Toái Phong Thiên

Chương 4: Gặp nạn



Ánh mắt hung hăng nhìn vào gương mặt tươi cười xán lạn của Lục Vũ Hạo, nam nhân nhíu mi, nói khẽ với người bên cạnh: “Hàn Ngự, hắn là ai, tai sao lại xuất hiện ở Ngự hoa viên vào giờ này?”

Giọng nói trầm thấp vang lên, mơ hồ hàm chứa áp bức.

Bên cạnh là một người mặc ám kim sắc khôi giáp, thắt lưng đeo bội kiếm: “Thuộc hạ không biết…Tựa hồ chưa từng gặp qua…” (ám kim sắc khôi giáp: áo giáp màu vàng)

“Lần trước Lam nhi thiếu chút nữa bị bắt… Chúng ta không thể không đề phòng…Ngươi đi điều tra xem hắn là ai…Ta trước tiên đến chỗ Thái hậu. Nhi tử của sư phụ tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm.” Nam nhân khí phách phất tay áo, hướng đến “Hoàng Minh Cung” nơi Thái Hậu cùng các phi tần ngự. Phía sau, Hàn Ngự vội vàng đuổi theo: “Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

*

“Ai…Ai…Ai…” Liên tiếp ba cái thở dài. – Đúng vậy, Lục Vũ Hạo quả nhiên là lạc đường.

Nơi đây, kiến trúc không giống với Cố cung, không phải kim ngói hồng tường mà là tường nâu đỏ thẫm bình thường, mái ngói cũng không phải ngọc lưu ly xa xỉ phung phí, bất quá là vật liệu gì Lục Vũ Hạo cũng không rõ. Hắn cũng không có chuyên tâm nghiên cứu cái này… (Kim ngói hồng tường: ngói vàng, tường hồng …> <)

Đi nửa ngày, căn bản không phát hiện ra manh mối gì.

Rốt cuộc cũng đầu hàng, tất nhiên là kèm với cái bao tử đang kêu loạn. Lục Vũ Hạo vội vàng ôm lấy bụng, nhìn trái phải, cuối cùng cũng chậm rãi thở ra – hoàn hảo, bằng không thì thật mất mặt.

Đang đối thái dương mà than, lại nghe có âm thanh binh khí…Có người đánh nhau? Thị vệ? Không thể…

Đi xem? Nhân tiện hỏi đường?

Không được, vạn nhất là đến ám sát mình chẳng phải là rất nguy hiểm?

Chạy trốn?

Rất là không có khí phách a…

Đi xem a, hẳn là sẽ không bị phát hiện ân…

Nhón đầu ngón chân, phát hiện bốn bề vắng lặng, hướng về âm thanh mà hiện tại đang ngày càng gần mình, trốn ở sau tường cạnh cánh cửa, nhìn vào bên trong xem…

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, đúng là tám hắc y nhân đang chém một tiểu hài tử?

Khi dễ người a! Nhưng hài tử kia dù gặp nguy hiểm cũng không lộ vẻ sợ hãi – Nhìn qua cũng chỉ tầm 10 tuổi.

Rất nguy hiểm a…

Đang suy nghĩ xem có nên xuất đầu lộ diện hay không thì bên kia đại hán đã hướng đao về phía tiểu hài tử định chém xuống.

Ánh dương sáng chói chiếu xuống phản vào lưỡi đao lấp lánh khiến Lục Vũ Hạo chói mắt.

Không đắn đo gì nữa…Hắn là không thể thấy chết mà không cứu! Hơn nữa, khi dễ tiểu hài tử thế này…Chuyện cũ lại rõ mồn một trước mắt…

“Dừng tay!”

Xông tới, đại hán tựa hồ vì có người xuất hiện ngoài ý muốn mà động tác chậm đi một nhịp, Lục Vũ Hạo chớp lấy thời cơ tiến đến ôm lấy đứa nhỏ, trở mình ngã xuống đất.

