Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Chương 43: Tắm



Cậu thành thật đi bên cạnh Văn Mặc, thấy Văn Mặc dừng lại gần cửa ra vào tầng một của trung tâm thương mại mà lại không đi ra, hỏi: "Đứng ở đây làm gì vậy?"

"Chờ tài xế." điện thoại Văn Mặc reo lên, sau khi nhấc máy nói với người trong điện thoại vài câu thì lại nói với Tô Chiêm: "Tôi vừa mới bảo tài xế lái xe từ bãi đậu xe ra, chạy qua đón chúng ta."

Tô Chiêm: "..."

Cậu kỳ quái nhìn Văn Mặc: "Tôi nhớ cậu lần trước cũng đón taxi, lần này sao lại có tài xế rồi?"

Văn Mặc cười nhạt nhìn cậu: "Lúc tôi đến tìm cậu, tài xế nhà tôi vừa mới đưa ba nhỏ của tôi từ sân bay về nhà, đang chuẩn bị lái xe vào hầm xe nhà tôi, xong thì về nhà nghỉ lễ quốc khánh. Nhưng lúc ấy tôi sốt ruột quá, bèn lấy mất ngày nghỉ quốc khánh của chú ấy, kêu chú ấy đưa tôi tới đây."

Hô hấp Tô Chiêm như ngừng lại, cậu cúi đầu, bỗng chốc cảm thấy rất áy náy, giống như là vì cậu mà tài xế bị mất một ngày nghỉ lễ tốt đẹp.

Văn Mặc cực kì thích nhìn dáng vẻ Tô Chiêm cúi đầu lúng túng, tiếp tục chậm rãi nói: "Nói cho cùng cũng là vì lo lắng cho cậu, một mình cậu tùy hứng, làm hại nhiều người như vậy cũng mất đi kỳ nghỉ tuyệt vời, cậu muốn bồi thường cho bọn tôi như nào đây?"

Tô Chiêm: Hổ thẹn trong lương tâm.jpg

"Tôi, tôi..." Cậu ấp úng cả buổi, không biết nên bồi thương như thế nào.

Nhìn cậu hay giương nanh múa vuốt lại ưa xù lông, nhưng nếu thực sự xuyên qua lớp lông cứng nhọn bên ngoài của cậu mà nhìn vào trong, sẽ thấy nội tâm của cậu thật ra rất mềm mại, mềm mại giống như bụng của mèo con, mềm mềm bông bông, vừa chạm phải, trái tim cũng theo đó mà mềm ra.

Văn Mặc dắt theo Tô Chiêm cùng ngồi lên xe, bảo tài xế đưa hai người đến bệnh viện lần trước.

Tài xế mắt nhìn thẳng phía trước, tay lái vững vàng, dáng điệu hoàn toàn không biết đằng sau xe xảy ra chuyện gì, giờ đây ông chỉ hy vọng bản thân là một người máy thông minh không có cảm xúc á.

Nhưng rất tiếc ông không phải, không chỉ không phải, mà ông còn buộc phải nghe thiếu gia nhà mình ngồi sau xe đang bắt nạt bạn học ——

"Nếu như lần sau cậu còn làm như vậy." Văn Mặc hạ thấp giọng, tiến tới gần bên tai của Tô Chiêm, tin tức tố hương gỗ thoang thoảng lượn lờ quấn quanh người Tô Chiêm, khiến Tô Chiêm tự dưng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, lỗ tai nóng lên, không dám nhìn Văn Mặc.

Dù cậu không dám nhìn, nhưng âm thanh của Văn Mặc cứ từng chút từng chút truyền vào trong tai cậu, Văn Mặc nói: "Lần sau không cần nói đến chuyện bồi thường, chúng ta bàn chuyện hình phạt là được rồi."

"Nếu còn có lần sau, tôi sẽ dùng tin tức tố trừng phạt cậu."

Tô Chiêm đỏ mặt, thở phì phò nhìn Văn Mặc: "Cậu đây là thắng không anh hùng*."

[Gốc: 胜之不武 dùng thủ đoạn không đứng đắn để chiến thắng, không làm người ta phục]

Biết cậu có chứng ỷ lại tin tức tố lại còn dùng tin tức tố làm hình phạt, đây rõ ràng là phạm quy, phạm quy đó!

Tô Chiêm giận dữ bất bình nghĩ.

Văn Mặc nghiền ngẫm nhìn cậu: "Tôi ở chỗ này của cậu, sao lại phải chú trọng đến cách làm đứng đắn?"

Tô Chiêm bị hỏi cho ngây người, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Văn Mặc bỗng thích thú khẽ cười hai tiếng, lấy áo khoác của mình ở ghế bên cạnh khoác lên người Tô Chiêm, sau đó lại lấy một cốc nước ấm từ hộp giữ nhiệt ở dưới chân đưa cho cậu, nói: "Làm ấm tay trước đi."

Cả người Tô Chiêm được chăm sóc cho vô cùng thoải mái, trong lòng lại bị ghẹo cho có hơi xù lông, tự dưng có cảm giác có hai loại nguyên tố thủy hỏa luân phiên trong người.

Kích thích ngang nhau, mùi vị vừa đau vừa sướng.

Cậu cầm cốc nước ấm Văn Mặc đưa, còn khoác lên người áo của đối phương, tin tức tố của Văn Mặc chi chít dày đặc quấn vòng quanh cậu, làm tuyến thể phía sau gáy cậu có chút ngứa, cả người mềm nhũn không có sức, căn bản không có hơi đâu để phản bác.

Không được.

Cậu như người bệnh nặng sắp chết bật dậy, cậu cảm thấy bản thân không thể cứ như vậy mà mềm lòng chìm đắm trong viên đạn bọc đường này được, những lần "bị ghẹo" mà cậu từng chịu đựng, cậu bị bức bối, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.

Nhưng... vừa rồi Văn Mặc thật sự rất quan tâm đến cậu nha.

Động tác của hắn tỉ mỉ lại ân cần nhẹ nhàng, gần như là thứ gì cũng lo lắng đến, từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cậu cũng chưa từng chăm sóc cậu đến như vậy.

Nghĩ đến đây, dũng khí muốn phản kháng vừa mới nổi lên của cậu bỗng dưng biến mất tăm, không còn vết tích.

Lại mềm mỏng xuống ngay.

Cậu cầm ly nước ấm trong tay, cảm thấy rất đỗi ấm áp, không nỡ buông ra.

Có lẽ cậu có hơi vô dụng.

Văn Mặc thấy cậu cúi thấp đầu, không nói lời nào, sợ bệnh cậu trở nặng, liền đưa tay lên sờ trán cậu, phát hiện cậu chỉ hơi nóng lên, mới thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu nổi lên ý nghĩ muốn chọc ghẹo: "Sao không nói gì, có phải là... cậu xấu hổ không dám nói ra không, muốn tin tức tố của tôi, nhưng lại ngượng ngùng không muốn mở lời?"

Tô Chiêm thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, đỏ mặt vội vàng phản bác: "Không có, tôi, tôi..."

Cậu luống cuống tay chân phản bác, nét đỏ ửng trên mặt lan dần sang hai tai.

Văn Mặc tiến tới ghé vào tai Tô Chiêm, giọng nói rất nhẹ, mang theo âm thanh trầm thấp rung động phát ra từ khoang ngực: "Tôi sẽ luôn thõa mãn cậu mà."

Không biết vô tình hay cố ý, môi Văn Mặc như có như không chạm khẽ vào vành tai Tô Chiêm, Tô Chiêm nhạy cảm run lên, cảm giác giống như có một dòng điện nhỏ chạy ngang qua tai.

Cậu theo phản xạ có điệu kiện mà run lên một cái, lập tức rúc vào góc ghế ngồi ngay ngắn.

Lần này sắc đỏ cũng sắp lan đến cổ rồi.

Văn Mặc cười như không cười nhìn cậu: "Cậu trốn cái gì, tôi còn có thể ăn cậu được hay sao?"

Tô Chiêm vừa định nói "Đương nhiên là không", nhưng quay đầu liền nhớ tới.

Tất nhiên alpha có thể "ăn" omega, ăn theo bất kỳ nghĩa nào.

Cậu im lặng không lên tiếng, quyết định hóa thân thành cá chết.

Cậu cảm thấy như vậy thì Văn Mặc không thể ghẹo được nữa.

Nhưng một lúc sau, cậu thấy bản thân mình vẫn còn non và xanh lắm.

