Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 45: Ngôn linh đặc biệt



Thái độ của thượng đế đối với thiên sứ rất rõ ràng.

Chỉ có sí thiên sứ sáng tạo ra lúc đầu mới có thể vào mắt của y, những thiên sứ còn lại, bao gồm cả trí thiên sứ đều là kết quả sản xuất hàng loạt. Đối với thiên sứ hở một tí là cả triệu, căn bản y không có ánh mắt dư thừa phân cho bọn họ. Thiên đường là một tập thể, thượng đế sẽ chú ý thiên đường, nhưng sẽ không lưu ý những thiên sứ bình thường không thu hút trong đó.

Về phần sí thiên sứ trưởng Lucifiel, yêu cầu của thượng đế đối với hắn là cao nhất.

Cao đến mức sách Sáng Thế cũng có chút nhìn không được.

Nếu thật sự muốn một thiên sứ hoàn mỹ, sao ngay lúc ban đầu không dạy hết tất cả các tri thức cần thiết vào, như vậy thiên sứ sẽ vĩnh viễn tôn kính thượng đế, nhưng cái giá phải trả là “hắn” vĩnh viễn cũng không phải Lucifiel.

Sách Sáng Thế không nói, buồn bực nhìn chằm chằm thượng đế, mà thượng đế bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Michael nói hắn mang cốt nhục của Luci.”

“…!”

“Ngô nên khiển trách hắn như thế nào?”

“…!!”

Sách Sáng Thế nhất thời kích động, viết ra trên giấy: rút gân lột da, sảy thai!

Thượng đế: “Tâm tính ngươi còn cần tăng mạnh.”

“Là chuyện nói giỡn.” Thượng đế dùng giọng điệu không buồn không vui nói rằng, “Michael bị Luci sủng quá mức, ngay cả lời như thế cũng dám nói, ngô biết nếu khiển trách Michael, Luci sẽ khổ sở, nhưng mà loại chuyện này nhất định phải có cảnh cáo.”

Sách Sáng Thế mờ mịt, ngài muốn cảnh cáo cái gì vậy?

Thượng đế hạ mắt, “Một cơn ác mộng.”

Dưới ngôn linh của thượng đế, ban đêm Michael liền nhấm nháp được trải nghiệm “mang thai” thê thảm. Trên thực tế so với trình độ khiển trách Lilith trong tương lai, thượng đế đã thủ hạ lưu tình không biết bao nhiêu lần, không để cho Michael chân chính “lời nói ra lập tức thi hành”.

“A a a a a a —— ”

Trong cung điện sí thiên sứ phó phát ra một tiếng hét thảm.

Michael che bụng, co cẳng bỏ chạy về phía trước, lúc này Lucifiel vừa mới nằm xuống.

Tiếng đập cửa điên cuồng như mưa to đánh thức hắn.

Lucifiel mở cửa điện ra, nhìn thấy thiên sứ tóc đỏ đánh tới, lạnh run ôm lấy hắn. Lucifiel ngẩn người, vuốt mái tóc đỏ rực rỡ của Michael, “Michael, ngươi gặp ác mộng sao?” Hắn chần chờ nhìn đôi chân không mang giày của Michael, còn có một thân ăn diện đi ngủ điển hình, nhất định là sau khi lên giường nghỉ ngơi có chuyện gì xảy ra.

Michael tinh thần hoảng hốt, “Ta mơ thấy ta mang thai con của ngài…”

Lucifiel: “…”

Hai tay hắn buông lỏng, muốn ném phó quan đang ôm lấy mình xuống đất.

Có điều Michael nắm chặt thắt lưng hắn.

“Không chỉ như thế!” Michael như mèo bị đạp phải đuôi, hét rầm lên, “Có thai cũng thôi đi, vì sao một cái tiếp một cái mà sinh non, thể chất của ta có kém như vậy sao? Mỗi lần sinh non đều hệt như thật, ta bị đau đến chết đi sống lại! Điện hạ, nhất định là ác ma nào dùng sức nguyền rủa ta, không thì ta sẽ không mơ thấy loại chuyện này!”

