Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 22: Chỉ Dùng Quy Tắc Ngầm Với Em



Cuối cùng, Dịch Huyên xem qua ba bản, chọn một cái bản thân thích nhất. Lúc đưa bản thiết kế lại cho anh lại cảm thấy bất ổn "Anh thật sự sẽ décor lại nhà sao? Nếu như chúng ta chia tay rồi anh làm sao ăn nói với bạn gái mới đây?"

"Dịch Huyên, em mà còn nói chia tay anh sẽ dạy dỗ em đó." Anh trầm giọng.

Dịch Huyên nghe thấy những lời này có chút đặc biệt nguy hiểm nên không dám hó hé gì nữa.

Ăn cơm xong, hai người cũng rảnh, thế là Ninh Khang rủ Dịch Huyên đi xem NK.

"Anh về làm việc đi, em muốn về ngủ." Rảnh cái gì mà rảnh chứ, cô thừa biết anh còn mấy cái hạng mục còn chờ chạy deadline.

"Cũng được, nhưng 2 hôm nữa công ty anh phỏng vấn, em nhớ đi đó." Xong rồi ôm cô về phía bãi đỗ xe "Anh đưa em về trường."

Cũng thật là kì cục, lúc từ trường đi ra thì hai người còn giận nhau, thế quái nào giờ về lại là ân ân ái ái.

Còn chuyện trợ lý, cô cảm thấy hơi bất công với những người khác, nói "Kỳ thật anh không cần chiếu cố em như vậy, anh nên tìm một người thích hợp thì tốt nhất, không nên vì em mà ảnh hưởng công việc." Dịch Huyên hào phóng khéo léo.

Ninh Khang nghiêng đầu nhìn cô: "Nói cho em biết nhé, 100 người ứng tuyển vào chức trợ lý của anh phải đến 95 người là có ý đồ cá nhân rồi. Cho nên, nếu em yên tâm để anh làm việc với một trợ lý nữ nào đó, anh không thành vấn đề."

Bị anh nhắc nhở như vậy, Dịch Huyên mới nghĩ lại, lúc cùng Lâm Nhược Vân đi dự thính, số lượng nữ sinh chắc cũng phải gấp đôi nam sinh, cô tuy rằng trong lòng đã vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng cũng không lập tức nói ra, sợ là vả mặt, thế là kiến nghị: "Vậy anh tìm một trợ lý nam, chuyên môn giỏi, hiệu suất cao, chứ em thì đến thuật ngữ cơ bản còn không biết."

Ninh Khang gật đầu, nói: "Ừm, rất có lý, người giống Kevin chắc cũng khó tìm đây."

Kevin? Ôi trời, cô làm sao có thể quên mất giá trị nhan sắc của bạn trai mình. So với tụi con gái, tụi con trai còn mạnh bạo hơn.

Sau khi suy nghĩ năm lần bảy lượt, Dịch Huyên nghĩ rằng mình thích hợp nhất đi, ít ra thì cũng... an toàn.

"Em tốt xấu cũng được giáo sư đề cử, nên là nếu phỏng vấn không ổn, hy vọng lão Phật gia vuốt mặt nể mũi nha, nhưng cũng đừng làm cho người khác cảm thấy bất công." Dịch Huyên nói.

"Đương nhiên rồi." Ninh Khang hiền dịu nhìn cô.

Sau khi tới Lan Công, Dịch Huyên vẫn kiên quyết không cho anh đưa cô đến ký túc xá.

"Tại sao giờ lại làm như không quen anh rồi hả?' Ninh Khang có chút sầu.

Dịch Huyên chỉ một chỗ vắng người, nói Ninh Khang dừng xe: "Anh không biết biệt đội độc thân ở Lan Công hùng hậu đến cỡ nào đâu, lại còn hàng tá trong số đó tơ tưởng bạn trai em nữa chứ. Nếu như biết được em ở bên anh, chắc chắn đi tới nhà ăn thôi cũng bị hàng nghìn ánh mắt hình viên đạn chĩa vào rồi. Còn nữa, dù gì chúng ta cũng là sư đồ luyến, cái này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh đó."

Nghe xong cô phân tích, Ninh Khang cũng không ý kiến gì, nhân dịp cô lơ là liền hôn một cái rồi để cô xuống xe.

Dịch Huyên liếc mắt nhìn anh, nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Cô trở lại phòng ngủ đã là hai giờ chiều, thông thường Lâm Nhược Vân sẽ ngủ trưa, nhưng khi cô vừa rón rén mở cửa, Lâm Nhược Vân liền ngồi phắt dậy.

"Tui xin lỗi, đánh thức cậu rồi." Dịch Huyên ấp úng nói.

"Chỉ có thế thôi sao?" Lâm Nhược Vân giống như Bao Thanh Thiên nói.

"Làm sao vậy?" Dịch Huyên bị ánh mắt sắc bén của bạn cùng phòng làm lùi về sau hai bước.

Lâm Nhược Vân khụ khụ hai tiếng: "Dịch Huyên, tui cho cậu cơ hội cuối cùng, thẳng thắn khai ra thì sẽ được khoan hồng."

Dù Lâm Nhược Vân nhìn tức giận đến mức muốn động thủ, nhưng Dịch Huyên vốn dĩ là "sinh viên trường nghệ thuật", cô mà diễn lên thì không gì làm khó được cô.

"Cậu với Ninh giáo sư là quan hệ gì?" Lâm Nhược Vân không vòng vo, trực tiếp làm rõ.

Dịch Huyên sắc mặt cứng đờ "Cái gì... hả?"

"Nếu như cậu lừa dối tui, tui sẽ kêu Peppa 'xử' cậu!" Lâm Nhược Vân duỗi tay túm lấy Peppa của Dịch Huyên.

"Được rồi, tui nói, tui nói." Dù Peppa Pig không xinh nhưng vẫn là đồ Ninh Khang tặng cho cô, cô quý trọng lắm.

Dịch Huyên không biết vì sao nhỏ bạn biết được chuyện thầm kín của mình nên hỏi "Cậu ở chỗ nào nghe đồn chuyện của tui với Ninh Khang vậy?"

Lâm Nhược Vân tức giận nhìn cô "Giờ toàn Lan Công đều biết hết rồi."

Hôm nay đi dự thính tiết dạy của Ninh Khang, Lâm Nhược Vân đụng phải một cô gái tham gia giao lưu hữu nghị chung với Dịch Huyên, nói cái gì mà bạn cùng phòng của cô thật lợi hại, mới đó mà đã đem Ninh giáo sư đi mất rồi.

Bạn nữ đó vì phải đi nhanh nên nói được vài câu liền chạy, Lâm Nhược Vân liền lên Lan Công Tieba xem thử.

Không xem không biết, biết rồi liền hết hồn.

Trên trang chủ toàn là hình của Dịch Huyên và Ninh Khang, nào là tham gia ghép hình, ngồi du thuyền, ngồi xe đua. Tuy không nhiều nhưng rất đẹp, tấm nào tình ý mặn nồng tấm đấy.

Dịch Huyên cũng lên Tieba hóng hớt, nhìn thấy đống ảnh thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Dịch Huyên, cậu có chuyện gì, rõ ràng là gian tình!" Lâm Nhược Vân chống nạnh chất vấn.

"Thật ra tui với ảnh ở bên nhau đó." Dịch Huyên nghĩ không giấu được liền nói luôn.

Cô thở phào là vì mấy tấm tỏ tình trên bãi biển không có, lỡ lộ đoạn nước biển cuốn đi hàng chữ của Ninh Khang là sầu thúi ruột.

Đối với chuyện Dịch Huyên vô cùng bình tĩnh như thế này, Lâm Nhược Vân rất không ổn "Sao cậu không kể cho tui nghe?"

"Hôm nay tui mới xác định quan hệ." Dịch Huyên đơn giản đem tình sử của mình và Ninh Khang nói một lượt, kết lại là "Cậu không được giận nữa đó, tui không phải là cố tình giấu cậu."

Lâm Nhược Vân vẫn giận như thường "Tui giận không phải vì cậu gạt tui, mà là cậu cướp đi nam thần của tui!"

Dịch Huyên nhìn một bộ idol với fan não tàn liền nhịn không được "Tui méc Tô Hữu Hằng nha!"

"Đâu, tui chỉ đùa một chút thôi." Lâm Nhược Vân vẫn là sợ hết hồn "Được cái nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Ninh giáo sư bị cậu hạ thủ còn hơn mấy nhỏ khác."

"Lăn giùm cái."

Dù là chị em plastic nhưng Lâm Nhược Vân vẫn dâng lên thứ mình trân quý sau khi biết được bạn mình thoát mác "gái ế".

"Gì vậy?" Dịch Huyên hỏi.

Lâm Nhược Vân ngồi trước máy tính, đem một ổ đĩa copy sang USB của Dịch Huyên, cười khúc khích "Đây là bộ tài liệu bạn thân cậu chia sẻ cho cậu đó, học cho giỏi, tui chờ ngày cậu công lược Ninh giáo sư."

Dịch Huyên cuối cùng cũng hiểu, Lâm Nhược Vân cái thứ trân quý đó chính là phim pỏn.

"Tui méc Tô Hữu Hằng!!!!!"

Bởi vì cô "hot" quá nên hai ngày nay đều đóng cửa ở trong phòng, nhưng không biết kiểu quái gì mà cô vẫn được người ta chú ý.

Thực mau đã đến ngày phỏng vấn.

Tuy rằng biết mình là đối tượng được chiếu cố, Dịch Huyên vẫn dậy sớm, trang điểm nhẹ, mặc áo sơ mi trắng váy đen, mang giày cao gót 6 phân, hóa thành một cô nàng tinh anh.

Tuy rằng Ninh Khang mấy ngày nay hơi tai tiếng, nhưng vẫn giống như cũ vô cùng hút fan nữ. Lúc cô tới, NK đã bị vây quanh bởi rất nhiều cô gái, quả thật không giống hiện trường công ty kĩ thuật.

Dù Dịch Huyên đã hóa trang kĩ lưỡng, nhưng vẫn có người phát hiện và nhìn cô chằm chằm, quả thật là gian nan a.

Tuy rằng mọi người tới vì Ninh Khang nhưng tới gần trưa mà anh vẫn mất bóng.

Phỏng vấn vừa kết thúc, cô chuẩn bị về trường thì nhận được tin của Ninh Khang, nói muốn đem cô đi ăn.

"Em đâu vậy?" Dịch Huyên hỏi.

"Ở công ty anh đó."

"Tại sao nãy giờ em vẫn không thấy anh?"

"Anh ở phòng thí nghiệm."

"Oki."

Mọi người chuẩn bị rời đi, nhưng ai cũng nhìn cô như tình địch, cô không biết liệu khi mình xuất hiện với Ninh Khang thì hậu quả thảm thương tới cỡ nào.

Cuối cùng đổi địa điểm hẹn thành chung cư của anh.

"Tại sao vậy?" Ninh Khang hỏi.

"Đương nhiên là vì fan nữ của anh rồi huhu." Dịch Huyên bất lực nói.

Ninh Khang cũng không thể phản bác "Được rồi, anh bên này chưa xong việc, em vào trước đi, mật khẩu là 1111."

"Anh đặt mẩu khẩu ez vậy ư?" Dịch Huyên có chút ghét bỏ.

"Đó là sinh nhật em mà."

