Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 4



Cố Thanh Hà lạnh lùng mà nói,cho rằng Ngôn Trăn biết khó mà lui,đừng lại quấy rầy nàng.Nhưng giương mắt lại thoáng nhìn qua người kia,thấy người nọ chẳng những không bực,ngược lại nhấp miệng cười trộm.

"Ngươi lại cười cái gì."

"Không nghĩ tới Cố học bá còn có thói quen ở sạch.... a",Ngôn Trăn cười có điểm nhe răng trợn mắt,nhưng vẫn là thực ngoan ngoãn lui về phía sau một bước,sau đó bày ra biểu tình cực độ đáng thương mà tiếp tục nói:"Ta cho rằng ngươi sẽ tuân thủ hứa hẹn mà dạy cho ta,ta còn làm Lục Vãn Vãn đi trước,ngươi nếu không dạy ta,ta chính là một người về nhà,trời cũng không còn sớm,một người đi đường ban đêm cũng không an toàn,ngày mai có khóa tiếng Anh ta phải bị lão sư mắng".

Cố Thanh Hà hít sâu một hơi,ở chung đã nhiều ngày,nàng phát hiện chính mình ngoài miệng xác thực là nói bất quá Ngôn Trăn,lúc ấy đáp ứng lão sư là chính mình nhất thời hồ đồ,trẻ con không thể dạy chính là nói Ngôn Trăn loại người này,không yêu học tập còn kéo nàng xuống nước đục,"Ngươi căn bản không nghĩ học,hà tất làm ta dạy cho ngươi,uổng công phí sức."

"Ai ngươi từ từ".

Ngôn Trăn gọi đối phương lại,cũng đem tập sách lấy ra tới,Cố Thanh Hà nhìn người này ở trong túi lấy ra một kẹo ăn vặt tìm kiếm,có điểm không thể nhìn thẳng,cuối cùng Ngôn Trăn đưa cho nàng một quyển notebook.

"Nha,ngươi mở ra nhìn xem."

Cố Thanh Hà không lay chuyển được đối phương,đành phải mở ra,thế nhưng nhìn đến trên mặt giấy là nét bút ngay ngắn của bài giảng khóa tiếng Anh,thậm chí kiến thức mở rộng mà lão sư giảng thêm cũng được ghi chú vào,này tình huống là như thế nào.

"Ngươi đừng hoài nghi,cái này là vở của ta,nội dung cũng là ta ghi nhớ,chính là sợ ngươi nói ta không chịu tiến tới nên không dạy ta,ta cũng là nghĩ tiến bộ".

Ngôn Trăn nói như vậy,hướng về phía đối phương lộ ra hai răng nanh,có lẽ bởi vì Ngôn Trăn thực sự có tâm tiến tới,lại có lẽ bởi vì đối phương tươi cười quá mức hồn nhiên,làm nàng ý thức được tựa hồ đã lâu rồi không ai hướng chính mình lộ ra biểu tình như thế,lãnh đạm trên mặt có chút trở nên nhu hòa,yên lặng mà cùng đối phương ngồi xuống.Ngôn Trăn nhìn đối phương cam chịu dạy chính mình,trong lòng nghĩ cái hũ nút ngồi cùng bàn này cũng không phải không có nhân tình,trong lòng vui vẻ,bắt đầu sao chép tiếng Anh,trên bàn lại thêm một quyển notebook.

"Đây là?",Ngôn Trăn ngẩng đầu hỏi.

"Học bằng cách này rất khó nhớ,ngươi nhìn xem thử cách này".

"Đây là bí tịch trong truyền thuyết của đệ nhất học bá Nam Bình trung học đây sao",Ngôn Trăn mở to hai mắt biểu cảm có điểm khoa trương,ngữ điệu buồn cười thiếu chút nữa làm Cố Thanh Hà mất đi biểu tình thường ngày,vì không bị Ngôn Trăn kéo,Cố Thanh Hà đành phải lấy ra một quyển sách dời đi lực chú ý.

Ngôn Trăn vốn định quay đầu nói tiếng cảm ơn,nhưng nhìn đến Cố Thanh Hà đang xem thư liền không lại quấy rầy, nàng nghiêng đầu lẳng lặng mà quan sát đối phương,nói thật nàng cũng không rõ lắm chính mình vì cái gì đối với cái ngồi cùng bàn nàng càng thám nhập hiểu biết,nàng càng có điểm tò mò,Cố Thanh Hà người này trời sinh lãnh tính đến tột cùng là như thế nào hình thành.