Lucifiel đã không biết nên bày ra biểu tình gì.

Michael…

Việc này chỉ có thể coi như báo ứng của ngươi lúc ban ngày.

Nghĩ đến lúc ban ngày có ai có khả năng biết chuyện này, thân thể Lucifiel cứng đờ.

Thượng đế!

Hắn bưng kín cái miệng nói không lựa lời của Michael, “Bớt nói vài câu!”

Hai mắt Michael đẫm lệ rưng rưng, “Hức hức…”

Trong đại thánh đường, hắc thượng đế u lãnh nhìn một màn này, “Michael và Lucifiel quan hệ tốt như vậy ư?” Mặc kệ việc có được thân thể Lucifiel hay không, Lucifiel đều là của y, sao có thể ấp ấp ôm ôm với Michael!

Còn ra thể thống gì!

Sách Sáng Thế nửa ngày cũng không phát ra âm thanh, hắc thượng đế nghi hoặc cầm lấy nó nhìn nhìn.

Y lộ ra vẻ giật mình, “Ngươi bị cấm ngôn.”

Buông sách xuống, hắc thượng đế nói khẽ không thể nghe thấy: “Trách không được bên tai an tĩnh.”

Sách Sáng Thế không để ý tới y.

Một đám đều không phải chủ nhân tốt!

Hắc thượng đế dùng một câu ngừng việc khóc lóc kể lể của Michael, “Michael.”

Michael tức khắc đứng thẳng thân thể, trên lông mi còn dính nước mắt, tươi cười lại nhanh chóng lộ ra.

“Ngô thần.”

“Quá thất lễ.”

“Ta lập tức trở về, xin thần thứ tội!”

Không đợi Lucifiel giữ lại, hắn ta đã tựa như lửa đốt mông mà chạy đi.

Lucifiel nhìn hắn ta rời đi, nghĩ thầm rằng còn có thể cười, nghĩa là tình huống không có hỏng bét như vậy.

Hắc thượng đế nói: “Luci.”

Lucifiel chỉnh lý y bào bị Michael cọ loạn, tao nhã hành lễ, “Ngô thần, ban đêm quấy rầy ngài.” Trong quy tắc hành vi thiên sứ, mọi việc trước hết đều phải tổng kết trên người mình một chút, rồi lại nhận sai.

Hắc thượng đế nghĩ đến thắt lưng mà trước đó Michael ôm lấy, ánh mắt không khỏi dừng lại ở chỗ thắt lưng hắn.

Michael nói mơ thấy mang thai con của Lucifiel, hắc thượng đế cảm thấy trong này khẳng định có thượng đế ra tay, không chừng là dùng ác mộng để cho Michael một cái giáo huấn. Nhưng mà hắc thượng đế không thích loại nội dung ác mộng này, có mình ở đây, y làm sao có thể cho phép có sinh linh khác đụng vào Lucifiel, còn sinh ra con nối dõi cho Lucifiel.

Lucifiel là của y.

Dù muốn sinh, cũng là Lucifiel sinh ra thần tử của y. (thần tử: con của thần)

Đôi mắt vàng kim của hắc thượng đế sáng lên, tìm được một chuyện có thể khiến mặt quang minh tức chết.

Nếu y để Lucifiel mang thai, dựa vào thiên đường, thậm chí với chuẩn tắc hành vi của thượng đế, sảy thai là không thể. Đứa nhỏ như vậy khẳng định sẽ kế thừa hắc ám đến từ căn nguyên, đến lúc đó thượng đế phải vô cớ tiếp nhận một đứa con hắc ám. Nếu vứt bỏ đứa bé này, vậy càng tốt, Lucifiel có khả năng rất lớn sẽ quyết liệt với thượng đế.

