Toàn Chức Cao Thủ

Chương 16: BOSS Lãnh Chúa (1)



Lam Hà này chính là người chơi Lam Hà đã hai lần lên hệ thống thông báo như Quân Mạc Tiếu. Lai lịch của cậu ta cũng không nhỏ, là người của một trong ba công hội lớn nhất hiện nay của Vinh Quang – Lam Khê Các. Nhân vật ở Thần Chi Lĩnh Vực là kiếm khách Lam Kiều Xuân Tuyết, một trong năm đại cao thủ trong Lam Khê Các. Chẳng qua người chơi thâm niên đều biết rõ, đằng sau những công hội hàng đầu như Lam Khê Các đều có câu lạc bộ chuyên nghiệp chống lưng, năm đại cao thủ đấy vẫn chưa phải những kẻ đứng đầu cuối cùng, phải là những cao thủ chuyên nghiệp trong chiến đội ẩn sau câu lạc bộ.

Sau lưng Lam Khê Các là chiến đội thuộc câu lạc bộ Lam Vũ, cao thủ đứng đầu đội tên là Hoàng Thiếu Thiên, tài khoản Dạ Vũ Thanh Phiền, nghề nghiệp kiếm khách, trong Vinh Quang được vinh danh Kiếm Thánh, là một nhân vật nổi danh như Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Khu 10 mở cửa, Lam Hà dẫn đầu Lam Khê Các mang theo một đám người chơi đến khu mới khai hoang, giúp công hội phát triển thế lực tại đây, thu hút đám ma mới. Không phải nhân vật của một trong ba công hội lớn nhất cũng sẽ không hào hùng muốn chiếm trọn kỷ lục phó bản ở khu mới thế này, ai ngờ vừa đụng tới phó bản cấp 10 Huyệt Động Nhền Nhện thôi thì kế hoạch đã tuyên bố liền chết yểu, mà còn chỉ kém mười giây. Đám anh em buồn bực, tâm trạng của Lam Hà cũng chẳng tốt nỗi.

“Quân Mạc Tiếu…” Bàn về cái tên này, Lam Hà và mọi người cùng mờ mịt. Chiến trường tranh đấu của các công hội có đẳng cấp như Lam Khê Các nhà họ chủ yếu là ở Thần Chi Lĩnh Vực. Đấu đá nhiều năm, nhà nào có nhân tài nào đều nắm rõ ràng. Lần này phái cao thủ nào qua khu 10 khai hoang cũng thăm dò cả rồi, tình báo nắm giữ không hề ít. Cái tên Quân Mạc Tiếu này không hề nằm trong danh sách thăm dò của họ, chẳng lẽ là cao thủ nhà ai trộm mở tài khoản khác vào?

“Bốn người đi cùng hắn có tin tức gì không?” Lam Hà hỏi lên.

“Không có.” Anh em đồng thanh.

“Liên hệ anh em phân bố ở mấy thôn khác hỏi thử, xem có biết gì không.” Lam Hà nói. Do sự phân bố ngẫu nhiên ở thôn tân thủ, các nhân vật ở Lam Khê Các đi qua cũng không trùng hợp tụ lại một chỗ như vậy, mọi người vẫn ở yên đấy phát triển, vừa tự mình thăng cấp vừa đào móc những người mới có tiền đồ, đợi đạt cấp 20 cấp thì rời khỏi thôn tân thủ, thành lập công hội mới tụ hội sau.

Người chơi Lam Khê Các do Lam Hà dẫn đầu, là chỉ huy chính ở đây. Thật ra bất luận công hội lớn nào cũng không nhiều đến mức phân bố khắp thôn tân thủ, hệ thống phân phối ngẫu nhiên nên vốn không chắc chắn. Ngay lúc đám Lam Hà lại gấp rút tiến vào Huyệt Động Nhền Nhện cày cấp, tin tức đang nghe ngóng rốt cuộc có phản hồi.

Chỉ là tin tức phản hồi này không những không làm bọn họ hiểu rõ còn khiến cả đám càng trở nên rối hơn.

Tin tức phản hồi bảo, bên ngoài phó bản Rừng Rậm Cách Lâm ở một thôn nọ, người tên Nguyệt Trung Miên trong nhóm năm người vừa rồi đã từng spam chỉ trích Quân Mạc Tiếu cố ý giở trò cướp BOSS ẩn trong phó bản…

“Đây là chuyện lộn xộn gì vậy?” Cả đám nghe xong cực kỳ khó hiểu.

Tên Quân Mạc Tiếu này trước thì xấu xa cướp lần đầu giết BOSS ẩn của người ta, tiếp đấy lại cùng người ta tổ đội hoàn thành lần đầu giết Huyệt Động Nhền Nhện? Chuyện kỳ quặc thế này khiến năm thằng lão làng vốn có kinh nghiệm phong phú đều thấy không hiểu nỗi.

“Khoan kiếm lý do đã, tiếp tục luyện cấp, sau cấp 20 sẽ có cơ hội gặp mặt.” Lam Hà trầm giọng nói xong, tiếp tục dẫn đầu giết chóc.

Bên ngoài Rừng Rậm Cách Lâm ở một thôn nọ, bốn người Điền Thất vẫn đang đắm chìm trong cơn kích động lần đầu phá phó bản không thể kiềm nén được. Đẳng cấp của bọn họ thua kém rất nhiều so với những cao thủ như Lam Hà, vì vậy đối với chiếm danh đội phá phó bản đầu tiên gì gì đấy, cơ bản luôn dừng ở giai đoạn ảo tưởng, ai mà ngờ thật sự có cơ hội hoàn thành, kích động hồi lâu vẫn không biết nói gì cho phải.