Lưỡi đao hạ xuống, tại lưng Lục Vũ Hạo vẽ lên một vết máu.

Cắn răng nhẫn nại chịu đau đớn – Hắn đương nhiên minh bạch bản thân đã dính sâu vào nguy hiểm. Cúi đầu nhìn hài tử mặt trắng bệch trong lòng mình, miễn cưỡng cười một cái. Một phen chặn lấy thanh đao phía sau lưng, cắn răng nói: “Sách! Một lũ đại hán đi khi dễ một tiểu hài tử, các ngươi thật không không biết hổ thẹn.”

Hắn tức giận, đem quăng thanh đao đi, đám đại hán tựa hồ đối với Lục Vũ Hạo có chút hoài nghi, vì vậy cả tám hắc y nhân đều thối lui một bước.

Cánh tay phấn bạch của tiểu hài tử hung hăng tóm lấy y phục của Lục Vũ Hạo, nhìn thấy hắn chảy máu, tiểu hài tử nức nở: “ Đại ca ca…Cái kia…Ngươi có sao không…”

Nơi này chính là hoàng cung a! Có khả năng tới ám sát thực lực chắc chắn không đơn giản!

Sách, thật sự là phiền toái a…

Không được.

Lục Vũ Hạo nhìn cục diện giằng co, cúi đầu xuống nói với tiểu hài tử: “Ngươi mau đi tìm người giúp…Ta yểm hộ ngươi…”

Tiểu hài tử kinh ngạc, con mắt sáng lên: “ Đại ca ca…”

“Đi nhanh lên, bằng không chúng ta chết chắc…” Đau chết…đã lâu chưa nếm qua tư vị chảy máu là như thế nào…Sách…Thực đau…Lục Vũ Hạo chống lấy thân mình, phía sau lưng là một vết máu dài, “Các ngươi rốt cuộc là ai…Cư nhiên dám xông vào hoàng cung!”

Đại hán kia ngửa đầu nói: “ Đừng chõ mõm vào…Đem tiểu hài tử kia giao ra đây, chúng ta cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, ngươi nếu thức thời thì mau chạy đi, đừng ở đây vướng chân vướng tay…”

Lục Vũ Hạo cúi đầu, nắm chặt tay, gằn từng tiếng một, “Ta bình sinh ghét nhất là ỷ mạnh hiếp yếu…Trước kia ta là vô lực chống lại…Hiện tại…”

Đại hán dường như phát giác nguy hiểm, đem mọi người một lần nữa thối lui một bước, “ A, là ngươi tự tìm cái chết, đừng trách chúng ta vô tình…”

Đám người đó toàn bộ rút đao, Lục Vũ Hạo nhìn thấy thời cơ đã đến, cúi xuống nói với tiểu hài tử: “ Bây giờ ta hô lên  một tiếng, người lập tức chạy, càng xa càng tốt…Ách…Nếu được nhất định phải trở lại cứu ta!”

Tiểu hài tử bộ dạng thật đáng yêu, Lục Vũ Hạo miễn cưỡng cười, tiêu sái nói – Còn có thể trở lại? Người bình thường nhất định là chạy trối chết chứ sao?

Aa…Bản thân là tự đào huyệt chôn mình a.

Tiểu hài tử lại kéo kéo vạt áo Lục Vũ Hạo, kiên định nói: “Đại ca ca ngươi chờ ta… Ta nhất định trở lại cứu ngươi!!!”

Lục Vũ Hạo cảm kích cười, một tay đè ngực…Sách…Ngoại trừ lần kia…Bản thân cho tới bây giờ cũng chưa từng để cho người khác biết chính mình…Kỳ thực không giống người bình thường…

Lục Vũ Hạo buông tay tiểu hài tử, xông lên phía trước, hô: “Chính là hiện tại – Chạy!!!”

Đám đại hán đều vội vàng ứng phó với hành động không rõ ràng của Lục Vũ Hạo mà không để ý nam hài phía sau hắn.

