Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 23: Ba Ba Bên Vực Người Của Mình.



Hoắc gia gia tức khắc vội vươn tay đem người ôm ở trong ngực, nghe đến thanh âm mềm mụp cầu tình của tiểu gia hỏa, ông xoa đầu cô nhóc, thở dài một hơi, "Đứa nhỏ ngốc."

"Cháu đồng tình bọn họ, về sau ai sẽ đồng tình giúp cháu?"

Vật cạnh thiên trạch, người thích ứng được thì sống sót.

Quy củ của Hoắc gia bọn họ luôn luôn là như thế.

Không hề nghi ngờ, vô luận là Hoắc Nghiêu hay là Hoắc Thần Du, bọn họ đều là một người thừa kế tốt.

Nhưng ở trong mắt Hoắc lão gia tử lại không khác gì những người khác.

Duy nhất chỉ có cô nhóc này, tổng có thể làm tâm của ông mềm nhũn lại mềm.

Tiểu gia hỏa căn bản nghe không hiểu những thứ lung tung rối loạn đó, bé cái hiểu cái không nghiêng nghiêng đầu, nhuyễn thanh biện giải: "Chính là...... Thật sự chuyện này không có liên quan đến ca ca."

"Ca ca là người tốt ~"

"Kẻ có tội" Hoắc Thần Du một bên đã chuẩn bị tốt tinh thần bị tố giác hơi hơi sửng sốt.

Tiểu thiếu niên ánh mắt phức tạp nhìn về phía tiểu gia hỏa đang nỗ lực biện giải, buông xuống ngón tay run rẩy, khóe môi hơi hơi nhấp khẩn, trầm mặc một lúc lâu không nói.

Đứa "em gái này" thật đúng là......

Đơn thuần đến nỗi làm người muốn cười.

......

Cơm nước xong xuôi, tiểu gia hỏa bị quản gia mang đi thoa thuốc cẩn thận, bộ dáng vô cùng đáng thương làm một đám người đều đau lòng muốn chết.

Diệp Tang cho rằng việc hôm nay rốt cuộc dừng lại trên bàn cơm, chính mình có thể vui vẻ.

Bác sĩ tư nhân bên cạnh đang băng bó cho bé còn không quên oán giận lẩm bẩm một câu: "Cũng không biết kẻ nào đáng chết lại đi đẩy một đứa nhỏ."

Bà cúi đầu thổi thổi miệng vết thương giúp tiểu gia hỏa, đáy mắt tràn đầy thương tiếc: "Nhìn cái tay trầy da này này, dì đau lòng muốn chết."

Diệp Tang không hiểu bà ấy vì cái gì lại như vậy, cô nhóc thấp đầu hôn bà một ngụm, nãi thanh nãi khí nói: "Dì đừng thương tâm, Tang Tang không đau."

Cô bé đung đưa chân ngắn nhỏ, nghiêng đầu nhúm tóc trên đầu hơi đung đưa theo, cả người thoạt nhìn như tiểu thiên sứ.

Bác sĩ tư nhân quả thực bị hành động của cô bé manh thét chói tai ra tiếng, bà cũng không nhịn xuống, tiến lên hôn lên trán tiểu gia hỏa một cái, "Tiểu tiểu thư sao lại có thể đáng yêu như vậy a!!"

Đứa nhỏ này là tiểu thiên sứ đúng không?

Tiểu gia hỏa bị hôn lên trán có chút ngốc nghếch che lại đầu, hậu tri hậu giác ý thức được chính mình bị hôn.

Hai người này hữu ái ấm áp hỗ động lẫn nhau còn không được vài giây vài giây, liền bị Hoắc Nghiêu từ công ty trở về vô tình đánh gãy.

"Các ngươi đang làm gì?" Nam nhân vừa bước vào cửa liền thoáng nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ngồi trên sô pha đung đưa chân ngắn nhỏ, ngọt ngào hôn bác sĩ tư nhân một ngụm.

Sắc mặt của Hoắc Nghiêu trong nháy mắt liền âm trầm xuống.

Anh đứng ở cửa nhìn vài giây, bác sĩ tư nhân "To gan lớn mật" kia thế nhưng không e dè còn hôn trở về một cái.

Trời mới biết lúc này Hoắc Nghiêu hiện tại là có bao nhiêu ý nghĩ muốn giết người.

"Ba ba?" Nghe được thanh âm quen thuộc, tiểu gia hỏa đang thoa thuốc mắt mèo chợt sáng lên, theo bản năng liền đi ôm nhà mình ba ba đùi.

Kết quả bé còn không có chạy tới, Hoắc Nghiêu liền đã ba bước làm hai bước đi qua chỗ bé.

Nam nhân tốc độ cực nhanh, không đợi cô bé lùi về liền gắt gao bắt được tay của cô nhóc.

Quả nhiên lật nhìn mặt sau, thấy được lòng bàn tay đã chảy ra tơ máu sưng đỏ, mày kiếm thật sâu nhăn lại, đáy lòng vi diệu mà đau lòng nhè nhẹ, Hoắc Nghiêu sắc mặt đột nhiên âm lãnh xuống, nhìn về phía bác sĩ tư nhân, lạnh lạnh hỏi: "Ai làm?"

Bác sĩ tư nhân âm thầm chửi thầm trong lòng.

Bộ dáng âm trắc trắc muốn giết người này của ngài, ai mà dám nói cho ngài biết nguyên nhân a.
Chương trước Chương tiếp
Loading...