Tình Yêu Và Sự Lừa Dối
Chương 33
Sau khi cô ta dứt lời,bọn chúng từng người từng người một bước đến gần nó,ánh mắt bọn chúng nhìn nó hiện rõ sự thèm thuồng của dục vọng. Nó sợ hãi,nó không muốn chúng chạm vào người nó,đưa mắt ai oán liếc nhìn cô ta. - Cô đừng làm bậy,nếu tôi có mệnh hệ gì thì cô cũng không được yên ổn đâu,tốt nhất cô nên dừng lại đi.- Haha,làm bậy,mày đùa hả Ngọc Nhi? Chuyện này tao đã xem xét kĩ rồi,đáng lẽ để mày an phận đợi đến khi Phan Anh tới cho mà vác xác hắn về nhưng giờ thì...chậc chậc,tao đổi ý định rồi,chi bằng cho mày nếm trải trước vậy.hahaCô ta nhìn mặt nó tái mét lại còn kéo dài điệu cười hả hê vô cùng. Quay người bước đi tránh xa một chút,vứt lại bên trong một câu - Chúng mày ăn nó thoải mái nhưng...tuyệt đối đừng để nó chết,màn kịch này vẫn chưa kết thúc đâu...hahaBọn chúng cùng nở nụ cười dâm đảng,từng bước từng bước một lại gần nó,nó cuống cuồng vung tay chân nhưng làm sao cho thoát được,miệng cũng đã bị dán băng lại,muốn la muốn het muốn kêu ai đó cứu cũng không được.Bọn chúng bắt đầu dùng đường ngọt dụ dỗ nó- Bé à! Bọn anh không làm em đau đâu,yên tâm đi,bọn anh sẽ hêt sức dịu dàng mà.Nếu có một điều ước ngay bây giờ nó chỉ ước được thoát ra khỏi đây,đập cho bọn nó chết tươi tại chỗ để xem bọn chúng còn dám múa mép được nữa không nhưng sự thật vẫn là sự thật,nó không thể thoát thân.Còn 4 tiếng nữa mới đến giờ hẹn của cậu,khi đó nó chẳng còn biết nó còn mạng để nhìn cậu hay không. Phó mặc cho số phận,phó mặc cho những giọt nước mắt lăn dài,phó mặc cho những bàn tay giơ bẩn của bọn chúng đang khám phá cơ thể nó,đành bất lực nhắm chặt mắt lại để giữ cho mình chút thanh cao còn sót lại. Quanh quẩn đâu đó trong tâm trí nó chỉ toàn hình ảnh cậu,cố kêu gọi nhưng cổ họng nghẹn đắng sao có thể.Cô ta chậm rải đứng nhìn cùng nụ cười nữa miệng trên môi,nhìn nó từ từ chìm vào nỗi đau thể xác lại cảm thấy vui sướng tận cùng. Quả thật là độc ác. Khi trên người nó từng miếng vải một bị bọn lang sói đó giật tung ra,đầu óc nó hoàn toàn trống rỗng,đôi mắt nhắm nghiền sắp buông xuôi tất cả thì.... Rầm... Cánh cửa bật tung ra,bóng hình cao ráo bước vào tầm mắt hướng về phía nó nhíu đôi lông mày.- Các người đang làm cái trò gì vậy hả?Bọn cầm thú kia lập tức tím tái mặt mày,tất cả hành động đều dừng lại,mọi ánh nhìn đều tập trung vào người mới đến. Người đó không ai khác chính là Khắc Duy.Cô ta cũng không ngoại lệ,nghi hoặc nhìn anh. Anh gằn giọng nói từng từ- Các người lập tức thả cô ấy ra.Bọn người kia sao dám trái lời,trái lời cô ta thì còn con đường sống nhưng trái lời anh có lẽ cái mạng cỏn con của bọn chúng cũng không còn,gan có to bằng trời cũng không dám trái lệnh. Lập tức gỡ băng dán miệng cho nó,lần này nó dường như thoat chết,nước mắt không kìm chế được mà tuôn ra,Khắc Duy chạy lại phía nó lau đi giọt nươc mắt đang lăn dài,cởi chiếc áo khoác trên người xuống giúp nó mặc vào che đi những nơi không nên thấy, nhẹ nhàng an ủi. Hồng Anh đứng bên chứng kiến cảnh tượng anh hùng cứu mĩ nhân kia,lòng oán hận còn tăng lên gấp bội. Nở nụ cười chen lẫn bảy phần cay đắng ba phần uất hận nói anh- Tại sao lại là anh? Tại sao lại giúp cô ta? Chẳng phải anh đã nói sẽ không can thiệp vào chuyện này rồi sao. Lẽ nào anh cũng vì cô ta mà phản bội tôi.- Hồng Anh! Em nghe anh giải thích- Haha...giải thích? Anh còn muốn giải thích gì nữa đây,chẳng lẽ những thứ bày ra trước mắt còn chưa đủ hay sao.Anh biết anh làm chuyện này sẽ gây ra hiểu lầm lớn và rạn nứt tình cảm của hai người nhưng nhìn người mình yêu từng bước từng bước một bước vào con đường ân oán không lối thoát này sao anh có thể trơ mắt đứng nhìn,thà rằng để Hồng Anh hiểu lầm anh còn hơn để cô tiếp tục phạm sai lầm.Nhưng nghe cô trách móc anh vậy anh ại không can tâm,lớn tiếng nói cô- Tại sao em không hiểu hả? Tại sao ngày càng bước vào con đường này? Anh giúp em,anh đã giúp nhưng anh không muốn em tiếp tục nữa,em có thể hận anh nhưng anh không thể không giúp Ngọc Nhi,em định hại đời con gái của cô ấy,em có hiểu cảm giác bị chà đạp như thế nào không? Anh khuyên em nên buông bỏ thù hận đi,trở lại con người trước kia của em có được không.- Haha...giờ anh đang dạy đời tôi đó ư? Cảm ơn lòng tốt của anh,tôi xin nhận nhưng thù hận naỳy tôi nhất định không bỏ qua...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương