Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 17



– Chị, em nhớ chị quá. – Dì Mai vừa nhìn thấy mẹ nó là đã lao vào hôn chùn chụt vào má. Nó nhìn mà thấy lạnh cả sống lưng. May mà Dì không biểu lộ cảm xúc 1 cách thái quá với nó không thì…

– Nhớ cái gì mà nhớ. Cô đi biệt tăm 10 năm nay, giờ lại quay về nói nhớ. Thật là chả hiểu gì. – Mẹ nó ngắt lời.

– Chị…chẳng qua là em bận chút việc thôi mà. Hì. – Dì Mai nũng nịu khiếp, nhìn mà rởn cả da gà da vịt lên. Chắc chắn là định nhờ vả gì rồi, bình thường dì nó đâu có ân cần, dịu dàng đến thế.

Nó nhớ đầu năm nó học lớp 6,nó được chú (chồng của dì) cho sang Mỹ chơi.Ui, lúc đầu, nó vui phải biết. Đi Tây mà, đứa nào chơi sướng.Thế mà sang đó, dì lúc nào cũng độngviên,dỗ dành nó…về nước sớm.Nó biết dì muốn đuổi nó, nhưng nó vẫn cứ ở lì đấy hẳn 2 tuần. Chơi cho đã rồi mới về, mặc kệ dì muốn nói gì thì nói. Nó bướng từ bé mà.

Nhưng mà nhắc lại mới nhớ, đâu phải chỉ có dì mới muốn đuổi nó mà ngay cả thằng em họ ngỗ ngược kém nó 1 tuổi lúc nào cũng bày trò này trò nọ nhằm mục đích khiến cho nó tức mà về nước sớm. Ấy vậy mà trò nào của thằng nhóc, nó cũng giải quyết ổn thoả, có khi nó còn cho thằng nhóc “ gậy ông đập lưng ông” ấy chứ. Haha, vui phải biết. Nó khiến cho thằng em tức xì khói đầu mà không làm gì được. Chuyện !

Thằng em ngỗ ngược thì nó ngang bướng. Thằng em nghịch 9 thì nó ngịch 10. Dù sao thì 10 cũng lớn hơn 9. Nên không có gì có thể qua nổi mắt nó đâu. Hehe…

Trong nhà chắc chỉ có chú mới quí nó nhất. Nó cũng vậy, nó yêu chú nó lắm lắm. Chú vừa giỏi, vừa đẹp trai lại tâm lý nhiều lúc nó thấy lạ, tại sao một người hoàn hảo như chú lại đi lấy dì của nó chứ. Lúc nào cũng chỉ biết chơi với làm đẹp. Lạ thật!

– Ơ kìa, Thư, mau đi lấy nước cho dì đi, Dì khát khô cả cổ rồi đây. À, dì uống nước cam nhé. Cho dì ít đường thôi, ảnh hưởng đến nhan sắc của dì thì chết.

Dì nó ngồi ì ở ghế mà chỉ đạo. Hứ, dì tưởng nhà này là quán sinh tố chắc. Lại còn ảnh hưỏng đến nhan sắc. Trời ạ!

– Nhà con chỉ có sinh tố nước lọc thôi dì à. Không có nước cam đâu. Vả lại, nước lọc cũng đẹp da lắm mà.

Nó nói rồi vọt thẳng vào bếp. Nó biết dì nó đang tức lắm đây. Hehe. Càng vui chứ sao. Nó cưòi thầm

– Sao cô lại về tầm này. Chắc không phải chỉ để hỏi thăm 2 mẹ con tôi đấy chứ. – Mẹ nó nhìn thẳng vào mắt dì, nghiêm nghị.

– Em về thăm chị với cháu Thư mà.

– Tôi còn lạ gí cô, 10 năm nay, cô mới về được 1 lần. Thăm hỏi cái gì. Còn chuyện khác nữa đúng không?

– Sao lúc nào chị cũng tinh ý thế nhờ. 10 năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi tẹo nào

– Tôi vẫn vậy. Cô nói vấn đề chính đi.

– Ờ…thực ra. – Dì Mai ngập ngừng.

“ tinh tang tinh …tinh tang…”

Điện thoại dì nó kêu.

– Hello, my love. Where are u?

– OK. Come on…I love u !

– Dì kể đựoc chưa? – Mẹ nó hỏi lại.

– Hì…hì… Đến rồi.

– Cái gì???

“ kíng… coong…”

– Cháu yêu, cháu ra mở cửa đi.

– Gì ạ???

Nó vừa thay quần áo bước xuống đã bị dì bắt ra mở cửa rồi. Mà ai đến mới được chứ. Bực mình thật. Hôm nay toàn câu chuyện lạ lùng.

– Lại ai nữa đây?…A chú, chú đến rồi ạ! Vào nhà đi chú.

– Ôi,cháu gái của chú. Đã lớn nhường này rồi cơ đấy. Lại còn xinh nữa. – Chú nó xoa đầu nó rồi bước vào trong nhà không quên ới lại

– Kent. Vào đây nhanh.

– Tại sao lại bắt con về đây chứ? – Thằng bé đi đằng sau chú nó. Cằn nhằn. Còn nó thì há hốc miệng ngạc nhiên. Oh my god!

Chính nó, thằng em họ ngỗ ngược của nó đấy. Nhưng sao vẻ mặt nó lại bất cần đời thế nhỉ.

Tuy vậy, nó cũng không thể phủ nhận rằng, thằng nhóc… đẹp trai thật. Cao ráo, da trắng, mũi cao, mắt đen láy nhưng rất khinh đời. Chà, thằng nhóc giống bố nó thật. nhưng chỉ vẻ bề ngoài thôi nhá. Tính tình thì còn thua xa chú.

Thằng nhóc miễn cưỡng bước vào nhà. Không quên quay sang nói nhỏ với nó.

– Bà chị à! Chưa từng thấy ai đẹp trai sao mà há hốc mồm như thế. Ở đây nhiều ruồi lắm đó. – Nói rồi, nó cười khẩy.

Tức chết đi được. Thằng nhóc thối tha, mi về đây làm gì cơ chứ. Ta ghét ngươi !!!!!!

Nó hậm hực bước vào trong nhà, nói một cách bực dọc.

– Chú, sao chú lại mang cái của nợ này về đây ?

– Kìa Thư, sao con lại nói em như thế. – Mẹ nó nhìn nó, mắng. – Lấy nước cho chú và em đi con.

– Chú, chú uống bia nhé. – Nó tuơi cuời hỏi chú.

– Ừ, gì cũng được. – Chú nó cười.

– Ê, lấy cho tôi 1 lon nữa nhớ, bà chị. – Thằng nhóc ngồi chình ình trên ghế, gọi với theo. Xí, y chang mẹ nó.

– Chỉ còn 1 lon thôi. Trẻ con thì nên uống nước lọc thôi.

– Người đâu mà thiên vị. – Thằng nhóc lầm bầm.

– Bây giờ chú dì nói rõ cho tôi xem nào. Sao tự dưng lại về hết đây thế. Chú Tuấn, còn công việc thì sao? – Mẹ nó nhìn chú, hỏi.

Còn dì thì vẫn đang ngồi vuốt tóc cho con trai, lau mồ hôi. Nhẹ nhàng tỉ mỉ lắm. Hứ, con trai mà cứ làm như nó là cục vàng không bằng. Nhìn ngứa cả mắt.

– Vâng ! Lần này em về đây là cũng để nói với chị chuyện này. Và mong chị đừng trách em.

– Ừ, chú cứ nói đi, tôi đang nghe đây.

– Chị có thể cho thằng Kent ở nhờ đây được không ạ. – Ý em là cho nó sống ở đây ạ.

– Ý chú là sao? – Mẹ nó vẫn chưa hiểu gì. Nó cũng thế. Ở cùng nghĩa là thế nào?
Chương trước Chương tiếp
Loading...