Toàn Thế Giới Đều Biết Ta Là Người Tốt

Chương 23: Thế Giới Thứ 2 - Chương 1



Sau khi Cảnh Nguyên Khải ra ngoài, Thời Thanh cũng đuổi trợ lý đi luôn, bên trong phòng trang điểm chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu lúc này mới bắt nhắm mắt tỉ mỉ tiếp thu tư liệu thế giới này.

Một cuốn văn giải trí, nam chủ Cảnh Nguyên Khải xuất thân gia đình giàu có, vừa tốt nghiệp đại học vì cãi nhau với người trong nhà, trong cơn tức giận, thiên tài kinh doanh rời nhà trốn đi vào vòng giải trí, đồng thời từ một người mới không tiếng tăm, dùng thời gian chưa đến nửa năm biến thành tân binh "hot".

Đương nhiên không chỉ là dựa vào thực lực, dù hắn cãi nhau với người nhà, nhưng quan hệ với bạn thân có gia thế tương đồng vẫn vững chắc, nhóm bạn thân kia ở nhà là tiểu bối nhưng bên ngoài là nhân vật có tiếng, đặc biệt là có thể chen mồm vào vòng giải trí, Cảnh Nguyên Khải đến, bọn họ đương nhiên muốn giúp đỡ.

Mà đại thiếu gia che dấu thân phận còn có người phối hợp giúp đỡ lại tai hại biến thành loại người bán thân để đổi lợi ích.

Đặc biệt là đại thiếu gia này cũng không phải hạng xoàng, thân hình cao to, mặt mày sắc sảo đào hoa, lúc không cười lại giống như đang cười, hơn nữa với vóc người như thế, đặt ở trong giới giải trí cũng có thể khiến người ta chú ý.

Vì vậy, một số người rất không ưa Cảnh Nguyên Khải, kể cả nguyên chủ pháo hôi cũng coi hắn là dựa vào nhan sắc mới chiếm được spotlight.

Đường nhân sinh của Cảnh Nguyên Khải vốn thuận buồm xuôi gió, tiêu sái đứng trên đỉnh cao giới giải trí, sau đó dốc sức tạo nên đế quốc thương mại của mình.

Nhưng có lẽ tác giả đã khắc họa hắn quá thành công, nên quyển sách này cứ thế mà biến thành một thế giới thực.

Hiện thực thì thương drama hơn nhiều.

Cảnh Nguyên Khải cuối cùng bất hạnh chết trong tay đại Boss.

Theo như nội dung gốc của cốt truyện, trùm lớn tuy gia thế hùng hậu, chiếm vị trí thượng phong trong giới giải trí, nhưng mọi âm mưu đều không được như ý, thế là về sau bị Cảnh Nguyên Khải giết ngược lại.

Kết quả sau khi chuyển hóa thành thế giới thực, thằng trùm này hoàn toàn không đợi Cảnh Nguyên Khải trưởng thành rồi mới giết, thẳng tay diệt hắn luôn.

Vai chính chết, thế giới tan vỡ, hết phim.

Hệ thống kiên trì chờ Thời Thanh xem xong rồi toàn bộ nội dung, thấy cậu mở mắt ra, mới hoạt bát mở miệng: 【 Kí chủ, nhiệm vụ của cậu rất đơn giản, bảo vệ vai chính, đồng thời kéo độ bài xích xuống dưới 50% trong 1 tháng là được! 】

Sau khi trải qua một thế giới, nó đã hoàn toàn bị vị lão đại này chinh phục, bé ngoan nằm chờ thắng.

Thời Thanh lại dựa vào ghế, ngữ khí ôn nhu: 【 Thống bảo bảo, mày đoán, trùm thế giới này là thằng nào?】

Hệ thống đột nhiên có loại dự cảm không hay: 【... Tui không biết. 】

【 Là tao nè. 】

Hệ thống: 【... 】

【 Nên vui hay không, không ngoài ý muốn. 】

Thời Thanh tìm kiếm ký ức trong đầu, vừa nói chuyện: 【 Lần trước hay một cái là gì cũng chưa làm, giờ thì tốt hơn, trước khi chúng ta đến, thân thể này quất sạch việc rồi. 】

【 Đùa giỡn đại sự, bắt nạt đàn em, để coi gần nhất là gì nào, chà, ngoại trừ cái trò ớt cay lăng nhăng thì còn có lúc biết được Cảnh Nguyên Khải muốn thử vai thì sau lưng sai người vu khống hắn sử dụng quan hệ để có vai diễn. 】

Hệ thống: 【... 】

Nó trầm mặc một hồi lâu, mới cẩn thận : 【 Hắn... Không biết đâu nhỉ? 】

Thời Thanh vô tình đâm thủng hy vọng cuối cùng của hệ thống: 【 Biết, nếu không thì tao hỏi mày 100 độ bài xích của hắn tòi đâu ra. 】