Bởi vì Văn Mặc nói tiếp: "Không nói gì? Không nói gì có nghĩa là ăn được, nhưng mà nói ra thì thú vị hơn nhiều."

Tô Chiêm: "..."

Cậu sa mạc lời luôn, quả thật là không dâm thì không phải Văn Mặc.

Rất may là đoạn đường không quá xa, bọn họ rất nhanh đã đến được bệnh viện tư nhân lần trước.

Nghe hết nửa đầu cuộc trò chuyện, nửa sau tài xế đã kéo vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau xuống, bày tỏ có lời muốn nói, trước đây ông đã từng thấy ông chủ nhà mình theo đuổi vợ ổng như thế nào, giờ ông cảm thấy, thiếu gia nhà ông giống y hệt phong thái năm đó của Văn Sam Vũ, giống cực kì, y như đúc.

Không hổ là cha con ruột, tuyệt đối là ruột thịt, đã xác nhận xong.

Hiểu được điểm này, tài xế đang âm thầm thống hận tại sao ông lại không phải là một con AI lái xe cơ chứ...

Khi đến bệnh viện tư nhân, lập tức có bác sĩ cùng y tá chuyên môn ra tiếp đón, Văn Mặc thấy tóc Tô Chiêm còn mang hơi ẩm, do dự một chút, hỏi cậu: "Cậu có muốn đi tắm trước không?"

Tô Chiêm dĩ nhiên là muốn đi tắm một phát, cả người cậu bị ướt mưa, mặc dù đã lau khô, nhưng vẫn còn cảm thấy không quá thoải mái, có thể được tắm nước ấm là tốt nhất.

Cậu gật đầu, nhìn Văn Mặc nói: "Nếu được, vậy cậu cũng đi tắm nước ấm đi."

Lúc Văn Mặc vừa mới tới đón cậu, nửa người hắn cũng bị ướt, dính không ít mưa, hiện tại tốt nhất là đi tắm nước ấm.

Mặc dù Văn Mặc hay chọc ghẹo cậu, nhưng đối xử với cậu cũng vô cùng tốt, cậu là một đứa nhóc mềm lòng lại còn ngây thơ, vào những lúc như thế này đương nhiên sẽ nghĩ cho Văn Mặc.

Cậu vừa nói vừa nhìn Văn Mặc, nhìn tới nhìn lui, cậu bỗng nhiên ý thức được một chuyện.

Văn Mặc cũng đang mặc áo phông dài tay màu đen, bên dưới mặc quần short cùng kiểu dáng với cậu.

Cậu sửng sốt, có chút kỳ quái hỏi: "Sao cậu lại mặc quần áo giống tôi vậy?"

Cậu vừa dứt lời, Văn Mặc liền "Phụt" cười một tiếng.

Ánh mắt cậu đầy nghi hoặc, không biết bản thân nói sai chỗ nào.

Văn Mặc cười xong, chậm rãi nói: "Tô Chiêm, có lẽ cậu là một beta trong cơ thể omega ha."

Tô Chiêm: "??? Cậu có ý gì?"

"Cậu rất thẳng, thẳng tắp." Văn Mặc cũng không giải thích nhiều: "Tôi thích bộ quần áo này lắm, liền mua cùng kiểu với cậu, không được sao?"

"Hả, được." Tô Chiêm không suy nghĩ nhiều: "Cậu chi tiền thì cậu làm chủ."

Y tá đứng một bên điên cuồng gào thét trong lòng: Đây là đồ tình nhân đó bạn trẻ ơi!

Tại sao ngay cả chuyện này cũng không tự ý thức được vậy...

Văn Mặc hỏitrước bác sĩ xem Tô Chiêm có thể tắm không, nhận được câu trả lời chắc chắn, liền theo bác sĩ tới phòng bệnh tạm thời, ra hiệu bảo Tô Chiêm tắm trước.

Tô Chiêm hỏi: "Còn cậu thì sao, không tắm hả?"

"Tôi đợi cậu ra thì tôi sẽ vào sau."

"Cái này không ổn lắm đâu." Tô Chiêm do dự nhìn bác sĩ: "À, không biết có thể phiền bác sĩ giúp Văn Mặc tìm một phòng tắm được không ạ..."

Bác sĩ vừa định mở miệng nói gì đó, liền bị ánh mắt của Văn Mặc ngăn lại.