Lúc tâm tư hắc thượng đế biến hoá kỳ lạ, Lucifiel có chút bất an.

“Ngô thần, ta có thể về nghỉ ngơi không?”

“Ngươi tới Thủy Tinh thiên.”

Lời hắc thượng đế nói khiến bước chân Lucifiel chuẩn bị trở về dừng lại, trong mắt kinh nghi bất định.

“Ở lại cung điện Thủy Tinh thiên, ngô muốn nhìn ngươi một chút.” Hắc thượng đế thay đổi giọng điệu quá mức cường ngạnh, ôn hòa nói rằng, “Tuy rằng ngươi không thích hợp đến đại thánh đường, nhưng mà ở Thủy Tinh thiên, ngô có thể cảm giác được hơi thở của ngươi.”

Ở lại Thủy Tinh thiên?

Lucifiel bỗng nhiên nghĩ đến không khí ấm áp lần trước khi cùng giường, trong lòng hẫng một nhịp.

Nhất định là đại thánh đường xảy ra chuyện gì, cho nên không thích hợp hắn đến một mình, ngô thần lo lắng hắn tùy tiện tiến vào sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt gì đó. Nhưng mà ở Thủy Tinh thiên liền khác, hắn có một cung điện ở chỗ đó, muốn ở bao lâu có thể ở bấy lâu. Làm bạn như vậy tuy rằng không tính là làm bạn trên ý nghĩa chân chính, nhưng mà dưới cái nhìn của thần, hẳn là không khác biệt lắm.

Bởi vì trong Thủy Tinh thiên, chỉ có thần.

Tín nhiệm áp đảo nghi ngờ, Lucifiel dịu dàng nói rằng: “Được, ta lập tức đi qua.”

Hắn thay một thân y bào ra ngoài, đóng cửa điện rời khỏi Hằng Tinh thiên.

Trong Thủy Tinh thiên.

Lucifiel đi vào cung điện của mình, phong cách bài trí cung điện không khác biệt Hằng Tinh thiên, không có một hạt bụi, có thể nói trong Thủy Tinh thiên không tồn tại bất cứ thứ gì dơ bẩn.

Hắn nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn đại thánh đường cách đó không xa ngoài cửa sổ.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn có thể giúp thần hay không, hắn không hy vọng thần vẫn luôn triệu hồi đồng bạn của hắn, lại không triệu hồi hắn.

Ở nơi hắn nhìn không thấy, hắc thượng đế tránh thoát khỏi ngự tọa, đứng thẳng lên, thánh quang sáng ngời loá mắt trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Y nhìn về phía sách Sáng Thế giống như vật chết, đôi mắt vàng kim hiện lên một tia nghi hoặc, “Vì sao ngươi không ngăn cản ngô?”

Sách Sáng Thế nằm ngay đơ.

“Ngươi đã buông tha, vậy liền thành thật mà ở đây đi.”

Hắc thượng đế lạnh lùng bỏ sách Sáng Thế xuống, biến mất trong đại thánh đường. Một lúc lâu, sách Sáng Thế run rẩy, tuy rằng không có âm thanh, trên giấy lại tràn ngập “Ha ha ha ha ha!”

Lucifiel mới vừa dâng lên cơn buồn ngủ, phía sau lưng liền dán lên một lồng ngực có độ ấm.

Hắn thầm hít một hơi.

Vừa cúi đầu xuống, hắn liền nhìn thấy đôi tay vây quanh trên eo mình, ống tay áo màu trắng xuất hiện một góc dưới thánh quang đã nhạt đi, như tuyết như mây, khiến Lucifiel không khỏi tưởng tượng cảnh thần linh tóc bạc thân mặc bạch y, bước đi ở trước mặt hắn.

Đó nhất định là hình ảnh thần thánh nhất trên đời.