Cố Thanh Hà thật đúng là ngồi nơi nào đều eo lưng thẳng tấp.

Chẳng lẽ bởi vì gia giáo khắc nghiệt,mới có thể đối với chính mình yêu cầu nghiêm khắc như vậy, Ngôn Trăn suy nghĩ miên man,trong đầu đã suy nghĩ mười tám cái kịch bản Cố Thanh Hà thành tích tuột dốc,ở nhà bị ngược đãi hoặc là mẹ kế khi dễ thân ba chẳng quan tâm.Tức khắc trong đầu nảy lên một trận đồng tình,nhìn Cố Thanh Hà ánh mắt cũng phủ lên một tia thương hại.

"Nhìn cái gì sách,mà mê mẩn như vậy?",Ngôn Trăn khẽ đi đến phía sau Cố Thanh Hà,hơi hơi cuối đầu nhìn Cố Thanh Hà đang lật trang sách," 'Ta sở dĩ thích ngài,là bởi vì ngài không có yêu ta' ",oa ~ câu này nói đến thật hay,ta cũng thích 'Đêm Trăng' ".

Nghe đối phương đọc một lời kịch trong sách,biểu tình trên mặt Cố Thanh Hà hiện lên một tia quẫn bách,lập tức khép sách lại,mới vừa quay đầu quanh hơi thở đã nghe thấy một cổ mùi hương dầu gội nhàn nhạt,Ngôn Trăn cách nàng quá thân cận,tóc dài đều đáp ở trên vai nàng,cùng với hơi thở ấm áp của đối phương chạm vào vành tai nàng.

"Thay lời nói một chút",Ngôn Trăn hơi hơi cuối đầu,nhìn thẳng vào mắt đối phương,tiếp theo nói:"Yêu là không cần đáp lại,ta thích ngươi là thật,ta không cần ngươi biết cũng là thật".

"........"

Cố Thanh Hà nghe đối phương nói xong,cả người ngây ngẩn vài giây.Ngôn Trăn có thể thấy được Cố Thanh Hà con ngươi lãnh đạm hơi hơi rung động một chút.Nàng có điểm xấu hổ mà nhíu nhíu mày,chạy nhanh bổ sung nói:"Đây là ta lý giải câu này lời kịch".

"Ngươi không cảm thấy ngươi dựa ta quá gần sao".

"A–––– ngượng ngùng".

Ngôn Trăn lập tức đứng lên miễn cho bị đối phương đẩy ra,nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt Cố Thanh Hà bắn lại đây vô số mũi tên,đối phương đôi mắt gắt gao nhìn nàng,nàng chỉ có thể lập tức nghiêm chỉnh bắt đầu học tiếng Anh.

Trong không khí ngưng kết làm Ngôn Trăn nhất thời trầm mặc,nàng đang nghĩ nên nói cái gì mới tốt".

"Vừa nãy ta......"

"Kỳ thật......"

Hai thanh âm đồng thời vang lên,này không thể không làm Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn người nọ bên cạnh,đối phương tuy rằng mặc ngoài cực kỳ bình tĩnh,nhưng biểu tình có điểm mất tự nhiên."Ngươi nói trước".

Cố Thanh Hà nhấp miệng,do dự mãi mới mở miệng,"Kỳ thật trường học quy định,không thể xem sách đó."

"Ân,a ta biết,làm sao vậy",Ngôn Trăn nghi hoặc hỏi.

Thẳng thắn như vậy,nhưng thật ra làm Cố Thanh Hà có điểm ngoài ý muốn,nàng còn tưởng đối phương sẽ châm chọc chính mình.

"Không có gì",Cố Thanh Hà đem sách bỏ vào cặp.

" 'Sách cùng học tập không quen hệ liền không thể xem',cái này nội quy vớ vẩn của trường học,Nga Quốc tác phẩm văn học như thế nào không thể nhìn,yêu đương thì làm sao,ta cũng thích xem"Ngôn Trăn nói xong hướng đối phương nháy mắt một cái,liền cuối đầu tiếp tục học tiếng Anh.

