Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 15: Câm Miệng. Đừng Lộn Xộn.
Hoắc Nghiêu cúi người xách cổ áo của cô nhóc, lạnh lùng cười ra tiếng. Nguyên bản không khí âm trắc trắc bởi vì một đứa bé đến mà nháy mắt hoàn toàn biến mất không còn một mảnh. Cấp dưới hoảng sợ nhìn tiểu đoàn tử đột nhiên toát ra, hai mặt nhìn nhau nhịn không được kinh ngạc. Đứa bé này ở đâu ra? "Con nít thì phải giống con nít, ở một bên chơi bùn đi, đừng ở chỗ này thêm phiền." Cô nhóc hoàn toàn tạc mao. Gắt gao ôm chặt đùi anh, một đôi mắt mèo chưa từ bỏ ý định mà trợn tròn, nãi thanh nãi khí hỏi: "Tiện nghi ba ba, thật sự nhất định phải chú này sao?" Nghe thấy cái xưng hô này, Hoắc Nghiêu gân xanh nhảy nhảy, âm trắc trắc mà cười, "Con cảm thấy như thế nào?" "Biết được bí mật của ba, con chính là người thứ nhất vẫn còn sống để đi ra, còn muốn xen vào việc của người khác?" Hoắc Nghiêu một tay xách theo nhóc, cười nhạo một tiếng, tràn đầy khinh thường: "Con cảm thấy, ba sẽ vì một đứa bé mà khuất phục?" "Ô ô ô, tiện nghi ba ba, hoài ba ba, buông Tang Tang ra." Tiểu gia hỏa bị xách lên mà hoàn toàn nóng nảy, mắt mèo chứa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất ba ba. Nho nhỏ một đoàn ở không trung giãy giụa vài cái, ngao ô nãi thanh nãi khí mà khóc lóc, "Tang Tang muốn ma ma, ngươi, ngươi là hư ba ba." Cô nhóc giãy giụa rất mạnh, nguyên bản thái độ của Hoắc Nghiêu còn có chút không để ý vừa rồi thiếu chút nữa không xách cô bé, lòng của anh uổng phí căng thẳng, anh hoảng loạn vội không ngừng mà đem người ôm ở trong ngực. "Câm miệng. Đừng lộn xộn." Hoắc Nghiêu nhéo nhéo khuôn mặt trắng nhỏ của cô bé, mặt luôn vô biểu tình lúc này mang theo vài phần cười lạnh, "Ba có hư cũng là ba ba của con." Anh chỉ vào Đoạn Đình Phàm còn hơi thở thoi thóp đang nằm trên mặt đất, âm trắc trắc uy hiếp nói: "Lại lộn xộn, tin hay không ba ba đem con đánh giống như hắn?" Thân thể nhỏ của Diệp Tang theo bản năng run lên, mắt mèo tích đầy nước mắt ba ba nhìn anh, ô một tiếng mạnh mẽ đem nước mắt nghẹn lại. Thấy cô bé sợ thật. Hoắc Nghiêu lúc này mới vừa lòng cong cong khóe môi thanh âm lãnh đạm: "Sau này không được cầu tình cho những người khác." "Cầu cũng vô dụng." Mặt anh không đổi sắc nói: "Rốt cuộc không phải ai cũng đều thiện lương giống ba ba như vậy." Diệp Tang thút tha thút thít gật đầu, luôn luôn đơn thuần lúc này đã bị Hoắc Nghiêu vô sỉ dùng ngôn luận hoàn toàn tẩy não. Bé mềm mụp thò lại gần ôm chặt nhà mình vai ác ba ba, yên lặng nói: "Ba ba thật tốt." Hoắc Nghiêu khóe môi không chút dấu vết cong lên, mặt mày khó mà có được vài phần nhu hòa, ngoài miệng lại lạnh như băng nói, "Đó là đương nhiên." Nghe cuộc đối thoại kia, các thuộc hạ bên cạnh không dám tin. Trợ lý Triệu nhìn nam nhân ấu trĩ này, khóe miệng giâth giật cái trán tràn đầy hắc tuyến. Cái này tuyệt đối không phải sếp tàn nhẫn độc ác, không nhận người thân của bọn họ Ngươi nó lại đi lừa dối một đứa bé năm tuổi thì tính là cái bản lĩnh gì a!! Đoạn Đình Phàm hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất cố gắng không cho bản thân ngất xỉu, bị câu kia của cô bé "Không cần giết chú này được không" nguyên bản cục diện đáng buồn khó được nổi lên vài phần gợn sóng rất nhỏ. Không nghĩ tới...... Trước khi chết người muốn cứu hắn thế nhưng là tiểu gia hỏa này. Rơi vào trong tay Hoắc Nghiêu, Đoạn Đình Phàm xác thật là không nghĩ mình có thể sống sót trở về, nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, nam nhân luôn luôn lãnh tâm lãnh tình thế nhưng thật sự bởi vì lời nói của cô bé này mà mềm lòng. Thậm chí nói buông tha chính mình. Trong lúc nhất thời, Đoạn Đình Phàm nằm liệt trên mặt đất hốt hoảng hết sức, có chút phân biệt không rõ chân thật cùng ảo giác. Diệp Tang che lại bụng đói bẹp, hắt xì một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương