Toàn Trí Độc Giả

Chương 47



Sau khi đi xuống từ nhà hát, tôi đi thẳng đến ga Myeongdong cùng Lee Hyunsung và Yoo Sangah. Ga Dongmyo rất quan trọng nhưng có việc phải làm trước. Tôi đã giết Đại diện của Seoul và lấy cờ nên tôi phải nhanh chóng chiếm lấy nhà ga trống.

Lee Hyunsung nói với giọng lo lắng.

"Có ổn không nếu chỉ đem theo chúng tôi?"

"Sẽ không có cuộc chiến nào xảy ra cả. Tôi sẽ quyết định phải làm gì với họ. Nếu tôi để họ một mình, họ sẽ chết sớm."

Những 'kẻ lang thang' bị mất nhóm sẽ trở thành con mồi cho các nhóm khác, giống như các thành viên Liên minh Địa chủ đã rời ga Chungmuro.

Nhưng khoảnh khắc đến ga Myeongdong, chúng tôi đã thấy một cảnh tượng bất ngờ. Người dân ở ga Myeongdong đã bị ai đó tấn công. Những gì còn sót lại thật kinh khủng. Tôi thấy một nhóm đàn ông đang đứng gần ga Myeongdong. Họ trở nên bối rối khi nhìn thấy chúng tôi và nhanh chóng chạy về hướng ga Hoehyeong, không dễ để đuổi theo vì họ có xe đạp.

Như thể họ biết tôi đang đến. Có nhiều hơn một điều kỳ lạ đang diễn ra.

Lee Hyunsung hỏi, “Những người này là ai? Chuyện gì đã xảy ra?”

"Tôi không biết."

"Ngay cả Dokja-ssi cũng không biết..."

Lee Hyunsung nuốt nước bọt một cách lo lắng. May mắn thay, chỗ cột cờ của ga Seoul trống rỗng.

[Hiện tại không có nhóm nào chiếm trạm Myeongdong.]

[Bạn có chắc chắn muốn tiếp quản nhà ga?]

Tôi cắm cờ vào giá treo cờ và kéo nó ra một lần nữa. Sau đó, một lá cờ giống như lá cờ của tôi xuất hiện trong ngăn chứa cờ.

[Bạn đã chiếm trạm Myeongdong.]

[Trạm bị chiếm sẽ không bị tước khỏi bạn trừ khi căn cứ chính hoặc cờ của bạn bị lấy đi.]

[Hiện đang chiếm đóng: Chungmuro ​​(Cơ sở chính), Myeongdong]

[Điểm thành tích của cờ đỏ đang tăng lên.]

Màu đỏ của lá cờ chuyển sang màu tối hơn.

[Ảnh hưởng của bạn đã mở rộng bằng cách tiếp quản một trạm mới.]

[Kịch bản ẩn đã đến!]

[‘Vương lộ’ đã bắt đầu!]

[Đường kịch bản ẩn giấu

Thể loại: Ẩn

Độ khó: A

Điều kiện: Chiếm tối thiểu 10 trạm trong thời gian giới hạn.

Thời gian giới hạn: 10 ngày

Phần thưởng: Thuộc tính của một vị vua.

Thất bại: Nếu bạn không thể chiếm tối thiểu một trạm mỗi ngày, bạn và các thành viên trong nhóm của bạn sẽ chết.]

Cuối cùng tôi cũng đến kịch bản ẩn khủng khiếp. Một khi tôi bắt đầu nhiệm vụ này, tôi sẽ không thể quay lại. Chỉ có hai số phận cho một vị vua.

Trở thành vua hoặc chết.

[Ứng cử viên ngôi vua mới đã bắt đầu đi trên con đường của mình!]

Từ giờ trở đi sẽ là cuộc đấu tranh đoạt cờ toàn diện.

__________

Tôi trở về Chungmuro, tập hợp các thành viên trong nhóm và nói với họ về kịch bản ẩn. Jung Heewon làm vẻ mặt thích thú trong khi Lee Hyunsung có vẻ bối rối. Yoo Sangah vẫn lo lắng như mọi khi.

"Nghe có vẻ là một kịch bản khó... Dokja-ssi, nó sẽ ổn chứ?"

"Không cần lo lắng, đến giờ mọi chuyện vẫn ổn."

Một thiên thần hay một kẻ ngốc... Trong tình huống này, họ đều lo lắng hơn là ghen tị với kịch bản ẩn.

Lee Hyunsung nói, "Tôi rất vui vì Dokja-ssi là ứng cử viên cho ngôi vua."

"Cảm ơn. Giờ có phải mọi người nên gọi tôi là bệ hạ không?"

Tôi bị Jung Heewon đánh vào đầu khi đùa cợt trong lúc Lee Hyunsung nói những lời nghiêm túc.

"Tôi không muốn."

"Thưa bệ hạ, dựa trên kịch bản ẩn này, chúng ta có nên đi chiếm một nhà ga mới ngay không? Ngài nên suy nghĩ về mạng sống của các thần dân của mình." Jung Heewon nói một cách mỉa mai.

Tôi gật đầu.

"Tôi nghĩ rằng chúng ta cần tìm hiểu về những người đã tấn công chúng ta. Tôi sẽ đi thẳng đến Dongmyo. Jung Heewon-ssi và Lee Hyunsung-ssi, hai người sẽ đi với tôi chứ?"

Yoo Sangah giơ tay trước lời của tôi.

"Vậy còn tôi..."

"Yoo Sangah-ssi sẽ ở lại đây."

"Ah, thực sự... tôi đã mong chờ một điều gì khác."

Tôi lắng nghe giọng nói của Yoo Sangah, nghe có vẻ ảm đạm. Có lẽ Yoo Sangah đã nghĩ rằng mình thật vô dụng. Sát thương của cô ấy không mạnh bằng Jung Heewon và cô ấy cũng không có thể chất vượt trội như Lee Hyunsung. Ngoài ra, cô không có con át chủ bài mạnh mẽ như Gilyoung.

"Yoo Sangah-ssi."

"...Vâng?"

Tất cả các kiến thức mà cô ấy nỗ lực đạt được trước đây đều trở nên lỗi thời trong thế giới mới này. Nhưng cô ấy quá tốt để ghen tị với người khác. Vì vậy, dễ hiểu khi cô ấy đang ngày càng mặc cảm và tự ti.

"Yoo Sangah, không phải ai cũng có thể làm tốt khi họ trong trường hợp tương tự."

"Vâng, tôi nhận thức được điều đó." Yoo Sangah cười yếu ớt.

Tôi đã cố nói cẩn thận để cô ấy không cảm thấy đó là một lời khuyên răn.

"Cô có nhớ những lời cô đã nói trên tàu điện ngầm không? Dokja có một cuộc sống riêng và cô cũng..."

"Tôi cũng có một con đường của riêng mình, vâng tôi nhớ. Tôi đã viết nó trong ghi chú điện thoại."

Tại sao cô ấy luôn lạc quan như vậy? Dù gì thì tôi cũng không thể ghét nó. Tôi tiếp tục nói.

"Yoo Sangah-ssi có nhiều việc cần làm ở đây. Tôi không thể để Gilyoung bất tỉnh một mình. Tôi cần ai đó theo dõi Gong Pildu và kiểm soát thành viên của cái tổ đội hỗn loạn này..."

Đôi mắt của Yoo Sangah run rẩy.

"Bên cạnh đó, lực lượng Hoehyeon phải được kiểm soát. Họ có thể tấn công trong khi chúng tôi rời đi. Gong Pildu đang ở đây nhưng kĩ năng ‘Sợi chỉ ràng buộc’ của Yoo Sangah là cần thiết."

"T-Tôi có thể làm tốt nhiệm vụ này không....?"

Yoo Sangah nói rất nhỏ, có lẽ cô ấy vẫn đang do dự.

"Mọi người, tôi sẽ trao cho Yoo Sangah một vị trí, ý kiến của mọi người thế nào?"

Lee Hyunsung và Jung Heewon suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu.

"Được, tôi có thể tin tưởng nếu đó là Yoo Sangah."

"Đức vua, nếu ngài muốn thì hãy làm như vậy."

Tôi lườm Jung Heewon. Cô ấy nghĩ điều này thật buồn cười phải không?

[Bạn đang sử dụng các quyền của người đại diện.]

[Đại diện nhà ga Chungmuro, Kim Dokja đang chuyển một số quyền hạn của mình cho thành viên nhóm Yoo Sangah.

Thành viên nhóm Yoo Sangah đã trở thành phó trạm Chungmuro.

Trong tương lai, thành viên nhóm Yoo Sangah có thể xử lý các hình phạt thay cho người đại diện.]

Yoo Sangah nhìn tôi bằng ánh mắt sững sờ và bắt đầu nói lắp. Cô ấy trông thật bối rối.

"T-Trao, trao vị trí này cho tôi...?"

"Tôi sẽ để nó cho Yoo Sangah-ssi."

"Đó chính là chủ ý của tôi, không phải ai cũng có thể làm tốt những điều tương tự."

Dựa trên những gì tôi nhớ, Yoo Sangah hoàn toàn thích hợp cho việc này. Yoo Sangah là người giỏi nhất trong bộ phận nhân sự chứ không phải ai khác.

"Oh... Tôi sẽ cố hết sức."

Yoo Sangah cúi đầu trước khi từ từ ngẩng đầu lên. Có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt cô.

_________

Chúng tôi đi thẳng đến đường hầm ở phía đông.

Chúng tôi phải vượt qua ba điểm dừng trước khi đến Dongmyo. Chúng tôi di chuyển với Kang Ilhun bị ngất. Thành thật mà nói, anh chàng này là một gánh nặng, nhưng tôi cần anh ta để nhận diện bọn người kia. Khi tôi nhìn lại Chungmuro, tôi có thể nghe thấy giọng nói của Yoo Sangah.

"Mọi người, hãy tập hợp lại!"

Đúng như tôi dự đoán, Yoo Sangah làm việc chăm chỉ hơn khi chúng tôi không ở đó. Mọi người đã được tổ chức và nhận lấy nhiệm vụ của mình. Đội hình được thiết lập và được giao phụ trách các khu vực khác nhau. Một số địa chủ cũ nói rằng họ sẽ không nghe Yoo Sangah nhưng...

[Phó trạm Chungmuro, Yoo Sangah đã sử dụng hình phạt.]

Tôi mơ hồ nghe thấy ai đó đang rên rỉ.

Điều này có ổn không...? Nah, nó vẫn ổn đó thôi.

Jung Heewon nhìn vào mặt tôi và nói, “Làm tốt lắm, vừa rồi trông Yoo Sangah thật sự rất buồn.”

"Tôi không chọn Yoo Sangah-ssi vì cảm xúc của cô ấy. Tôi biết Yoo Sangah-ssi sẽ làm tốt."

"...Ah vậy à? Vậy lần sau, xin vui lòng cho tôi một vị trí nào đó và tốt nhất nó nên phù hợp với tôi."

"Cô nghĩ thế nào về việc làm một đao phủ?"

"...Quên đi."

Jung Heewon càu nhàu và quay đầu đi. Không khí trở nên nhẹ nhõm hơn sau lời đùa cợt của chúng tôi.

"Nhưng tên gangster trên nhà hát đó, rời khỏi anh ta có ổn không?"

(*Gangster: yang hồ)

"Oh, ý cô là Yoo Jonghyuk?"

"Tôi đoán đó là tên của anh ta."

"Ổn thôi."

"Có vẻ như anh biết anh ta rất rõ. Mối quan hệ của hai người là gì?"

"Điều đó..."

Tôi mất một lúc để suy nghĩ trước khi hỏi lại. “Heewon-ssi, cô có em ruột không?”

"...? Có, thì sao?"

"Em trai hay em gái?

"Một đứa em trai."

"Cậu nhóc bao nhiêu tuổi rồi?"

"Nó nhỏ hơn tôi một tuổi."

"Cảm giác thế nào khi có một người em trai?"

"Khá là phiền phức. Nó luôn tìm cách thách thức tôi và tôi phải đưa nó đến trường thay mẹ...."

Jung Heewon im lặng một lúc sau khi phàn nàn về em mình. Cô nhìn chằm chằm đâu đó trong không trung. Rồi tôi hỏi cô ấy.

"Nhưng bây giờ cô đang lo lắng cho em mình phải không?"

"Chà... dù nó có đáng ghét thì chúng tôi vẫn là gia đình."

"Tôi cũng vậy."

"Dokja-ssi cũng có em trai?"

"Không, tôi đang nói về Yoo Jonghyuk."

"Ah...."

Jung Heewon nhìn tôi và gật đầu. “Vậy anh thích hay ghét anh ta?”

"Tôi ghét anh ta. Tôi đã gây gổ với nhiều người chỉ vì anh ta."

Tôi không phải độc giả duy nhất của Con đường sinh tồn trong những ngày đầu. Khá nhiều người theo dõi vì tò mò cho đến chương thứ 10. Cũng có 12 độc giả ở chương thứ 50.

Có một người thích Kim Namwoon.... và tôi tranh cãi với anh ta. Tôi tự hỏi liệu có ai trong số những người đó đã chiến đấu với tôi khi đó còn sống không. Có lẽ những người tôi sẽ gặp bây giờ là một trong số họ.

"Hai người dường như đã trở nên rất thân thiết."

Lee Hyunsung ngắt lời và tôi chợt nhận ra mình đang đi quá gần Jung Heewon.

Jung Heewon mỉm cười.

"Sao vậy, lính Lee Hyunsung? Anh ghen à?"

"Hmm... Không phải thế..."

Nghĩ lại thì, chẳng phải Lee Hyunsung đã gia nhập quân đội ngay sau khi vào một trường trung học nam sinh sao? Tôi cảm thấy tiếc cho Lee Hyunsung khi tôi nghĩ về nó.

"Có vẻ như chúng ta đã đến ga Công viên Văn hóa và Lịch sử Dongdaemun."

Lối vào của Trạm Công viên Văn hóa và Lịch sử Dongdaemun có thể được nhìn thấy từ xa.

Chúng tôi lo lắng đi sát vào tường và nhìn xung quanh. Nhưng sự lo lắng này là vô nghĩa. Jung Heewon lẩm bẩm.

"Có gì đó rất lạ, không hề có lính canh."

Việc không có lính gác trong khi Tranh đấu đoạt cờ đang diễn ra có nghĩa là nhà ga đã bị một nhóm khác thủ tiêu. Khi chúng tôi xác nhận điều này, chúng tôi ngay lập tức tiếp cận cột cờ.

[Nhà ga đã bị chiếm đóng bởi trạm Dongmyo.]

[Nếu bạn muốn chiếm trạm, hãy lấy cờ của trạm Dongmyo hoặc chiếm giữ cột cờ của họ.]

Đúng như dự đoán.

Bỗng cơ thể Kang Ilhun co giật. Cơ thể anh ta run rẩy như thể lên cơn và tình trạng của anh ta thật kỳ lạ. Tôi thả sợi dây chặn miệng anh ta và Kang Ilhun hét lên.

"K-Không...!"

"...Tất cả những thứ này là gì?"

"Trạm D-Dongdaemun...! Dongdaemun!"

Nước bọt tràn ra từ miệng Kang Ilhun khi anh nói lắp. Tôi cảm thấy gì đó và đặt tay lên vai anh ta.

Sau đó.

[Kang IIhun giờ là một kẻ lang thang]

Rõ ràng là sự liên kết của Kang Ilhun với Dongdaemun đã thay đổi. Jung Heewon hỏi,

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Có vẻ như trạm Dongdaemun đã được tiếp quản."

"Huh?"

Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ. Đúng vậy, đây chắc chắn là chủ ý của kẻ đã để lộ thông tin.

"...Một cái bẫy kép."

Họ kích động Trạm Myeongdong và Trạm Dongdaemun tấn công Chungmuro ​​vì họ biết hai nhóm đó đều sẽ chết ở Chungmuro. Trong khi lực lượng chính đi mất, họ tấn công để chiếm lấy Seoul và Dongdaemun. Những người không còn đại diện tại trạm Myeongdong có lẽ cũng đã thuộc về họ.

Nhưng... làm sao họ biết chúng tôi sẽ thắng? Họ không thể biết về sự hiện diện của tôi. Đại diện của Chungmuro trong lượt thứ ba ban đầu là...

....À đúng rồi, bọn khốn đó. Vậy đây là những gì họ nhắm đến? Giờ tôi chắc chắn các nhà Tiên tri là kẻ đứng sau kế hoạch này...

Lúc này, Lee Hyunsung phản ứng.

"Có người đang đến."

Một nhóm người đang tiếp cận từ đường hầm Dongdaemun. Nhìn tổng quan, họ là một nhóm được trang bị tốt. Các vũ khí dường như có chỉ số trung bình từ cấp C trở lên. Sẽ không dễ để thắng họ ở mức độ này vì đó là sức mạnh không hề nhỏ.

Người đàn ông ở trung tâm của nhóm bắt chuyện với chúng tôi trước. Anh ta có dáng người mảnh khảnh và đeo tất cả các loại vật phẩm trên tay và cổ.

"Kang Ilhun-ssi? Geez, anh đã mang đến những thứ không cần thiết cho tôi."

Kang Ilhun run rẩy và ngất đi với bọt xung quanh miệng. Tôi tự hỏi, có lẽ là anh chàng này?

[Kỹ năng độc
Chương trước Chương tiếp
Loading...