Tình Yêu Thời Cung Hoàng Đạo

Chương 30: Trả đũa!



---Ba mươi phút sau---

Nó nhìn đồng hồ, nói:

-Tôi về trước để trả xe đạp tôi mượn. 

Nói rồi nó đứng lên, hắn cũng đứng lên nói:

-Tôi cũng về lấy xe!

Nó quay lại hỏi:

-Xe anh để chỗ nào?

Hắn nhún vai nói:

-Lát nữa sẽ biết!

Nó không nói vì thấy hắn sang bên kia đường, hướng của quán cà phê High và xe nó ở đó. Đến trước cửa quán nó dắt xe đạp ra còn hắn lái con xe hơi thể thao của mình ra và điều làm nó ngạc nhiên là hắn với nó gửi xe cùng một nơi. Nó trợn tròn mắt rồi hỏi:

-Biến thái! Anh theo dõi tôi à?

Hắn cười nửa miệng trả lời:

-Cô là gì mà tôi phải theo dõi? Quán cà phê này đâu phải của cô vì thế tôi cũng có quyền tới uống!

Nó tức tối nhưng không cãi được vì mọi chứng cứ cho thấy hắn theo dõi nó đều mờ ảo, không ai làm chứng nên thôi. Nó chạy xe cố đạp thật nhanh để hắn không đuổi kịp nhưng nó cực ngốc! Hắn đi xe hơi còn nó đi xe đạp thì làm sao hắn chạy thua nó được.

Đến quán ăn của nó, nó xuống xe và đem chìa khóa trả cho Alire. Hắn đã đợi ngoài cổng nhưng nó không thèm để ý mà gọi cho Kinry:

-Alô! Anh đang ở đâu?

Kinry nói:

-Đang dẫn girl friend đi chơi!

Nó bất lực nói:

-Vậy thì thôi!

Hắn nhin nó cười khẩy, nói:

-Ha ha! Bị hất hủi rồi! Không sao, tôi sẽ làm người tốt cứu cô.

Nó liếc hắn và nói:

-Ai cần? 

Hắn nói:

-Không cần thì thôi! Tôi về, cô tự đi bộ nhé!

Nó liền đổi ý:

-Ê! Đừng ác vậy chứ! Tui không có tiền, không có xe anh định thấy chết mà không cứu à?

Hắn quay lại nhún vai, trả lời:

-Lúc nãy có người nói không cần! 

Nó chạy lại mở cửa xe và ngồi vào sau đó nói tiếp:

-Rồi chạy đi! Lèm bèm nhiều lời!

Hắn thấy nó đã yên vị nên lái xe về nhà. Đương nhiên là nhà hắn rồi! Vì em gái cưng của hắn muốn chơi cùng nó mà.

Dừng trước nhà hắn, nó ngạc nhiên hỏi:

-Sao lại đến đây?

Hắn mở cửa nói:

-Thì cô bảo đi, tôi không biết đi đâu nên chạy xe về nhà tôi!

Đầu nó lúc này có sấm chớp, mắt nó chứa rất nhiều tia lửa điện, nó nghiến răng ken két nói:

-Anh...đồ bệnh hoạn!

Hắn nói:

-Cô thôi chửi rủa người khác đi được không vậy? Em gái tôi muốn cô qua chơi với nó!

Trong đầu nó lúc này giảm đi tia lửa điện và hiện ra một bóng đèn sáng trưng. Vì nó có cách trả thù rồi! Nó bước vào nhà và hỏi hắn:

-Phòng em gái anh ở đâu?

Hắn lấy tay chỉ đường cho nó xong rồi về phòng đóng cửa lại. Nó đi vào phòng Linh thấy cô bé đang ngồi chơi game. Nó lại gần định hù thì bị Linh phát hiện, sau đó nó nói:

-Em muốn chơi cùng chị đúng không?

Linh gật đầu, nó nói tiếp:

-Vậy thì mục tiêu sẽ là anh hai em ok?

Linh hí hửng nói:

-Okay!

Rồi nó bàn chiến lược tấn công hắn. Mười lăm phút sau cả hai đều thực hiện kế hoạch một cách im lặng...nó chuẩn bị xong thì ra hiệu cho Linh mở cửa phòng hắn. Hắn mở cửa bước ra thì trượt chân vì đống dầu ăn dưới đất, chưa hết cả người còn bị dính đầy băng keo trong mà nó dán ở cửa phòng. Nhìn hắn thê thảm như vậy nó cười thỏa mãn còn Linh cười đau cả bụng.

Hắn tức tối la lên:

-Cái quái gì vậy? Hai người định ám sát tôi à?

Rồi hắn từ từ đứng dậy đi vào phòng, đóng cửa cái rầm chứng tỏ hắn đang giận. Phải, rất giận! Nó và Linh thấy vậy liền dọn dẹp bãi chiến trường rồi nó mở cửa phòng hắn bước vào. Nó không thấy hắn trên giường nên nó nghĩ hắn trong toilet, nó ngồi đợi hắn ra để nói xin lỗi và kêu hắn bớt giận. Vì nếu hắn giận thì nguy cơ nó tự đi bộ về là rất cao.

---Hai mươi phút sau---

Hắn mở cửa toilet bước ra thấy nó đang ngồi trên giường. Hắn tiến lại gần định nói gì đó nhưng đã bị nó la oai oái chiếm mất lời:

-Á! Biến thái! Anh mặc đồ vào lẹ lên!

Vì hắn chỉ có một cái khắn quấn ngang hông, để lộ cơ bụng sáu múi và những cơ bắp săn chắc của mình. Nó xấu hổ lấy tay che mặt đi còn hắn thì cười và tiếp tục chọc nó:

-Ai bảo cô vào phòng tôi làm gì? Vào phòng con trai mà còn chửi tôi biến thái? Cô tự nghĩ ai biến thái hơn?

Nó lúc này đứng dậy định chạy ra ngoài nhưng hắn đã kéo lại, tiến lại gần nó và nở một nụ cười gian:

-He he! Đừng hòng thoát!

Nó la oai oái:

-Anh làm cái gì vậy! Tránh ra!

Hắn lắc đầu và làm gương mặt đáng thương như đứa trẻ, nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới và nói:

-Tôi muốn...gì cô cũng biết mà!

Nó đẩy hắn ra nhưng không được, khoảng cách của hai người chỉ còn lại năm xen-ti-mét nữa thôi. Mắt nó đỏ lên, nó khóc. Từng giọt ước mắt lăn dài trên má khiến hắn cảm thấy mình có lỗi nên ôm nó vào lòng nói:

-Xin lỗi đã làm cô sợ! 

Nó vừa khóc vừa lấy tay đấm đấm vào ngực hắn, nói:

-Đồ xấu xa! Biến thái! Hic...

Hắn cúi xuống nhìn nó nói:

-Được rồi! Tôi sai! Tôi nhận lỗi rồi mà...

Nó không nói gì chỉ im lặng mà khóc. Hắn có biết đã làm nó sợ như thế nào không? Nó rất sợ hắn sẽ làm gì thật thì nó còn mặt mũi đâu nhìn gia đình. Hắn đúng là ác độc, đùa dai hơn đỉa! Thấy nó chưa nín, hắn nói:

-Được rồi! Nín đi...khóc xấu lắm!

Nó nói:

-Kệ tôi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...