Hệ thống: 【 Oa... 】

【 Nếu không thì chúng ta rút lui đi kí chủ, thế giới trước kiếm cũng nhiều tích phân rồi, không cần thiết phải kiếm ở thế giới này luôn đâu. 】

【 Sao phải lui chớ. 】

Thời Thanh nhìn chính mình trong gương, mắt hơi nheo lại: 【 Càng khó, không phải càng thú vị sao? 】

【 Mà trước hết thì mày đổi vị giác lấy dây thần kinh cảm giác yếu đi, lấy thêm dạ dày kim cương luôn. 】

Hệ thống vừa nghe muốn ở lại, không khỏi cao hứng, thật vui vẻ bắt đầu trả lời: 【 Kí chủ, thần kinh cảm giác yếu là hàng miễn phí, có thể dùng vị giác đổi lấy dạ dày kim cương.】

【 Đổi. 】

Sau khi trao đổi xong, hệ thống không nghĩ ra nổi kí chủ muốn làm gì, hiếu kỳ hỏi: 【 Dạ dày kim cương thì tui biết rồi, nhưng thần kinh cảm giác giúp gì được cho nhiệm vụ này thế? 】

【 Vì tao quên mất vị cay là cảm giác đau truyền đến, giờ cay muốn chết đây. 】

Hệ thống nghe cậu dùng giọng điệu bình thản nói xong câu đó: 【... 】

Kí chủ này thật sự quá độ ác.

Thời Thanh đứng lên, sửa sang lại trang phục trên người, ngắm nghía một chút.

Thật ra khuôn mặt này đúng là của trời ban, mặc dù đã sắp 30, nhưng vì được chăm sóc kĩ càng, màu da trắng nõn, mặt mày trong sáng, mặc dù bây giờ còn chưa trang điểm, môi lại mang màu sắc cánh hoa mềm mại tự nhiên.

Nhìn kiểu nào cũng thấy là một mỹ nam tử xuất chúng.

Chỉ là nguyên chủ thường ngày âm u, luôn xem thường địa vị thấp kém của người khác, gương mặt luôn lạnh lùng, cái nhan sắc hàng xịn này cũng có thể rơi xuống bảy phần.

Vì vậy fan nhan sắc của cậu cũng không phải nhiều, phần lớn đều là fan từ những nhân vật cậu đã đóng qua.

Thời Thanh đã xem qua đại khái ký ức.

Gia thế của nguyên chủ thật sự rất tốt, bối cảnh còn hùng hậu hơn so với nam chủ, chỉ là mẹ mất sớm, ba thì lấy vợ kế dẫn con riêng vào cửa, đứa con này tuy không ruột thịt nhưng được cái dẻo mồm, hết sức thân thiết với ba của nguyên chủ.

Nguyên chủ bởi vì căm ghét, nhằm vào em kế mấy lần, bị phản ngược lại, báo cáo cho ba mình, một người luôn được ba mẹ yêu thương thì làm sao chịu nổi quở trách, trực tiếp tức giận bỏ nhà ra đi, về điểm này, khá tương tự với Cảnh Nguyên Khải.

Nhưng cậu may mắn hơn, ba cậu cũng không thật sự tức giận đứa con trai này, tuy nguyên chủ bỏ vào giới giải trí, vẫn luôn dùng quan hệ của mình để che chở cậu, cho đến khi cậu trở thành ảnh đế.

Mà nguyên chủ lại vì vị em kế này, tính tình càng ngày càng âm trầm, không chịu được loại người rộng rãi, dù sao em kế kia cũng là dạng người như thế, một cái miệng có thể nói sống thành chết, chết thành sống.

Ngoài ra, cậu rất bài xích những người ưu tú như mình, nếu phát hiện người ta hơn mình một chút, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để đè người ta xuống.

Cảnh Nguyên Khải người này luôn luôn lộ liễu quen rồi, thật sự có thiên phú, lại giống y chang loại người nguyên chủ ghét nhất, vì vậy sau khi phát hiện "Có một tên đáng ghét như em kế mình", cậu quyết đoán ra tay.

Về sau càng ra tay càng cảm thấy tên này thở thôi cũng hờn, càng hờn càng mạnh tay, cuối cùng, hận không thể nổ chết Cảnh Nguyên Khải ngay tại chỗ.

Lúc thường không thù không oán, chỉ có điều kiểu tâm lý thấy đối phương ưu tú hơn mình là muốn đạp chết tất nhiên rất kì quái, nhưng nguyên chủ cảm thấy mình chả sai chỗ nào.

Từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, muốn gì có nấy, giẫm chết một con kiến ngứa mắt có gì lạ đâu?

Cảnh Nguyên Khải chính là con kiến to nhất mà cậu muốn giẫm chết.

Khi Thời Thanh mở ra cửa phòng trang điểm đi ra, trợ lý đang chờ ở bên ngoài, thấy cậu liền vội vàng nghênh đón: "Thời ca, phần diễn hôm nay của anh xong rồi, có về tửu điếm không?"

Đây là phụ tá mới được đưa đến, mấy người trước đó không đạt yêu cầu bị nguyên chủ đuổi việc hết, vì chưa có một vị trợ lý nào vượt qua nổi 1 tháng, nên cậu mới mang danh khó ở.

Người ta đối với nhân viên trợ lý đều đàng hoàng, chỉ có cậu là không vừa ý thì đuổi, một tháng ít nhất phải đuổi một người.

"Không trở về tửu điếm, ở lại."

Thời Thanh lạnh nhạt trả lời một câu, liếc mắt vị trợ lý trẻ tuổi kia một cái: "Cậu tên gì?"

Trợ lý trong lòng nghĩ tôi hầu hạ đại nhân thì đại nhân phải biết tên tôi là gì chứ, trên mặt lại bày ra một bộ "Không biết trợ lý theo mình 3 ngày tên gì là chuyện bình thường", trả lời: "Tôi là Cao Chất, Thời ca gọi Tiểu Cao là được."

"Ừm."

Thời Thanh dùng giọng mũi đáp một tiếng.

Cao Chất liếc bộ dáng của nam nhân vẻ mặt miễn cưỡng trước mặt, cảm thấy quả nhiên tiếng đồn vang xa.

Vị tổ tông này đúng là khó hầu hạ lại khó nói chuyện.

Tuy đến làm được 3 ngày, mà 2 ngày trước Cao Chân vẫn luôn bị sắp làm chân chạy việc, không biết làm sao gặp được Thời Thanh, hôm nay vất vả lắm mới có thể nói chuyện trực tiếp, vừa thấy mặt đã bị sai đi bỏ ớt vào cơm trưa của tiểu thịt tươi cùng đoàn phim.

Cao Chất vừa bắt đầu liền cảm nhận được mình đây là đang giúp hại người, y cũng không chính nghĩa đứng ra nói chúng ta không nên như vậy, mà là bé ngoan chạy đi mua ớt bỏ vào trong cơm Cảnh Nguyên Khải.

Lúc vừa vào Hành Thời, tiền bối nói rằng, đây là một nơi dơ bẩn, muốn yên phận làm việc, chỉ cần không phạm tội gì trái pháp luật phải vào tù, người ta bảo làm gì thì lo làm nấy.

Dù sao không có việc làm, ở nơi thành thị giá cả cắt cổ này, Cao Chất chỉ có thể hát tây bắc phong.

Y đang lặng lẽ thắp cho Cảnh Nguyên Khải một nén hương, không nghĩ tới sự việc diễn ra đều vượt khỏi dự liệu.

Đầu tiên là tiểu thịt tươi Cảnh Nguyên Khải này cũng không phải dạng vừa.

Thế mà thật sự muốn chỉnh Thời Thanh ăn hộp cơm bỏ thêm ớt kê của mình.

Nhìn thế thôi chứ cay vãi ra đấy!

Cao Chất trước khi mua đã tìm hiểu qua một chút, bình luận rất nhiều, cái gì mà mồm phun lửa, đau thấu tủy, cay đoạn trường, nhìn mà hù muốn rơi luôn tim nhỏ.

Bịch ớt trộn kia là tự tay y thêm vào, đảm bảo ăn một miếng sẽ khiến người hoài nghi nhân sinh.

Kết quả Thời Thanh cư nhiên cứ như vậy mặt không biến sắc ăn xong rồi...

Cao Chất liếc trộm, cực kì lo lắng dạ dày mình có chịu nổi hay không.

Nhưng mà Thời Thanh rất tốt.

Cảnh Nguyên Khải lần thứ hai nhìn thấy Thời Thanh, ảnh đế ngồi ở trên ghế, bộ dáng lười biếng hơi dựa ra sau, thần sắc nhàn nhạt bình thường, đang nói chuyện với Cao Chất bên cạnh.

Thời Thanh thân thể thon dài, bộ dáng lười biếng dựa vào ghế vốn là đẹp mắt, màu da lộ dưới ánh mặt trời cơ hồ trơn bóng, bất kể vị trí nào cũng như được tỉ mỉ chạm khác, thêm một phần thì sẽ mập, thiếu thì gầy, vừa đủ hoàn mỹ.

