Minhsẽ tới như thế thì sẽ lộ ra rằng cô sống ở đây. Cô vội trả lời:

- Dạ, không, em sẽ tới lấy. À, em không…

- Nhưng em đang ốm mà. – Minh lo lắng hỏi.

- Dạ, không sao đâu, anh cứ nói nơi, em sẽ tự đi lấy.

- Nhưng, thôi được rồi, hẹn em ở quán café J'R nhé. – Minh đề nghị.

- Vâng ạ. Chào anh. – cô uể oải đáp rồi cúp máy.

Khẽ thở dài, cô đang rất khó chịu, cô vẩn còn cảm thấy ngại ngùng khinghĩ về chuyện tối quá, đã thế thêm chuyện vừa rồi khiến cô muốn điênlên nhưng cô đã hứa rồi, không thể từ chối. Mệt mỏ, đứng dậy thay bộ đồ ở nhà của mình bằng bộ đồ đơn giản – quần jean lửng rộng với áo thun cómũ màu trắng và đội chiếc nón lưỡi trai màu đen viền nâu đơn giản.
Chương trước Chương tiếp
Loading...