(Lời editor: ra là quả sinh nhật này đã làm chị gái bị xếp kệ suốt bao năm:v)

Dịch Huyên cảm thấy như được rót mật vậy.

Dịch Huyên tới chung cư liền mở tủ lạnh, phát hiện nguyên liệu nấu ăn bên trong rất nhiều, đây là thười điểm nấu cơm thích hợp, điều duy nhất không thích hợp đó là cô không biết nấu, cuối cùng chỉ có thể mở điện thoại tra cứu.

Ninh Khang mở cửa liền thấy một cô gái ăn mặc đoan chính, thực không đứng đắn mà nằm trên sofa. Áo sơ mi trắng làm lộ ra vòng eo tinh tế, đôi chân trắng nõn bị váy đen bao lấy.

"Anh về rồi hả?" Cô cười xinh đẹp nhìn anh, làm anh rộn nhịp.

Anh thay dép lê đứng trước mặt cô.

"Chút nữa mình ăn gì ha?" Dịch Huyên đói bụng liền hỏi.

Hôm nay cô phá lệ tô son, đôi môi hồng cứ thế đóng đóng mở mở làm anh hơi khô cổ.

"Ăn em."

Dứt lời, anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.

Tuy rằng mới xác định quan hệ, nhưng hai người hôn môi không ít lần, hơn nữa đều là nồng nhiệt, Dịch Huyên cũng dần dần thích ứng.

Cô từ lâu đã không kháng cự mà nhiệt tình nghênh đón nụ hôn ấy.

Yên tĩnh không gian thật ái muội, làm người ta đỏ mặt.

Đến lúc cô suýt ngất vì thiếu Oxy, anh mới kết thúc, nói "Em đặt cơm trên mạng đi" rồi vội vã chạy đến phòng ngủ, chỉ còn xung quanh tiếng nước chảy.

Dịch Huyên phản ứng lại được thì mặt đỏ hồng. Dựa theo tiến trình phát triển thì đã đến lúc cô cần nghiên cứu "tài liệu" của Lâm Nhược Vân rồi.

Cô xấu hổ lăn người trên sofa, nhưng suýt rớt nên ngồi dậy, thế mà phát hiện hai cúc áo trên của mình đã bị cởi bỏ.

Là Ninh Khang làm sao? Sao cô không phts hiện? Nghĩ tới chuyện gì có thể xảy ra, cô liền tim đập loạn, lập tức đem cúc áo cài lại hoàn chỉnh.

Ninh Khang từ phòng tắm đi ra cũng là nửa giờ sau đó, cơm hộp cũng tới rồi.

Hai người ăn xong Ninh Khang cũng đã khôi phục phong độ, Dịch Huyên cũng không định tìm đường chết nên nói: "Anh có hội thảo với mọi người không, anh thấy em biểu hiện thế nào?"

"Anh không nhưng em biểu hiện hai vòng hai không tồi."

"Vòng hai không phải là tuần sau sao, sau khi được nhận mail ấy." Dịch Huyên không hiểu nói.

Ninh Khang hướng cằm cô, nói "Vừa nãy em đã thành công dụ hoặc anh cho em qua vòng phỏng vấn, thứ hai tuần sau đi làm là được rồi."

Dịch Huyên cứng đờ "Anh... Anh quy tắc ngầm hả?"

Ninh Khang cười cười, "Anh chỉ dùng chiêu này với em thôi đó."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường.

Nhất Nhất đón Valentine với papa mama được papa thưởng cho 500 tệ.

Nhất Nhất: Papa, bé không có bạn gái để tiêu tiền.

Ninh giáo sư: Papa biết, bé tự mình ra ngoài ăn nha.

Nhất Nhất: Tại sao vậy?

Ninh giáo sư: Papa với mama ăn lễ chứ sao.

Ninh giáo sư đã thành sói xám lớn rồi, tội cho cừu nhỏ Huyên Huyên quá >
Chương trước Chương tiếp
Loading...