Mà đại công thần Quân Mạc Tiếu của họ thì sao? Vẫn bình tĩnh chết đi được, chỉ thản nhiên nói một câu: “Kinh nghiệm không ít há!”

“Cao thủ, nhờ có ông cả!” Đám Điền Thất vây quanh Quân Mạc Tiếu. Cả đám chơi Vinh Quang đã lâu, hôm nay rốt cuộc hiểu được cao thủ hàng đầu là như thế nào. Cao thủ đứng đầu, chính là có thể vì sự tồn tại của một mình hắn mà khiến phó bản vốn làm đám ma mới từ đi đường vòng thành đường thẳng dễ đi. Thậm chí Điền Thất còn cảm thấy, cao thủ thế này, dù có vứt bỏ công hội mà theo đuôi hắn cũng xứng đáng.

So với sự phấn khởi hết mức của ba người Điền Thất, tâm trạng của Nguyệt Trung Miên bấy giờ khá u ám. Gã nhìn thấy kẻ thù ban đầu trở thành anh hùng trong cảm nhận của đám anh em, mà chính gã vừa rồi còn lòng dạ tiểu nhân khiến anh em có chút kiến nghị với mình. Lúc này không nói gì thì thật sự không nhịn được nổi. Nguyệt Trung Miên hơi cắn răng, nhảy đến trước mặt Quân Mạc Tiếu: “Kỹ thuật của mày rất tốt, tao thừa nhận, nhưng tao thề, sẽ có một ngày tao đuổi kịp mày!”

“Ông nghiêm túc đó hả?” Diệp Tu cười.

“Phải!” Nguyệt Trung Miên nói một chữ đầy khiêu khích.

“Cố lên.” Diệp Tu trả lại gã hai chữ rồi bỏ đi.

“Cái đệch…” Nguyệt Trung Miên cào tường cào đến điên luôn: Mày xem thường tao à! Mày khinh bỉ tao à! Mày cười nhạo tao à! Chẳng phải cao thủ luôn đáp lại khiêu chiến như thế này ư? Mày mẹ nó nói một câu “cố lên” như người ngoài cuộc là sao hả?

“Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng lộn xộn nữa.” Điền Thất đi qua thực hiện việc trấn an.

“Đệch, mày mới là Tiểu Nguyệt Nguyệt.” Nguyệt Trung Miên giận.

“Đánh bản trước đã, đánh bản trước đã. Nắm chặt thời gian cày cấp.” Hai người Mộ Vân Thâm và Thiển Sinh Ly đi qua kêu gọi, lại vui vẻ chạy về tìm Quân Mạc Tiếu thêm bạn tốt.

“Móa, thêm bạn không rủ tao.” Điền Thất cũng vội vàng nhào đến.

Nguyệt Trung Miên cắn răng, chợt bất ngờ nhận được yêu cầu thêm bạn tốt do Quân Mạc Tiếu chủ động gửi đến.

Từ chối, Nguyệt Trung Miên rất sung sướng mà từ chối.

Nếu hắn lại yêu cầu thì… Nguyệt Trung Miên nghĩ ngợi. Nhưng “nếu như” này không hề xảy ra, Quân Mạc Tiếu đã vào phó bản, đám Điền Thất lần lượt đuổi kịp, một mình Nguyệt Trung Miên bị lơ luôn bên ngoài, hồi lâu mới nhận được tin nhắn dò hỏi của Điền Thất. Nguyệt Trung Miên buồn bực a, vừa vào phó bản nhìn, đệch, lũ này căn bản chẳng thèm đợi gã, giết cả đường rồi mới chợt phát hiện không có mặt gã.

Nguyệt Trung Miên cố ý chạy ra ngoài, kết quả tin nhắn của Điền Thất lại bay đến. Nguyệt Trung Miên vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm của anh em, ngẫm nghĩ thấy không thể chỉ vì tên kia mà phụ lòng anh em được, rốt cuộc vẫn chạy đến. Điền Thất rất giỏi trong việc nâng cao quan hệ, nhạy bén phát hiện sự khó chịu của Nguyệt Trung Miên, thế là lại an ủi dỗ dành một phen, cảm xúc của Nguyệt Trung Miên mới tốt lên rất nhiều.

Phó bản lần này vẫn chém giết thuận lợi như cũ, một lượt nhanh chóng trôi qua. Quay đầu ra ngoài cũng không nhiều lời, trực tiếp lượt thứ ba, kết quả vào phó bản thì nhận được nhắc nhở của hệ thống: Các ngươi đã tiến vào Huyệt Động của Lãnh Chúa Nhền Nhện.

“BOSS ẩn.” Điền Thất hô lên, sau đó nhìn về phía Quân Mạc Tiếu.

Nếu không có vị cao nhân này, với điều kiện của bọn họ lúc này tuyệt đối sẽ không dám đụng đến BOSS ẩn, hệ thống cũng rất thông cảm chỗ này, BOSS ẩn sẽ không ngăn trở trên đường qua cửa phó bản của người chơi, giết hay không cũng được, có qua cửa hay không vẫn lấy tiêu chuẩn từ việc giết BOSS cuối. Lúc này mọi người nhất trí ngóng nhìn Quân Mạc Tiếu, xem thử vị cao nhân trấn thủ này có mánh khóe giết được BOSS ẩn không.

“Ý, ra BOSS ẩn à!” Diệp Tu nói lên, “Ờ, nếu BOSS ẩn thì…”

“Giết không được ư?” Đám Điền Thất hơi thất vọng rồi.

“Không phải giết không được, là tui có chút nhu cầu. Hình như Lãnh Chúa Nhền Nhện sẽ rơi ra tơ nhện cường lực thì phải, món này có thể cho tui không, vật liệu hay trang bị khác tui sẽ bỏ qua hết, mọi người cứ lấy.” Diệp Tu nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...