Cố Thanh Hà nhìn gia hỏa trước mắt này tuy rằng ngày thường bộ dáng nằm không ra nằm ngồi không ra ngồi,bộ dáng nghiêm túc lên nhưng thật ra giống một cái học sinh,tựa hồ mình cũng không quá bài xích nàng.

"Cái này từ đơn sao chép đều sai rồi".

Cố Thanh Hà chỉ vào sách bài tập của Ngôn Trăn,tiếp tục hỏi:"Thực sự rất khó nhớ sau?".

Ngôn Trăn có thể nói là do Cố Thanh Hà đứng bên cạnh mình nhìn xem chính mình chép mà khẩn trương sau,đáp án hiển nhiên là không thể.

"Ta đầu óc bổn,nhớ cũng khó khăn".Nói xong còn mang theo nụ cười ngây ngô cộc lốc.

Cố Thanh Hà cũng không mất kiên nhẫn,ngược lại lấy ghế đến ngồi xuống kế bên nàng,bắt đầu dạy nàng nên học như thế nào,như thế nào sử dụng loại ngữ pháp này.Ngôn Trăn có điểm kinh ngạc,cười nói:"Không nghĩ tới ngươi còn rất nhiệt tình".

"Nói nhiều,có học hay không?",Cố Thanh Hà làm ra động tác thu tay lại ý bảo."Học, đương nhiên học,Cố học bá tự mình dạy sao có thể không học,nếu là ngày thường,khẳng định một giờ có thể thu phí đến mấy trăm tệ."

Cố Thanh Hà cũng không để ý tới đối phương đang nói mê sảng,đem chính mình sách vở lấy ra bắt đầu dạy nàng,nàng nghĩ nếu đã đáp ứng lão sư,không dạy hảo chính là ném chính mình mặt mũi.

...................

Thời điểm Ngôn Trăn hoàn toàn thành thục nhớ kỹ 30 tổ từ đơn này,hơn nữa còn hoàn mỹ chuẩn bị nội dung bài tiếng Anh tiết sau,họ Ngôn nào đó bụng không ngừng phát ra tiếng kháng nghị.

"Trời ạ,đã 7 giờ 50,chúng ta cư nhiên học một tiếng rưỡi.....",Ngôn Trăn nhìn nhìn đồng hồ cảm thán nói,lập tức bắt đầu thu dọn cặp sách.

Cố Thanh Hà liếc mắt nhìn đối phương một cái,còn không phải do nàng ban tặng,cái này Ngôn Trăn hỏi cái gì cũng không biết,làm cho nàng từ đầu tới đuôi đều phải giảng lại một lần,đương nhiên hiệu quả cũng có,chính là cư nhiên nàng đều giảng đến giờ này,chính mình cũng quá có tâm đi.

"Đi,thỉnh ngươi đi ăn đồ nướng BBQ".

Ngôn Trăn duỗi duỗi người,vốn định ôm đối phương hét to một tiếng,nghĩ đến đối phương có thói quen ở sạch liền nắm lấy quai cặp của Cố học bá,mời khách cảm tạ đối phương.

"Nướng BBQ",Cố Thanh Hà hỏi

"Đúng vậy,ta biết một nhà hàng nướng BBQ đặt biệt đặt biệt ngon",Ngôn Trăn thề non hẹn sắt nói,nhìn Cố Thanh Hà tựa hồ có điểm không vui,tiếp tục mời:"Đã dạy đến giờ này,không thỉnh ngươi ăn một bữa cơm ta sẽ cảm thấy băn khoăn."

"Không cần",Cố Thanh Hà theo bản năng cự tuyệt hảo ý của đối phương.

"Ngươi suy xét lại chút đi,ngươi xem ngươi đã dạy ta đến giờ này",Ngôn Trăn rất trân thành tha thiết mà nhìn đối phương.

"Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi",Cố Thanh Hà nói.

"Ai,như vậy không được",Ngôn Trăn không thuận theo mà tiến tới che trước mặt không cho nàng đi.

"......."

Cố Thanh Hà nhìn cái người ngồi cùng bàn không quá một tuần này.Nói thật nàng cũng không quá đói,buổi tối không ăn một bữa cũng không đói được,tuy rằng không cùng người khác ăn qua,nhưng nàng biết "nướng BBQ" loại này khói nướng đồ ăn vốn không quá tốt cho sức khỏe.