Bác sĩ lập tức hiểu ý, nói: "Chuyện này thật xin lỗi, không tiện lắm đâu."

Tô Chiêm: "... Được rồi, vậy hay là cậu vào tắm trước?"

Văn Mặc nhận lấy túi đồ tài xế nhà mình đưa, đem túi đồ đưa qua cho Tô Chiêm, nói: "Bên trong là quần áo mới mua cho cậu, cậu đi tắm trước rồi thay ra đi."

Trong tay cậu lại bị nhét thêm một bộ đồ mới, theo bản năng muốn từ chối, bộ quần áo trước đó cậu đã không trả nổi, giờ lại thêm một bộ nữa, đây là muốn cậu bán thân trả nợ hay gì.

"Không cần đâu, bộ quần áo này tốt quá."

Văn Mặc dùng ngữ khí không cho cự tuyệt đẩy cậu tới trước cửa phòng tắm: "Cầm lấy mặc đi, cậu đang cần mà, đừng xấu hổ. Trước đó ở ký túc xá đều dùng chung một phòng vệ sinh với tôi, lần này cũng không cần xấu hổ đâu."

Tô Chiêm: "..."

Vốn là không có mắc cỡ đâu, nhưng Văn Mặc vừa nói, đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó là lạ.

Cả người cậu không được tự nhiên, suýt chút nữa cùng tay cùng chân đi tới phòng tắm, sau khi đóng cửa phòng tắm lại mới phát hiện trong tay cậu còn cầm túi đồ Văn Mặc mua.

Túi đựng đồ chứa đầy đủ dụng cụ vệ sinh cá nhân, một bộ quần áo, giày và tất mới, thậm chí còn có cả đồ lót.

Thấy đồ lót màu trắng, cậu không khống chế được mà mặt đỏ lên một chút, cậu luôn cảm thấy mặc loại quần màu trắng này, trông cậu càng non hơn, giống như một bạn nhỏ không "lớn".

Nhất định là Văn Mặc cố ý.

Cậu đỏ mặt, mở vòi hoa sen lên bắt đầu tắm.

Cậu được tắm nước ấm, cảm giác cơ thể thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu cầm khăn lông lau khô người, suy nghĩ nên mặc bộ nào.

Hai bộ quần áo treo trên móc trong phòng tắm.

Một bộ cậu vừa mặc qua, có mang theo chút hơi ẩm của nước mưa, bộ còn lại mới mua, sạch sẽ khô thoáng, mang theo mùi thơm của đồ mới.

Lý trí của Tô Chiêm bảo cậu nên lựa chọn bộ quần áo đã mặc rồi kia, không thể nợ Văn Mặc nhiều hơn nữa.

Nhưng về mặt tình cảm cậu có chút không tiếp thu nổi, không có quần áo mới thì cũng được đi, một khi đã có, không ai ngu ngốc mà vứt bỏ bộ quần áo mới mua để xỏ vào người bộ đồ đã dính nước mưa được.

Tô Chiêm cậu cũng chỉ là một người bình thường, không có ngoại lệ.

Cậu đứng tại chỗ do dự một lúc, cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi viên đạn bọc đường.

Và thế là, Văn Mặc ở bên ngoài phòng tắm chờ liền thấy Tô Chiêm mặc quần áo mới, mang giày mới bước ra, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nước xông đến ửng đỏ, ánh mắt cậu khẽ dao động không dám nhìn hắn.

Văn Mặc nhìn làn da đỏ ửng khi mới tắm xong của Tô Chiêm, hầu kết khẽ chuyển động lên xuống, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

Tô Chiêm không dám nhìn ánh mắt của Văn Mặc, nói qua loa: "À thì, cậu đi tắm đi."

Văn Mặc đứng tại chỗ nhìn Tô Chiêm một lúc lâu, mới ung dung thong thả nói: "Được, tôi vào tắm đây."

Vừa bước vào, hơi nóng trong phòng phả vào mặt, phảng phất xen lẫn chút tin tức tố của Tô Chiêm, Văn Mặc hít sâu một hơi, trong đầu hắn lóe lên rất nhiều hình ảnh không hợp lứa tuổi.

Nhưng hắn cũng chỉ tưởng tượng một lát, sau khi tưởng tưởng xong, cũng chỉ có thể tự mình động thủ, cơm no áo ấm.

Tắm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...