Đáng tiếc bộ dáng càng nhìn càng khiến người yêu thích của cậu, Cảnh Nguyên Khải thì càng bài xích.

Tướng mạo khí chất như vậy, lại ỷ vào thân phận chèn ép hậu bối.

Ngẫm lại liền không thoải mái.

Cũng có bởi vì nhìn mặt mà bắt hình dong, Cảnh Nguyên Khải hiếm thấy có chút ngạc nhiên lúc Thời Thanh nói chuyện với trợ lý, hắn là người đơn giản không kiêng dè trắng trợn, muốn biết Thời Thanh đang nói gì, không suy nghĩ nhiều, trực tiếp không tiếng động rời đi.

Lúc trước vừa ăn một miếng cơm đã ói ra, hắn thậm chí không cần đoán cũng biết là ai làm, cái thủ đoạn cấp 2 kiểu này, chỉ có Thời Thanh vô lí vô cớ ghim hắn làm ra.

Cảnh Nguyên Khải lúc đó thật sự bực muốn cười.

Vị Thời ảnh đế này tự tin tới cỡ nào, không hề che giấu hành vi của mình.

Lẽ nào anh ta thật sự cho rằng dựa vào gia thế lẫn địa vị thì sẽ có thể bình chân như vại, thích gì được nấy à.

Kiểu tật xấu này hắn không kham nổi.

Kết quả khí thế hùng hổ tìm tới cửa, Thời Thanh lại không chần chờ ăn sạch hộp cơm của Cảnh Nguyên Khải.

Làm Cảnh Nguyên Khải vốn định cho Thời Thanh một bài học cả người đều không dễ chịu, giống như đấm vào bịch bông vậy.

Hắn thực sự muốn biết, vừa nãy Thời Thanh rốt cuộc là không cay thật hay đang cố gượng. r

Thanh niên như báo hoa đi săn, vô thanh vô tức siết chặt tay, bước chân nhẹ nhàng không tiếng động, khiến Thời Thanh không để ý mà đi đến phía sau cậu.

Ảnh đế đang cùng Cao Chất nói chuyện, âm thanh thanh lãnh, ngữ khí bình thản: "Chà bịch ớt đúng là bao xịn, bữa sau đặt thêm."

Cao Chất: "..."

Y đầu đầy cay đoạn trường, kiên cường dựa vào tâm trí mạnh mẽ đáp lại: "Được, Thời ca."

Thời Thanh: "Bảo kịch vụ, cơm tối tôi mời, cậu lấy tiền đi mua đi."

Thầm nghĩ ông này rảnh việc ghê người ta có muốn đâu mà ông cứ làm thế, Cao Chất cẩn thận hỏi: "Thời ca, bịch ớt kia, có cần thêm vào trong cơm của Cảnh ca không?"

Cảnh Nguyên Khải cũng muốn biết.

Hắn đứng sau lưng Thời Thanh, từ góc độ này, thanh niên có thể từ trên cao nhìn xuống nam nhân hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của mình.

Cậu lười biếng dựa lưng vào ghế, tư thái hoàn toàn thả lỏng, Cảnh Nguyên Khải có thể nhìn thấy vành tai trắng mịn cùng phần tóc rối mềm mại phía sau cổ cậu.

Nhìn rất đẹp.

Đồng thời, Thời Thanh lên tiếng.

Cảnh Nguyên Khải lúc này mới phát hiện, chất giọng của Thời Thanh có phần đặc biệt, lạnh lùng, thanh thúy như hạt ngọc châu, lãnh mà long lanh, khiến người nghe cảm thấy đây là một người không quen tiếp xúc với người khác.

Ngữ điệu của cậu buồn chán, như đang mất hứng vậy.

"Cậu ta không thích, thêm làm gì."

Nghe xong lời này, Cảnh Nguyên Khải có chút vui.

Ẩn ý trong lời này có vẻ như không cao hứng thật.

Cao Chất cạn lời, trầm mặc một hồi, mới cẩn thận nhắc nhở:

"Thời ca, cái kia, người bình thường cũng sẽ không thích ớt trộn siêu cay như quỷ làm..đâu?"

Cảnh Nguyên Khải nấp phía sau Thời Thanh nhếch môi, ở trên cao nhìn xuống đôi môi mềm mại như hoa bỉ ngạn của cậu.

Rõ ràng là mặt không hề cảm xúc, hắn lại cảm nhận được từ Thời Thanh trên người truyền đến một thoáng buồn nhợt nhạt.

Âm điệu của ảnh đế so với vừa nãy thấp một chút, phảng phất tự lẩm bẩm:

"Tôi yêu thích."

【 Keng! Độ bài xích của Cảnh Nguyên Khải: 99/100. 】
Chương trước Chương tiếp
Loading...