Ngôn Trăn nhìn người vẫn muốn đi về,lập tức túm lấy tay áo Cố Thanh Hà,vẻ mặt đáng thương nói:"Ngươi liền như vậy nhẫn tâm cự tuyệt ta sao,một mình ăn không thú vị,ta đảm bảo nhà hàng này tuyệt đối ăn ngon,hoàn cảnh cũng tốt,khẳng định sẽ không làm ngươi ghét bỏ".

"Cho nên,kết quả vẫn là chính ngươi muốn ăn",Cố Thanh Hà đem móng vuốt của đối phương bắt lấy,liếc liếc mắt nhìn họ Ngôn nào đó tính cách cùng chính mình khác một trời một vực.

Ngôn Trăn nhấp miệng cười một cái:"Nhìn ngươi nói như vậy,ta xem như ngươi đáp ứng,ta là thiệt tình mời ngươi".

...

...........

Càng tới gần đường phố phía trước một đám lập lòa thẻ bài,càng có thể nghe thấy mùi vị thịt nướng ở bốn hướng.Cố Thanh Hà cũng không biết chính mình là như thế nào,thế nhưng ma xui quỷ khiến mà bị Ngôn Trăn kéo lại đây.Nàng từ lúc chào đời tới nay vẫn là lần đầu tiên đơn độc cùng người khác ăn cơm,tuy rằng đây là nướng BBQ,cách thật xa cũng có thể nghe thấy những khách hàng đó thét thật to,hảo náo nhiệt.

"Hiện tại đổi ý cũng không kịp".

Ngôn Trăn lập tức nhìn ra Cố Thanh Hà bên cạnh tưởng đi,kịp thời lôi kéo đối phương tiến tới phía trước.

"Ta không quen hoàn cảnh như vậy", Cố Thanh Hà muốn nói lại thôi,nàng thích địa phương an tĩnh,ăn cơm nàng cũng lựa chọn nơi thực an tĩnh.

"Ngươi a,chính là đối với bản thân quá khắc nhiệt,phố phường hẻm nhỏ như vậy mới có hơi thở nhân gian",Ngôn Trăn cười nói:"Ngươi xem những cái đó thanh âm đều là bên ngoài những đại thúc đó truyền tới,chúng ta ngồi bên trong,có cách gian ".

"Chính là".

"U,này không phải tiểu Trăn sau,đã lâu cháu không tới".

Cố Thanh Hà vừa muốn nói chuyện liền bị một thanh âm của người nam nhân phía trước đánh gãy,người này ước chừng 40 tuổi,trong tay còn cầm cây gắp vừa mới nướng thịt dê.

"Thúc,ta mang bằng hữa tới ăn,có chỗ ngồi sao".Ngôn Trăn cười tủm tỉm nói,thuận tiện đem Cố Thanh Hà phía sau kéo tới,"Ta bằng hữa,học bá đệ nhất Nam Bình".

"Oa,học bá Nam Bình trung học,kia thật giỏi,thúc trước đưa thịt dê cho các ngươi ăn lót bụng".

Nam nhân tự xưng thúc nói xong liền lấy ra chút thịt dê đưa cho Cố Thanh Hà,Cố học bá vừa muốn từ chối,đã bị người phía sau cầm trở về:"Không có việc gì,ta cùng thúc là khách quen,ăn mấy xâu thịt dê cũng không làm hắn phá sản."

Từ thúc nghe xong cười ha hả,hắn chính là thích tính cách này của Ngôn Trăn,"Ngươi tiểu nha đầu này nhưng thật ra quỷ tinh thực,các ngươi trước ngồi trong tiệm,muốn ăn cái gì liền gọi".

"Ân",Ngôn Trăn cắn một ngụm thịt dê mới vừa nướng chín,lập tức thỏa mãn mà thở phào một hơi,cầm một cây thịt nướng đưa tới bên miệng Cố Thanh Hà,ý bảo đối phương nếm thử xem.

Cố Thanh Hà đành phải ởm ờ tiếp nhận một cây vào phòng,nàng không vui ăn cái gì ở ngoài phòng,mãi cho đến ngồi xuống mới ăn thử một ngụm nhỏ.

"Người chú ý".

Ngôn Trăn bỡn cợt mà đánh giá đối phương,cũng đi theo ngồi xuống.
Chương trước Chương tiếp
Loading...