Nam hài thân thủ nhanh nhẹn xuyên qua chạy trốn.

Nhìn thấy thân ảnh của nam hài, Lục Vũ Hạo cười.

Quỳ gối xuống, làm một hành động gì đó…

Tám đại nam nhân giơ đao muốn đuổi theo tiểu nam hài nhưng lại bị dính nguyên tại chỗ…

” Phụt–!” Một ngụm máu tươi từ miệng phun ra, Lục Vũ Hạo dùng tay áo chùi đi, cười nói,” Ta từng biết bao thống hận bản thân không giống người bình thường……Chính là hiện tại…… Lại hữu dụng…… Quả là ngoài ý muốn……”

Là cười, nhưng cũng vạn phần chua xót.

Năng lực dị thường này khiến cho trái tim bị gánh nặng lớn a. Thay đổi áp lực xung quanh, áp lực không khí khiến đám người kia ghim chặt trên mặt đất…

Chính là tâm mạch cũng phải chịu ba thành áp lực đó…

Lau máu trên khóe miệng, mặc kệ…Hắn không có khí lực để đứng dậy…

Hắn vừa mới sử dụng niệm lực…

Sau lưng lại còn đang chảy máu…Sách…Ta sẽ không bị choáng váng chứ? Huyết áp cứ như vậy tăng lên, bản thân sẽ chết mất!

Nếu đám người đó tỉnh lại – Năng lực đặc biệt bị giải trừ, bản thân chắc chắn sẽ chết…

Thật là, còn tưởng cứ như vậy thư thái mà sống…

“Chính là ở đây! …Đại ca ca bị thương!!!” Đúng lúc cấp bách nhất, nam hài dẫn theo đại thị vệ chạy đến.

Lục Vũ Hạo cắn môi, thu hồi năng lực…

May mắn không chết…Bằng không thực sự rất oan uổng a…

*

Lại một lần nữa tỉnh lại, Lục Vũ Hạo giật mình phát hiện chính mình từ hoàng cung giờ lại quay về nhà tranh.

Bất quá bên cạnh chính là tiểu hài tử xinh đẹp như búp bê đang kéo kéo tay mình, “ Đại ca ca ngươi có làm sao không?”

Chính là rất đau…Trái tim vẫn còn bị áp lực đè nén…

” Không có việc gì…… Cám ơn ngươi đã trở lại cứu ta…… Còn tưởng rằng ngươi nhất định là chạy trốn chứ……” Xoa xoa đầu nam hài, Lục Vũ Hạo lo lắng, bản thân đi ra ngoài lâu như vậy Lâm Nhất Niên khẳng định lo lắng muốn chết…… Ai, cái đứa nhỏ cẩn thận kia, chỉ sợ chính mình lại làm hắn lo lắng.

Đang muốn xuống giường, lúc này mới phát giác ra trong phòng ngoại trừ tiểu hài tử này ra còn có một nam nhân lạ mặt.

“…” Sững sờ nhìn nam nhân mặc hắc y – Khuôn mặt cùng nam hài kia tựa hồ có vài điểm tương tự.

“Ngươi đã cứu nhi tử của ta.” Nam tử mở miệng, ngữ khí ôn hòa. Đương nhiên là đang nghi ngờ thân phận của Lục Vũ Hạo.

” A…… Ha ha…… Không có gì…… Ta chính là đi ngang qua …… Không nên lưu tâm cũng không cần cảm tạ.” Người nọ có vẻ không biết thân phận của mình. Phải nhanh đi thôi.

“Ngươi là ai?” Nam tử hỏi, đôi mắt lạnh lùng hướng tới. Lục Vũ Hạo thở ra – Hiện tại là sao? Nói dối bọn họ? Chính mình phải bịa đặt thân phận như thế nào? Aaaa…Hiện tại mới thực là phiền toái!
Chương trước Chương tiếp
Loading...