Đáng tiếc bút lực của hắn, không cách nào vẽ ra chân dung thần linh.

“Luci…” Nhẹ giọng gọi, sau đó là vành tai Lucifiel ướt át, bị ngậm vào trong miệng. Hai má Lucifiel chậm rãi trở nên hồng hồng, từ nhạt biến thành đậm, hô hấp có chút ngưng trệ. Hắn không có cách nào khắc chế nhịp tim đập, thần chỉ là đơn giản mà ôm hắn, tay cũng không có lộn xộn, nhưng mà cánh môi hôn và mút vào khiến hắn tâm hoảng ý loạn.

Thần đã hứa hẹn sẽ không muốn hắn.

Chỉ là hôn mà thôi, Lucifiel làm cho mình trầm tĩnh lại, tay chạm vào ngón tay thượng đế.

Thực thon dài.

Không khó tưởng tượng sau khi không còn thánh quang, hai tay này sẽ có bao nhiêu xinh đẹp.

Bỗng đột nhiên, tay thượng đế muốn sờ lên trên, Lucifiel bỗng nhiên chỉ kịp bắt lấy một bàn tay, cái tay còn lại đã từ trên eo dời đi. Ngón tay thần nhẹ nhàng xoa lồng ngực hắn, y bào vuốt ve da thịt, đầu vú cũng bị vuốt ve đến. Lucifiel hít một hơi khẽ đến không thể nghe thấy, biết ngay thần sẽ không buông tha hắn dễ dàng như vậy mà.

Lucifiel chỉ nắm tay trái thượng đế, mặt đỏ lên, hai mắt nhắm lại.

Y bào ở đầu vai bị kéo xuống.

Cái tay vuốt ve ngực hắn cũng chui vào trong y bào.

Sở dĩ hắn yên tâm như vậy, là bởi vì hắn không cảm giác được nửa người dưới của thượng đế phản ứng, thượng đế ôm hắn, thân thể kề sát, rất nhiều chuyện Lucifiel đều có thể phân biệt ra.

Dần dần, hô hấp Lucifiel trầm ổn, ngủ mất.

Hắc thượng đế hoàn toàn choáng váng.

Y cũng sắp nuốt hết Lucifiel rồi, Lucifiel lại ngủ thiếp đi trong lòng ngực y, mặt mày an bình, như là thiên sứ mới sinh. Lúc hắc thượng đế muốn tiến thêm một bước xâm phạm Lucifiel, lại phát hiện một chuyện còn khủng bố hơn cả chuyện thiên sứ ngủ mất.

Y thế mà lại không cứng lên!

“Không có khả năng.” Hắc thượng đế dùng eo bụng nhẹ mài trên mông Lucifiel, vẫn không có phản ứng. Cho dù để kẽ mông kẹp lấy nửa người dưới của y, y cũng chỉ có thể cảm giác được thân thể mềm mại, mà không phải dục vọng cực nóng.

Hắc thượng đế: “…”

Trong ngực ôm thiên sứ tóc vàng tha thiết ước mơ, y lại không cách nào tiến hành bước tiếp theo.

Muốn cho Lucifiel mang thai, tiền đề là y có thể bắn!

Hắc thượng đế tức giận đến ngón tay run rẩy, rốt cuộc hiểu rõ vì sao sách Sáng Thế yên tâm để y rời đi rồi!

Hóa ra là thượng đế dùng ngôn linh hạ cấm chế cho mình, bất luận là mặt quang minh hay là mặt hắc ám đều phải tuân thủ ngôn linh đặc biệt này —— buổi tối không cứng! Hắc thượng đế không có ngôn linh, cũng không cách nào cởi bỏ ngôn linh lạnh mặt, chỉ có thể ôm lấy thiên sứ, hưởng thụ cả đêm bồi ngủ.

Ngươi chờ đó cho ta, thượng đế!

Hết chương 45
Chương trước Chương tiếp
Loading...